Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1713: Linh Nhi độ kiếp

Nhiệm vụ nuốt sống mặt trời lần này, An Lâm cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.

Hắn cũng vì vậy mà đạt được một thành tựu cấp truyền thuyết, nuốt sống mặt trời!

Thành tựu này nói ra hẳn có thể khiến không ít người kinh hãi.

Đám bạn bè vô cùng khâm phục An Lâm, ngay cả Hiên Viên Thành cũng có một chút sùng bái An Lâm. Sự tồn tại có thể nuốt sống mặt trời, cho dù là đi đến đâu, cũng khiến người ta kính nể!

An Lâm mở quan tài đi ra, co giãn vận động thân thể hơi cứng ngắc, bây giờ da thịt vẫn không ngừng run rẩy, rõ ràng đối với trải nghiệm như ác mộng vừa rồi, đã nảy sinh một loại bóng mờ kỳ lạ theo bản năng.

"Người khổng lồ An Lâm, anh không sao chứ?" Đề Na bay đến ân cần hỏi thăm.

An Lâm gật đầu một cái: "Không sao, chúng ta trở về thôi."

"Ừ, mọi người về trước đi, tôi còn bận một ít việc trong thế giới Thần Kính, tạm thời bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày trong thế giới Thần Kính, sau bốn mươi chín ngày chúng ta gặp lại nhau." Đề Na cười nhẹ nói.

Đông Phương Tráng Thực cầm hạt Hỗn Độn sinh mệnh đi đến thành Thời Gian, hắn phải dùng hạt Hỗn Độn sinh mệnh để giữ vững sinh mệnh của Đông Phương Mộng Khiết, sau đó tiến hành các loại thí nghiệm mạo hiểm, với ý định để Đông Phương Mộng Khiết được ngừng lại thời gian, một lần nữa khôi phục vận chuyển.

Sau này, An Lâm mới phát hiện việc bế quan mà Tiểu Hồng nói cũng chỉ là ở trên đỉnh núi im lặng quang hợp mà thôi. Ừm, thật ra không có gì khác với trước kia, chỉ là đổi một nơi tu luyện mà thôi.

Cuộc sống lại đi vào quỹ đạo bình thường.

Tiểu Hồng từ trước đến nay vẫn luôn lười tu luyện, từ lúc nào lại có ý chí vươn lên như vậy rồi chứ?

An Lâm nghe thấy lời nói này, trong lòng cũng tăng thêm mấy phần mong đợi.

Tiến độ nuốt sống mặt trời của An Lâm đã biến thành mười hai phần trăm.

"Chuyện gì vậy? Lại phải bế quan trong thế giới Thần Kính?" An Lâm tò mò hỏi.

An Lâm không có việc gì liền đánh nhau với Đại Bạch một chút, nghiên cứu thuật pháp Phá Thiên với Tiểu Thiên một chút, nghiên cứu phối hợp thuật pháp với Tiểu Lan một chút, thử lô đan dược mới sản xuất với Tô Tô một chút, cuộc sống trôi qua cũng thật vui vẻ thoải mái.

Mọi người bắt đầu rời khỏi thế giới Thần Kính.

Đề Na khẽ chớp mắt: "Đây là chuyện bí mật, nhưng cũng là chuyện tốt, chờ Tiểu Na ra ngoài, sẽ cho người khổng lồ An Lâm một niềm vui lớn!"

Tiểu Hồng thì lần đầu tiên đưa ra việc muốn bế quan, điều này cũng dọa An Lâm giật mình.

Đó chính là Diệp Linh sắp đột phá rồi!

Bọn họ người thì bắt đầu tu luyện, người thì bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.

Diệp Linh là đồ đệ thứ hai của An Lâm, tư chất vô cùng cao, hơn hai mươi tuổi đã bước vào cảnh Phản Hư, khiến toàn bộ giới Cửu Châu kinh hãi, thậm chí còn gây chấn động đến cả toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Thời gian hạnh phúc nhanh chóng kết thúc, chớp mắt đã qua mười ngày.

Trừ cái đó ra, Tứ Cửu Tiên Tông lại nghênh đón một chuyện lớn.

Đương nhiên, những lời bàn tán tiêu cực này đều tự sụp đổ vào ngày hôm nay.

Còn có người nói tư chất của Diệp Linh đều bị cô dùng trước thời hạn hết rồi, vội vã sẽ không thành công, nhất định chỉ có thể dừng bước tại Phản Hư sơ kỳ.

Phía trên bầu trời, mây đen nhanh chóng hiện ra, có tiếng nổ vang dội của sấm sét, tựa như đang tích tụ ra lôi uy thông thiên.

Rất nhiều người cho rằng cô sẽ tiếp tục hát vang tiến mạnh. Nhưng mấy chục năm sau, cảnh giới của cô vẫn luôn không đột phá, dường như dừng lại. Đổi lại là đại năng Phản Hư khác thì còn có thể hiểu được, cho dù tu vi bị đình trệ mấy vạn năm cũng là bình thường, nhưng Diệp Linh có tư chất nghịch thiên, hơn hai mươi tuổi đã Phản Hư, kết quả tốn thêm tám mươi năm vẫn chưa đột phá Phản Hư trung kỳ, điều này khiến người người đều cảm thấy không thể hiểu nổi.

"Không phải sao, không phải tu sĩ càng yêu thịch, lôi kiếp càng không phù hợp với lẽ thường sao? Tại sao lôi kiếp của Diệp Linh lại đơn giản chứ?" Vẻ mặt An Lâm khó hiểu nói.

Cô được khen ngợi là nhân tài trẻ tuổi nhất thời đại. Niệm An Thiên Tiên, nữ thần đệ nhất Tiên Liên Đại, Sát Tiên đệ nhất giới Cửu Châu... đủ loại vinh dự thêm vào, khiến cho ánh hào quang của cô chói mắt đến cực điểm.

Giải thích như vậy cũng được sao? Tiêu cực của tiêu cực chính là tích cực?

An Lâm hó to miệng, bị Hứa Tiểu Lan giải thích làm cho kinh hãi.

Hứa Tiểu Lan giải thích: "Diệp Linh là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, lôi kiếp là không phù hợp lẽ thường trong không phù hợp lẽ thường, không phù hợp lẽ thường trong lôi kiếp biến thái chính là không biến thái, tiêu cực của tiêu cực chính là tích cực, vì vậy lôi kiếp của cô ấy rất đơn giản."

Có người nói đây là trời cao đố kỵ anh tài, Thiên Đạo ngăn chặn con đường phát triển của Diệp Linh.

"Hi vọng đừng đến một số lôi kiếp quá biến thái..." An Lâm lộ ra vẻ lo lắng.

"Yên tâm đi, Linh Nhi độ kiếp đều vô cùng đúng quy củ." Hứa Tiểu Lan ở một bên cười dịu dàng nói: "Cho dù là độ kiếp Hóa Thần, hay là độ kiếp Phản Hư, lôi kiếp đều khá là bình thường, lôi uy cũng khá là bình thường, đối với cấp bậc yêu nghiệt này của cô ấy mà nói, hoàn toàn chỉ là một cái lướt qua mà thôi."

An Lâm nghe xong ngây ngẩn cả người.

Còn có người mang theo ác ý mà suy đoán, nói cảnh giới của Diệp Linh đều là dựa vào sự điên cuồng dùng thuốc mà có được, thiên tài bình thường căn bản không nhanh như vậy, cô là có vận may lớn mới thăng cấp lên Phản Hư sơ kỳ, nhưng cũng chấm dứt rồi.

Cô ấy là đồ đệ của ta, Kim Hư Lôi ngươi xem đó mà làm.

An Lâm với tư cách Tôn giả Độ Hóa, đích thân đứng một bên bảo vệ cho cô.

Diệp Linh nhắm chặt mắt, ngồi xếp bằng trên đạo trường, mái tóc đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa ở đằng sau, đạo bào bó người màu đen bao lấy thân thể xinh đẹp, nhìn vô cùng lão luyện mà thoải mái.

Nói lời này đàng hoàng trịnh trọng như vậy, thật sự đang nghiêm túc sao?!

Đúng lúc này, một đường sấm sét màu đen xé rách hư không giáng xuống đầu Diệp Linh.

Ầm ầm!

Lôi uy kinh khủng chạy tán loạn trong cơ thể Diệp Linh.

Lông mày Diệp Linh giãn ra, gần như có chút lờ đờ.

An Lâm: "..."

"Rầm rầm rầm..."

Độ kiếp bắt đầu rồi!

Từng luồng từng luồng Kim Hư Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống, mang theo uy năng đáng sợ đánh vào thân thể Diệp Linh.

Khí tức của Diệp Linh không ngừng tăng lên, không ngừng mạnh lên.

An Lâm: "???"

Diệp Linh cười nhọt: "Cảm ơn sư phụ, Linh Nhi sẽ tiếp tục cố lên, bây giờ đi chuẩn bị ngay việc độ kiếp lên Phản Hư hậu kỳ."

"Chớ nóng vội, tiếp tục cố lên." Hắn suy nghĩ, lại bổ sung một câu.

"Linh Nhi thật giỏi!" An Lâm mở miệng khen ngợi.

Khốn nạn! Lão tử còn đang chờ con an ủi đây!

An Lâm nhìn cô gái trước mặt, kinh ngạc không nói được lời nào.

Cái này gọi là độ kiếp, ngươi coi cái này là độ kiếp sao?!

An Lâm cảm nhận sâu sắc ông trời thật không công bằng, lôi kiếp này rõ ràng còn không đủ tư cách làm nóng người cho hắn, làm sao ở trên người Diệp Linh lại gọi là độ kiếp chứ?

Nhưng lôi kiếp này lại là lôi kiếp hàng thật giá thật, quả thật cảnh giới của Diệp Linh đã lên Phản Hư trung kỳ rồi, đồng thời khí thế vô cùng đáng sợ, thực lực cũng tăng vọt thêm một đoạn dài...

Tại sao có thể như vậy, cái này thật không chân thật...

An Lâm nhớ lại kinh nghiệm độ kiếp của chính mình, đột nhiên có loại kích động muốn khóc.

Hứa Tiểu Lan thì đã quen, sắc mặt không hề thay đổi chút nào. Nhưng nói thật, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Diệp Linh độ kiếp, sự đả kích nhận được thật ra cũng gần như An Lâm, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

"Sư phụ..." Diệp Linh gọi nhẹ một tiếng, đôi mắt to sáng nhìn chăm chú vào An Lâm.

Từ đôi mắt của cô An Lâm thấy được mong muốn 'nhanh khen con một cái'.

Cô gái vô cùng vui vẻ cười nói.

"Sư phụ, con độ kiếp thành công rồi!"

Diệp Linh mở ra hai con ngươi sáng ngời, đứng người lên, duỗi lưng một cái, trên gương mặt trắng nõn vẫn còn lưu lại một màu đỏ ửng khác thường, lộ ra đặc biệt xinh đẹp.

Mây kiếp tản đi.

Rất nhanh, bảy bảy bốn mươi chín luồng Kim Hư Lôi đã đánh xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận