Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1673: Vậy thì nhuộm đỏ thôi

Thúc Hồng Lam cảm thấy mình đang nằm mơ.

Hoặc là cô đã bị nổ chết, đây là ảo giác sau khi chết của cô.

Sao Hiên Viên Thành có thể đối xử tốt với cô như vậy, tốt đến không thật.

"Hiên... Hiên Viên công tử?" Giọng nói của Thúc Hồng Lam yếu ớt, giống như sợ làm phiền tới cái gì.

Người đàn ông trong lòng từ trên trời giáng xuống, nói "Ai ức hiếp em, tôi đánh hắn!" Lời nói lãng mạn như này, ngược lại khiến chân tay cô luống cuống, cẩn thận, chỉ sợ giấc mơ đẹp này đột nhiên vỡ vụn.

Người con trai áo trắng trước mặt nghe vậy mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: "Tôi đây."

Thân thể mềm mại của Thúc Hồng Lam run rẩy, si mê ngây ngốc ngắm nhìn người con trai trước mắt.

Lúc này Hiên Viên Thành đã chuyển hướng, đi về phía Âu Dương Thuật xa xa.

"Cho dù là dưới ánh mặt trời, cũng có hủ bại không tìm thấy ánh sáng, đối với loại bụi bẩn ẩn núp này, phải nổ tung để thanh lọc!"

Chỗ Âu Dương Thuật nổ tung.

Thân thể hắn lại bị trọng thương bay ngược.

Ầm ầm!

"Phụt..."

"Ha ha ha... Hiên Viên Thành, cho dù anh lợi hại hơn nữa cũng là Hoá Thần viên mãn. Nhưng tôi lại nắm giữ năng lực không gian đại năng Phản Hư, cho dù bị thương nặng, giết anh cũng dễ như trở bàn tay!"

Âu Dương Thuật thấy người tới, bò dậy từ trên mặt đất, thân thể tàn tạ chảy đầy máu tanh, quát um lên: "Hiên Viên Thành... Hóa ra là anh! Anh lại vì một vũ nữ..."

Nhưng đúng lúc này, một mũi kiếm vô cùng sáng chói bỗng nhiên xé rách vụ nổ, hướng thẳng mà tới.

Âu Dương Thuật còn chưa nói xong, người bị nổ tung.

"Ầm!"

Một tay Hiên Viên Thành hất lên, không khí chấn động, năng lực mặt trời trút xuống.

Âu Dương Thuật cười ha ha, mũi kém chém xuống, xé rách một vết máu nhìn thấy mà đau lòng trên người Hiên Viên Thành, máu tươi nhuộm đỏ tấm áo trắng.

"Chuyện Thần Nhật Tông, hôm qua ta đã nghe Đồng Linh nói..." Hiên Viên Thành đạp lên cái bóng yếu ớt của Âm Dương Song Ngư, đi từng bước một về phía Âu Dương Thuật mặt mày dữ tợn.

"Ồ? Còn có tiên khí hộ thể?" Hai mắt Âu Dương Thuật nóng rực.

Hiên Viên Thành vừa định tránh lại phát hiện khoảng không xung quanh đã bị cố định, toàn thân không thể cử động, chỉ có thể đứng tại chỗ tiếp nhận một mũi kiếm này!

"Giết anh rồi lại chạy trốn, cho dù hôm nay ông đây có chịu nhiều tội hơn nữa, cũng sẽ có lời!"

Ngay tại thời điểm hắn lao tới, đột nhiên phát hiện phân tử không gian ở ngoài phạm vi bị giam cầm đã bắt đầu rung động kịch liệt, ngay sau đó là vô vàn hào quang bùng nổ.

Lúc này, không gian xung quanh Hiên Viên Thành rung động kịch liệt, đó là phân tử không khí bực tức vận động dữ dội, chúng đang cùng đấu tranh trong không gian bị giam cầm!

Lúc này một cánh tay của hắn đã bị nổ, máu tươi không ngừng tuôn.

Au Dương Thuật không hề lãng phí thời gian, xông về phía Hiên Viên Thành, lưỡi kiếm trong tay lại bùng nổ năng lực kinh khủng.

"Tôi thật sự không nghĩ Linh Kiếm Châu còn có tông môn hèn hạ xấu xí như thế, nhờ có Thúc Hồng Lam và Đồng Linh tôi mới hé mở được một mặt tối..."

Nếu không có tiên khí hộ thể, giờ phút này Hiên Viên Thành đã bị chém thành hai nửa.

"Ha ha ha, hay cho một vị thần Ánh sáng giáng thế, mặt trời chính nghĩa Thần Nhật Tông. Mượn thế lực khổng lồ cùng sức mạnh, áp đặt phạm tội, đổi trắng thay đen, vậy mà cũng làm được. Từ trên xuống dưới cả tông môn đều là kẻ không chuyện ác nào không làm, đem nhiều đồ bỏ đi tụ tập một chỗ, thật sự không dễ dàng..."

"Hôm qua tôi mới bắt đầu lén điều tra" Ánh mắt Hiên Viên Thành dần dần trầm xuống: "Chỉ từ mấy người bị hại trong địa lao biết được, các người đã tàn sát gần mười vạn người vô tội, bức hại hơn vạn phụ nữ vô tội..."

Đợi tới khi Hiên Viên Thành đến trước mắt Âu Dương Thuật, Âu Dương Thuật đã bị nổ đứt cả chân tay, kinh mạch toàn thân đứt, hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ.

"Hiên Viên Thành!" Thúc Hồng Lam liều lĩnh chạy về phía Hiên Viên Thành.

Không gian nơi Hiên Viên Thành bị giam cầm cũng bị hắn lợi dụng rung động mạnh mẽ của phân tử mạnh mẽ phá vỡ, bước từng bước về phía Âu Dương Thuật, mỗi bước đi, một nơi trên thân thể Âu Dương Thuật nổ tung, tiếng kêu la thảm thiết không dứt.

Áo trắng nhuốm máu tung bay theo vụ nổ.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Thành, có sự lạnh lùng và bình tĩnh như đao khắc, giống như trước mặt không phải kẻ địch cảnh giới cao hơn hắn, mà chỉ là con kiến sắp bị giẫm đạp đến chết.

"Cái gì?!" Trong lòng Âu Dương Thuật đột nhiên có dự cảm không ổn.

Âu Dương Thuật lại bị đánh bay kêu lên thảm thiết, ngã nhào xuống mặt đất.

"A...!"

Rầm rầm rầm!

Hiên Viên Thành lắc đầu cảm khái, người đàn ông trên mặt đất vẫn kêu la thảm thiết.

Tế bào của Âu Dương Thuật đang nổ, nơi thần hồn cũng bị nứt vỡ, chịu đựng đau đớn tột cùng.

Dễ dàng nhận thấy, Hiên Viên Thành không muốn để Âu Dương Thuật được chết sảng khoái.

Khuôn mặt Âu Dương Thuật tuyệt vọng hòa cùng đau đớn, không ngừng gào thét bi thảm trên mặt đất nhưng không cách nào được giải thoát thực sự. Đúng vậy, hiện tại hắn sống không bằng chết, cảm giác còn thống khổ gấp trăm lần bị giết.

Hiên Viên Thành muốn hoàn trả lại khổ đau của những người bị hắn giết hại lúc trước!

Mãi tới khi Âu Dương Thuật bị hành hạ đến thoi thóp, thật sự không sống được, hắn mới dừng tay.

Hiên Viên Thành xoay người liếc một bộ áo đỏ tung bay, Thúc Hồng Lam như nàng tiên chuồn chuồn đứng một mình, lại nhìn hơi nóng trên đỉnh núi lá phong đầy thành rực rỡ như ngọn lửa, nhẹ giọng cười nói: "Vậy thì nhuộm đỏ thôi."

Thúc Hồng Lam run rẩy trong lòng.

"Ầm ầm"

Nào có ai dùng chủ đề này để bắt chuyện cơ chứ?

Sau một lúc lâu, người con gái mới nói ra một câu như vậy, nói xong cô liền cảm thấy hối hận.

"Tôi... tôi cảm thấy anh hơi quen, cảm giác như đã gặp ở nơi nào."

Thúc Hồng Lam mở miệng nhỏ muốn nói gì, nhưng lại thấy ngoài lời cảm tạ, cô căn bản không biết nên nói những lời khác thế nào.

Cô gái áo đỏ cùng người con trai áo trắng nhuốm máu, đứng ở đỉnh núi làm nổi bật lẫn nhau, cũng tạo nên mấy phần tương sinh hài hòa tự nhiên tốt đẹp.

Tay áo hai người tung bay.

Cảnh tượng này thật sự rất đẹp trai!

Rất nhanh, Thúc Hồng Lam liền ý thức được bây giờ không phải là thời điểm háo sắc, vội vã tiến lên, hướng về phía Hiên Viên Thành có một vết kiếm lớn trên ngực, tay cô đã run rẩy mà không biết.

"Hiên Viên công tử, thương thế của anh..."

"Không sao, vết thương nhỏ."

Hiên Viên Thành dùng một viên linh đan, vừa cười vừa nói.

"Thật xin lỗi, đều tại tôi, nếu không phải vì tôi, anh sẽ không bị thương." Thúc Hồng Lam cúi đầu, gương mặt hổ thẹn tự trách mình.

"Nói gì vậy, nếu không phải cô, ta còn không diệt sạch loại ung nhọt này của giới Tu Tiên, kỳ thực nên cảm ơn cô." Hiên Viên Thành dịu dàng cười nói.

Lời vừa cất lên, mặt Thúc Hồng Lam càng đỏ hơn.

Làn gió mát lướt nhẹ qua.

Người đàn ông chân chính sẽ không quay đầu nhìn lại vụ nổ.

Tràn đầy trong đôi mắt đẹp của Thúc Hồng Lam là người con trai đang hướng về phía nàng, nhịp tim không kìm được tăng nhanh.

Ánh mắt Hiên Viên Thành không hề biến chuyển, vẫn dừng lại ở nơi xa xăm lá phong đầy thành, vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía trước.

Âu Dương Thuật vừa mới hét thảm một tiếng cuối cùng, liền bị nổ thịt nát xương tan, tan thành một làn khói xanh.

Ngọn lửa đỏ bùng nổ, khí nóng bộc phát ở ngọn núi chỉ còn sót lại một nửa.

Nháy mắt động đất to lớn.

Huống hồ bọn họ đã gặp mặt bao nhiêu lần, vẫn còn thấy quen mắt cái rắm á!!

Qúa ngu muội, quá xấu hổ rồi!

Xong, xong rồi, xong hết rồi...

Thúc Hồng Lam đỏ mặt, đôi bàn tay trắng trẻo thanh tú nắm chặt, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận