Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 762: Hóa ra là người có duyên

Một cô gái mặc áo đạo bào màu trắng khí chất xuất trần thoát tục chậm rãi đi về phía An Lâm.

Sự xuất hiện của cô thu hút ánh mắt của tất cả các tu sĩ có mặt ở đây.

Còn cách nào khác nữa đâu, thế lực đại diện phía sau cô quả thật đã khiến cho mọi người kính sợ.

Thiên Đình – thống ngự Nhân tộc giới Cửu Châu, đó là sự tồn tại còn lớn mạnh hơn cả tứ đại tông môn.

Cho dù có phóng mắt khắp đại lục Thái Sơ rộng lớn không giới hạn, có hàng vạn tộc cùng tồn tại, thì đó cũng là thế lực cao cấp nhất.

Người đến là Thiên Vũ tiên nữ, cho dù các tu sĩ chưa từng được nhìn thấy cô nhưng cũng đã từng được nghe qua danh hào của cô. Con gái thứ bảy của Thiên Đế, cũng là cô con gái mà Thiên Đế yêu chiều nhất, cô đến đây, đủ để tỏ rõ thái độ của Thiên Đình!

"Ngay cả Thiên Đình cũng đến chúc mừng rồi, Tứ Cửu Tiên tông này thật ghê gớm..."

"Có Thiên Đình làm chỗ dựa, uy hiếp của Thiên Kiếm tông thì được coi là cái gì chứ!"

"Đúng vậy, tôi ở gần đây chứ sao, chẳng qua là thấy phong thái xuất chúng của anh cho nên mới không đành lòng quấy rầy." Lâm Quân Quân thành thật nói.

"Gốc rễ của Tứ Cửu Tiên tông thật sự khiến tôi thấy vô cùng kinh hãi, sau đó, tôi liền nhìn thấy anh lấy pháp bảo trận bàn trứ danh của Trường Sinh Đại Đế trên Thiên Đình chúng tôi ra để chế địch, hiệu quả thực sự rất lợi hại, ngay cả đệ nhất Kiếm Tiên cũng bị hù dọa phải chạy mất!" Hai mắt Lâm Quân Quân sáng rực, cực kỳ tự nhiên tán thưởng.

Nói câu nào cũng đều không quên nhắc đến tiểu Chiến Thần, cách dát vàng thêm cho Thiên Đình này thật đúng là vô cùng trôi chảy.

Thật ra thì cũng đừng nên nói thẳng ra như vậy chứ!

Đến lúc này, cho dù các tông môn lớn không muốn nịnh nọt Tứ Cửu Tiên tông thì cũng sẽ không ăn no rỗi việc đến trêu chọc họ!

"Bình thường thôi, đều là những chuyện quá cơ bản, đừng ngạc nhiên." An Lâm mỉm cười, khiêm tốn đáp lại.

"Mau... bảo người mang thêm một số quà mừng đến đây hơn, nói rằng quà mừng lúc trước vẫn chưa đến hết, bây giờ là quà mừng B!

An Lâm nghe xong nét mặt cũng trở nên xám xịt, lại đang biến tướng khen Thiên Đình, rốt cuộc đã xong chưa vậy?

"An Lâm, vở kịch mới vừa nãy quả thật không tệ đâu, không hổ là tiểu Chiến Thần của Thiên Đình." Lâm Quân Quân uyển chuyển cười một tiếng, hệt như cô gái bước ra từ tranh thủy mặc vùng sông nước Giang Nam.

Từng tu sĩ đều nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, địa vị của Tứ Cửu Tiên tông hiện giờ trong lòng bọn họ lại được nâng lên rất cao.

An Lâm: "..."

Lâm Quân Quân không khỏi bày ra biểu cảm trợn trắng mắt đáng yêu.

"Vừa nãy cô ở gần đây à?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Cũng vào lúc này, cô bé sau lưng An Lâm lại ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, Đại Bạch chạy đến cứu thoát khỏi cục diện: "Anh An, vừa nãy anh thật sự quá đẹp trai luôn ý! Đối đầu trực diện với mũi kiếm của vị đại năng Hợp Đạo siêu cấp - đệ nhất Kiếm Tiên trên đại lục mà vẫn thản nhiên như cũ, không những thế còn đánh trả một cách áp đảo, khiến ông ta mặt xám mày xịt rời đi. Thiên kiêu tuyệt thế như vậy, thật không hổ danh là tông chủ của tông môn chúng ta! Gâu!"

Ôi ôi, cái tình tiết này mới đúng nè, đây mới chính là sự tán dương đúng đắn!

Cuối cùng, cô bé lấy hết dũng khí của mình, dùng giọng nói có phần run run nói ra: "Cưỡi... anh hùng cưỡi chó?"

Đúng vậy, bóng dáng xuất hiện dưới ánh chiều tà kia đã sớm in sâu vào trong đầu cô bé rồi.

"Bé con, em đang gọi anh sao?" An Lâm mỉm cười nói.

Vốn dĩ lúc mới nhìn thấy An Lâm, bởi vì tư thái hiên ngang và mạnh mẽ của hắn, nên hai người không hề có bất kỳ một sự liên tưởng nào khác.

Cô bé nói xong, đột nhiên không nói tiếp được nữa, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Bà lão đã được Đề Na cứu, thương tích được khôi phục, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, bà day day hai mắt có vẻ hơi đục ngầu, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía An Lâm và Đại Bạch, miệng khẽ há ra.

Cô bé cũng chỉ có thể nói ra được chuyện này thì mới có thể khiến An Lâm nhớ đến chuyện giữa hai người, một thứ cảm giác tràn đầy tội ác đang trào ra trong lòng cô bé.

Nhưng mà nếu lần gặp mặt trước của họ chính là cô bé muốn lừa tiền người ta thì sao? Chuyện này thật sự đáng để vui mừng sao?

Đúng vậy, người quen biết cũ gặp lại nhau là chuyện đáng để vui mừng.

Nhưng sau khi Đại Bạch xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ, một chàng trai mặc đồ trắng, một con chó lớn lông trắng, cuối cùng những mảnh vỡ trong trí nhớ cũng hiện lên rõ ràng...

"Anh An, em gái nhỏ này trông khá quen mắt nhỉ, gâu!" Đôi mắt to tròn của Đại Bạch có chút sáng lên.

"Cầm thú, ngay cả một đứa bé mà cậu đúng không buông tha!" An Lâm cực kỳ căm phẫn đối với cách lấy lòng quen thuộc này của Đại Bạch.

Cô bé nhìn An Lâm bằng đôi mắt trong suốt, có phần hơi kích động nói: "Anh hùng cưỡi chó, là em đây, lúc trước em và bà nội gạt anh, dự định gài bẫy anh hai trăm viên linh thạch, cuối cùng anh lại đưa cho em tận năm trăm viên linh thạch..."

Đôi mắt đen nhánh long lanh của cô bé nhìn chằm chằm vào An Lâm, cái miệng nhỏ xinh xắn hơi hé ra, muốn gọi An Lâm, nhưng lại có mấy phần giằng co và do dự.

Cho nên, một người một chó cùng đồng thời đưa mắt nhìn về phía cô bé.

Đại Bạch vô cùng mẫn cảm với cái từ 'cưỡi chó' này, An Lâm thì lại đặc biệt mẫn cảm với với cái từ 'anh hùng'.

Mặc dù giọng nói của cô bé có hơi nhỏ, nhưng mọi người ở đây đều là tu sĩ, không thể không nghe được những câu nói rất nhỏ của cô bé.

Cô bé không ngừng lau nước mắt, giọng nói đứt quãng: "Hu hu hu... em, em... anh hùng cưỡi chó tốt như vậy, mà em lại đối xử với anh thế kia, em thật xấu mà, hu hu hu..."

Lúc này, cô bé lại đột nhiên nhận được một cái ôm ấm áp.

An Lâm bế cô bé lên, vui mừng hớn hở nói: "Ôi chà, thì ra là cô nhóc ở Phong Nguyên Châu kia, dáng dấp ngày càng đẹp hơn rồi đấy! Năm trăm viên linh thạch kia anh đưa cho bà em trị bệnh, giờ thấy bà em khỏe mạnh được thế này, anh cũng yên tâm rồi!"

"Nhưng mà em..." Cô bé còn muốn nói thêm.

Lúc này thì An Lâm lại dùng ngón tay chặn trước cái miệng nhỏ của cô bé: "Anh lợi hại như vậy, chẳng lẽ lại không biết tình hình của hai người sao? Số tiền kia chính là để cho bà em chữa bệnh, biết chưa?"

Cô bé hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như hoa: "Anh trai, anh thật tốt..."

Quần chúng ăn dưa nhìn thấy cảnh tượng này, xôn xao sợ hãi thán phục rằng duyên phận thật kỳ diệu.

Hứa Tiểu Lan đứng phía trước đoàn đại biểu của Chu Tước tông thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, có chút cảm thán: "Nhìn không ra đấy, An Lâm lại còn trêu ghẹo cả cô bé con nhỏ thế kia, năm trăm viên linh thạch mà thu được cả tấm lòng của cô bé rồi, việc này không lỗ tí nào!"

Lam Yên cười ha ha, nói: "Này, Tiểu Lan, không phải là em đang ghen với một cô bé con đấy chứ?"

"Dạ! Anh An Lâm!" Cô bé nở một nụ cười ngọt ngào, trông vô cùng đáng yêu.

"Chào em, anh tên là An Lâm!" An Lâm cười tủm tỉm, nói.

"Em là Diệp Linh ạ!"" Cô bé kích động đáp, giống như là phấn khích vì cuối cùng cũng có cơ hội giới thiệu bản thân, sau đó cô bé lại chỉ tay về phía bà lão bên cạnh: "Bà nội là Sơn Như Huyên!"

Hắn nhẹ nhàng nói: 'Em gái nhỏ, em tên là gì vậy?"

Nhưng mà An Lâm cũng không phải người so đo hay suy nghĩ quá nhiều, hắn vẫn thật sự thích cô bé con này, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Lão đạo chỉ bấm ngón tay tính toán mà có thể kéo dài thêm được phần duyên phận này.

Sau đó, cô lại lắc đầu, nhìn chàng trai phía xa xa, trên mặt là nụ cười thể hiện sự tự tin, tự nhủ: "Đúng là, nghĩ nhiều như vậy làm gì? An Lâm mà mình còn không tin được sao? Chàng trai ưu tú như thế được người ta yêu thích là bình thường, nhưng mà, người anh ấy thích chính là mình cơ mà!"

An Lâm vẫn ôm cô bé như cũ, cười nói: "Đúng rồi, tại sao em lại đột ngột muốn đến nơi này?"

Dường như hắn có thể khẳng định chắc chắn, sau khi cô bé này đến đây rồi thì mới nhận ra mình.

Hai người phàm lại đột nhiên đến đây, thực sự quá mức kỳ quái.

"Là... là một lão đạo trưởng có lỗ mũi to như trâu, nói với em rằng ở nơi này có tiên duyên!" Cô bé lên tiếng.

"Đạo trưởng có lỗ mũi to như con trâu?" An Lâm thật sự không có cách nào tưởng tượng ra được đó là bộ dạng như thế nào: "Còn có thông tin gì khác nữa không? Ví dụ như ông ta tên gì, hay ông ta thuộc tông phái gì?"

Cô bé mờ mịt lắc đầu: "Không biết ạ, em chỉ biết ông ấy biết bay nữa thôi, rất lợi hại! Ông ấy nói hãy đi đến đồng bằng, ở đấy sẽ có tiên duyên lớn của em, cho nên em liền đến!"

An Lâm nghe xong, nhất thời cảm thấy lão đạo có lỗ mũi trâu kia cũng quá trâu bò rồi.

Sự việc năm đó hẳn là không có người nào khác biết được.

Hứa Tiểu Lan lại có chút phiền muộn, trong lòng thì đang nghĩ, ước hẹ trăm năm gì đó liệu có phải làm kiêu quá không? Có nên rút ngắn thời gian lại không nhỉ?

Mọi người cùng cười vang một trận.

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan giật giật: "Nghe chị nói thế kia, em thật sự cũng thấy có chút nguy cơ rồi..."

Lam Yên tiếp lời: "Cô bé này còn nhỏ mà đã xinh xắn như vậy rồi, sau khi trưởng thành làm sao lại kém hơn được? An Lâm từng tặng linh thạch trong lúc khó khăn, hiện giờ lại vì cô nhóc đó mà đối chọi với Thiên Kiếm tông, phần nhân tình này, chậc chậc chậc... đoán chừng cô nhóc cả đời cũng không quên được đâu, nói không chừng, kiếp này sẽ khăng khăng một mực đi theo An Lâm! Em thực sự không thấy lo lắng gì sao?"

Lúc này Mạc Hải cũng thêm dầu thêm mỡ: "Tiểu Lan, em cần phải cảm thấy nguy cơ đi! Cái ước hẹn trăm năm gì gì đó giữa em và An Lâm kia, đến lúc đó, cô bé này cũng trưởng thành rồi đúng không?"

Hứa Tiểu Lan liếc Lam Yên, giận dữ nói: "Chị nói linh tinh gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận