Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 896: Đường Tây Môn quyết tâm

Qua chẳng bao lâu, quảng trường Bạch Ngọc đã có mấy ngàn sinh viên tụ tập.

Hơi thở thơm mát vẫn còn tràn ngập ở trong không khí.

Một số thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc đen dài như thác nước, hôm nay đều biến thành mái tóc xoăn như điện giật.

Mái tóc dài của một số anh chàng đẹp trai cũng đều đã rối tung tối bù.

Mốt, quá mốt! Nếu có năng lực, bọn họ thật muốn cảm ơn thợ cắt tóc An Lâm một phen cho ra trò.

Đúng, hầu hết bọn họ đều là bị đại ma đầu An Lâm đánh bại. Một đám sinh viên, đều đã được trải nghiệm cái loại cảm giác bị sét đánh đáng đầy sợ này, ôm chầm lấy nhau mà kể lể.

"Hu hu hu... Quá kinh khủng, không phải các cậu nói học trưởng An Lâm sẽ không ra tay quá nặng trong cuộc chiến tự do ư? Tại sao vừa thấy mặt đã dùng sét đánh tôi?" Học muội năm nhất mới vừa nhập học cảm giác mình đã bị lừa gạt, không khỏi tủi thân mà khóc lên.

"Haizz, thực lực cách biệt thật sự là quá lớn, căn bản không cách nào so sánh được, lại nói các giáo viên đều không quản sao? Xui xẻo như chúng ta, gặp phải An Lâm, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thì phán định thực lực chân chính thế nào được?" Một học trưởng bị đánh bại trong tích tắc lắc đầu thở dài.

Mệnh Duyên Thiên Tiên quan sát khu vực mà mình phải ghi chép theo dõi và quản lý, thấy một đám sinh viên đáng yêu vỡ mộng vì An Lâm, không khỏi lắc đầu than nhẹ: "Chẳng trách được ai cả, đây là số mệnh rồi!"

Về phần ghi chép theo dõi?

Nói đùa gì vậy, cuộc chiến tự do thú vị như vậy, làm sao có thể bỏ dở vì loại chuyện này? Bao nhiêu năm rồi ông không được xem một cuộc chiến tự do nào thú vị nhứ thế cả...

Mệnh Duyên Thiên Tiên ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt mê mang mịt mờ, cứ như thể đã nhìn thấu điều gì, giống như có được khả năng xuyên qua thời gian, đoán trước cảnh tượng tương lai.

Hơn mười giáo viên cũng truyền âm cho phó hiệu trưởng Ngọc Hoa, báo cáo rằng An Lâm "mở phần mềm hack", thực lực quá mạnh mẽ, không bằng trực tiếp trao vị trí thứ nhất trên Tiên Bảng cho hắn luôn đi.

"Mẹ kiếp, cái tên An Lâm này cố tình tới nơi này để rèn luyện năng lực quan sát và tốc độ tay của bà đây hả? Cắt dưa thái rau cũng cũng không mau như cậu!"

Các sinh viên đang oán trách, thậm chí An Lâm còn biến thành bóng ma trong lòng một số người.

Không tồn tại, đều cho tốt hết!

Hiển nhiên là Ngọc Hoa từ chối với lý lẽ chính dáng.

Thật ra thì... cũng không phải là các giáo viên ở rừng Thiên Phong không cố gắng.

"Sự cường đại của An Lâm, là cơn ác mộng của các trò, nhưng cũng là động lực giúp các trò đạt được ước mơ, không phải vậy sao? Có lẽ, ở tương lai xa xôi, một vài sinh viên quay đầu lại, sẽ phải cảm ơn đại ma vương đã ban cho bọn họ cơn ác mộng này!"

Một lần ghi chép hơn trăm người, lượng công việc này có thể nói là rất kích thích.

Đại Ma Vương An Lâm bắt đầu bay tới phía bắc của rừng Thiên Phong, một đường đánh ra lôi đình tựa như vạn quân, vô số sinh viên kêu thảm bị đánh ra kim quang hộ thể, nơi mà hắn đi qua máu chảy đầy đất, cảnh hoàng tàn trải khắp.

"Lần đầu tiên xem cậu thi đấu, đã cảm thấy cậu đang dùng hack tool ở đây rồi, không nghĩ tới mà... bây giờ còn trâu bò hơn nữa, cậu muốn mở auto hack phóng thẳng lên trời luôn hả!"

Mỹ nữ chân dài Nguyệt Ảnh Địa Tiên Nằm thì đang múa bút thành văn.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên vừa oán trách, vừa không ngừng ghi chép chi tiết.

Giá trị chiến lực và giá trị chiến công cộng dồn lại, mới có thể quyết định vị trí xếp hạng trên Tiên Bảng.

Đường Tây Môn, tài năng xuất chúng của năm thứ năm đại học, đang lắc lư bốn phía.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, Tả Khưu Binh, bị bốn người này cưỡi ở trên đầu chắc luôn rồi.

Hắn đã quên mất chính mình đánh bại bao nhiêu sinh viên rồi, dù sao chỉ thi triển thuật Lạc Lôi ở phạm vi mười dặm, không ai có thể kháng lại một kích của hắn, cứ thế một đường leo top đi.

Đường Tây Môn vừa đi vừa buồn bực mà nghĩ.

An Lâm tiếp tục mở hack.

"Đừng nói là thể hiện sự mạnh mẽ của mình, ngay cả giá trị chiến công cũng không kiếm được ý!"

"Không tìm được người, mình biết thể hiện sự mạnh mẽ của mình thế nào đây?"

Hắn nhớ là ở cuộc chiến tự do trước kia, đi chưa được máy bước, là đã có thể gặp phải kẻ địch, sao bây giờ lại trống trơn luôn vậy, ngay cả âm thanh chiến đấu cũng không có.

Rừng Thiên Phong, phía tây nam.

Cá mặn Đường Tây Môn nghĩ như vậy.

Đấy là may mắn khi Hiên Viên Thành đang bế quan đột phá Kỳ Hóa Thần đấy, nếu không nguyện vọng đạt được vị trí top 5 Tiên Bảng của hắn cũng sẽ ngâm nước nóng luôn rồi...

"Kỳ quái, tại sao lại không tìm thấy ai hết chứ?"

Giờ phút này, nhu cầu cấp bách của hắn chính là chiến đấu, đề cao chiến tích của mình.

Mặc dù địa vị anh đại của Đường Tây Môn đã bị Tả Khưu Binh cướp đi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là người đứng thứ hai trong số các sinh viên năm thứ năm của trường mà! Hắn chuẩn bị phải tốt nghiệp, cũng là một lần cuối cùng được tham gia cuộc chiến tự do, cố gắng giành lấy vị trí top 5 hẳn là vẫn có khả năng.

Còn anh đại Vương Huyền Chiến thì đã giành được vị trí đầu tiên trên Tiên Bảng hai lần liên tiếp.

Lần trước là chị đại Liễu Thiên Huyễn giành được vị trí thứ hai trên Tiên Bảng.

Đường Tây Môn có phần nôn nóng, tăng nhanh tốc độ, cố gắng tìm người ở xung quanh.

Sau nửa canh giờ.

Đường Tây Môn đứng trên mặt đất lâm vào trầm tư: "Không phải ông đây vào nhầm phó bản rồi đấy chứ?"

Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Hoặc là nói... quái vẫn chưa đổi mới?"

Trên bầu trời, Trí Hổ Địa Tiên co giật khóe miệng, thầm lên tiếng: "Nhóc con, cậu không vào nhầm phó bản đâu, cũng không phải là quái chưa được đổi mới, mà là toàn bộ quái đều đã bị An Lâm xử lý hết rồi!!!"

Đường Tây Môn đứng ở phía tây nam rừng Thiên Phong nhìn quanh với vẻ mặt mơ màng, lại qua nửa canh giờ, cuối cùng thì hắn đã không nhịn được nữa, bắt đầu di chuyển về phía bắc.

"Hừ, cái chỗ này có vấn đề, mình không tin là ngay cả phía bắc cũng có vấn đề!"

Đường Tây Môn cưỡi mây đạp gió, nhanh chóng lao về phía bắc, trong lòng vẫn bùng lên ý chí chiến đấu chưa tắt.

Trí Hổ Địa Tiên nhìn bóng lưng Đường Tây Môn đi xa với vẻ mặt đồng tình.

Đường Tây Môn không nhịn được, hướng về phía bầu trời hô to.

"Chuyện này không bình thường đâu, tại sao nơi này cũng không người, đã nói là năm mươi ngàn sinh viên chia đều xuất hiện ở khắp nơi trong rừng Thiên Phong cơ mà?"

"Thầy cô ơi, em có điều muốn hỏi, mọi người đi đâu hết rồi?"

Đường Tây Môn càng chạy càng sợ, rõ ràng trong trận chiến tự do trước kia hẳn đã được đánh đến mức khí thế ngất trời, nhưng bây giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy, chuyện này tuyệt đối không bình thường!

"Chuyện này quá bất thường rồi, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ?"

"Không đúng! Tại sao nơi này cũng không có một bóng người nào?"

An Lâm ngâm nga khúc ca, bắt đầu di chuyển về phía bắc rừng Thiên Phong.

Phía trên bầu trời, một gã địa tiên cảnh giới Hóa Thần, hai tay có phần run rẩy mà, không ngừng gia tăng điểm số của An Lâm, nếu như con số này được hấp thụ ánh sáng, tuyệt đối khiến chói mù hai mắt người ta.

An Lâm: giá trị chiến lực 2600. giá trị chiến công 21560.

"Giá trị chiến công vượt qua mười ngàn? Đã hoàn toàn phá vớ kỷ lục của trường rồi! Hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng..."

"Thực lực mạnh thì cũng thôi đi, đã thế lực lượng thần hồn còn nghịch thiên như thế, dưới loại tình huống thi đấu thế này, đây chính là mở hack! Vừa phóng thần thức xuống, liền có thể nắm tất cả sinh viên trong một phạm vi lớn ở nắm trong tay, hắn chỉ cần tung ra một chiêu, thì một sinh viên cũng trốn không thoát!"

"Sát thần! Con mẹ nó hắn chính là một tên sát thần mà!"

Vị giáo viên kia đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn ý thức được, cuộc chiến tự do lần này hoàn toàn khác với những cuộc chiến tự do trước kia!

Cũng không lâu sau, một chàng trai với tướng mạo thường thường nhanh chân tìm kiếm xung quanh.

Trên mặt của hắn hiện ra vẻ khó hiểu.

Rất nhanh, phía tây bắc rừng Thiên Phong đã bị dọn dẹp xong.

Những thí sinh hạt giống này, cứ để cho bọn hắn được tỏa sáng một lúc đi.

Còn có mấy tên cường giả Kỳ Dục Linh, sau khi đón đỡ được vài tia sét An Lâm đánh xuống, bọn họ lập tức chạy trốn về phía xa, An Lâm cũng không làm khó bọn họ.

An Lâm tựa như thần linh tay cầm tia sét, nơi hắn đi qua, sét đánh như mưa, một đường nghiền ép vạn vật.

Phía tây bắc rừng Thiên Phong, vô số sinh viên đã trải qua cơn ác mộng bị sét đánh.

"Đứa nhỏ ngốc ngếch, chọn hướng nào không chọn, hết lần này tới lần khác lại muốn lựa chọn cái hướng kia, đây là số mệnh ư?"

Song, không có ai đáp lại.

Vị giáo viên kia không nói được thành lời, mọi người đi đâu rồi?

Tất nhiên là bị đào thải ra ngoài hết rồi!

Vẻ mặt Đường Tây Môn có phần bất đắc dĩ: "Mình không tin, không thể có chuyện không gặp được sinh viên nào!"

Hắn chỉ trì hoãn chốc lát, rồi lại bắt đầu bay về trung tâm phía bắc của rừng Thiên Phong.

Vị giáo viên kia cũng nhìn bóng lưng của Đường Tây Môn với ánh mắt thương hại.

Đứa nhỏ ngốc ngếch, chọn hướng nào không chọn, hết lần này tới lần khác lại muốn lựa chọn cái hướng kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận