Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 945: Thế là, lại bị đánh tơi bời

Tiểu Tước Nữ chính là người bảo vệ cây Thái Dương!

Suy đoán này cũng không phải không có đạo lý!

Thậm chí có thể nói là có khả năng rất lớn!

An Lâm nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng rục rịch.

Cách thức để nhận được công pháp Dương Thần tầng thứ nhất chính là tìm tới người bảo vệ cây Thái Dương, lựa chọn tiếp xúc kiểu miệng đối miệng, vận chuyển pháp quyết cắn nuốt, hấp thu năng lượng thuần dương vốn có của cây Thái Dương, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Dường như cũng chú ý đến ánh mắt nóng rực này của An Lâm, Tiểu Tước Nữ im lặng lùi lại một bước, trong đôi mắt to sáng ngời có vẻ cảnh giác: "Anh đang nghĩ gì thế?"

An Lâm khẽ ho nhẹ, mở miệng nói: "Cái kia, không phải lúc trước cô nói, rất cảm ơn chuyện tôi đã làm tại đấu trường đấy sao?"

Tiểu Tước Nữ khẽ gật đầu: "Rồi sao nữa?"

An Lâm đột nhiên bất ngờ hôn lên, xúc cảm mềm mại truyền đến, có vẻ như Tiểu Tước Nữ vừa mới tắm rửa bằng dòng nước ẩn chứa năng lượng thuần âm nên cánh môi cũng có chút mát lạnh, còn mang theo cả chút vị ngọt.

Đúng vậy, hắn đã lựa chọn phương pháp nhanh gọn nhất, nhưng xác xuất thành công lại cao nhất.

An Lâm nuốt nước miếng một cái, vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Tiểu Tước Nữ.

An Lâm biết rằng thời cơ chỉ có trong một chớp mắt này, lập tức vận chuyển pháp quyết chiếm đoạt!

"Ừm... lễ vật gì?"

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại dường như dài đằng đẵng.

An Lâm bước thêm hai bước, nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, trên khuôn mặt xinh đẹp có một đôi mắt thật to, cái mũi tinh xảo, đôi môi anh đào phấn nộn mỏng manh, trông rất thanh thuần đáng yêu, tràn ngập sức sống.

Thời gian dành cho hắn không nhiều lắm, nếu như chọn phương thức từ từ bồi dưỡng tình cảm, rất có thể sẽ thất bại. Chính bản thân hắn cũng không gạt được cái tâm lý này đi, thì cũng sẽ vô cùng có lỗi với tình cảm của Tiểu Tước Nữ! Lại nói thêm, hắn cũng đâu có biết cưa cẩm chim đâu!

Tiểu Tước Nữ im lặng suy nghĩ mấy giây, nhưng cũng không cự tuyệt, mà ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt.

"Cảm ơn xuông bằng lời quá không đủ thành ý, tôi lại muốn một món lễ vật." An Lâm cười nói.

Tiểu Tước Nữ ngớ người, đầu óc như nhão hết cả ra, đôi ngươi trong sáng trợn trừng.

Còn đối với Tiểu Tước Nữ, lại càng là chuyện còn bất ngờ hơn.

"Anh..." Chất giọng trong trẻo dễ nghe vừa mới thốt ra từ trong miệng thiếu nữ, liền bị chặn lại!

Thân hình mềm mại của Tiểu Tước Nữ bỗng trở nên cứng ngắc.

Còn cưỡng hôn, tuy rằng rất đột ngột, nhưng tỷ lệ thành công lại cao nhất! Hơn nữa giữa Tiểu Tước Nữ và hắn vẫn còn đang có tình hữu nghị cách mạng chiến đấu, hẳn là hắn sẽ không bị đánh chết đâu nhỉ...

Đối với An Lâm, nụ hôn này là chuyện đột nhiên hắn nghĩ tới.

Thân thể mềm mại của Tiểu Tước Nữ khẽ run lên, cuối cùng cũng phản ứng lại, đột nhiên đẩy An Lâm ra.

Chẳng lẽ là tư thế không đúng?

Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Tước Nữ đã xông lên trước mặt An Lâm, dùng một chân làm trụ, cằng chân trắng nõn còn lại thì nâng lên, quét ra một đường tàn ảnh màu đỏ thẫm trong không trung.

Ấy vậy mà không có cách nào hấp thu được năng lượng thuần dương vốn có của cây Thái Dương!

Ầm ầm!

An Lâm sử dụng pháp quyết chiếm đoạt, nhưng lại phát hiện ra một chuyện khiến hắn vô cùng khiếp sợ, đó chính là...

"Phụttt, hự!" Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược về phía sau, đụng vào bức tường bảo vệ được quấn bằng những cành cây màu trắng, sức mạnh dồi dào khiến cả cây Thái Dương như rung bần bật theo!

An Lâm nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, nội tạng tan nát.

Không gian nứt toác, một sức mạnh khổng lồ không có cách nào nói rõ được mang theo tư thái dời núi lấp biển mà đến.

Đúng vậy, không có một chút phản ứng nào!

Thật nhanh!

Đồng tử của An Lâm co rụt lại.

Căn bản là không kịp né tránh, gót giày cao nhọn màu đỏ đã nặng nề đạp xuống bụng hắn!

An Lâm nghĩ nghĩ, bỗng vươn đầu lưỡi đẩy cánh môi kia ra, chạm đến hàm răng trắng tinh của thiếu nữ.

Bầu không khí ngưng lại trong khoảnh khắc đó.

"Ừm... Tiểu Tước Nữ, đây chính là lễ vật mà tôi muốn..." An Lâm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có vẻ như là nhận nhầm người mất rồi, đành cố mở miệng nói.

An Lâm thấy Tiểu Tước Nữ toàn thân phát run nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đỏ lên, giống hệt quả táo chín.

An Lâm thì rơi xuống mặt đất, cơn đau kịch liệt khiến hắn cuộn tròn người lại như một con tôm.

Thân thể Chiến Thần mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị một chân của Tiểu Tước Nữ phá vỡ.

Tiểu Tước Nữ hiện giờ còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc cô ở trên đấu trường!

"Lưu manh! Háo sắc! Không biết xấu hổ!!" Tiểu Tước Nữ thẹn quá hóa giận, có vẻ như lại muốn bùng nổ, bước từng bước về phía An Lâm.

"Chờ chút đã, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi sai rồi!" An Lâm lớn tiếng xin tha.

Tiểu Tước Nữ nghe thấy vậy lại càng nghiến chặt răng, càng thêm phẫn nộ nói: "Hiểu lầm? Không chịu trách nhiệm! Không biết xấu hổ! Kẻ đồi bại!"

An Lâm đang muốn tiếp tục mở miệng thì một cái gót cao màu đỏ đã xuất hiện trước mặt hắn.

An Lâm: "..."

Ầm ầm!

Biết giải thích chuyện này như nào bây giờ? Hắn chỉ thuận miệng nói thôi mà...

"Chuyện này..." An Lâm nghe thấy vậy liền giật mình.

"Ừ, vậy anh giải thích đi!" Tiểu Tước Nữ nói.

"Hiểu lầm! Đây đều là hiểu lầm thôi!" An Lâm lắc đầu quầy quậy, "Cô phải nghe tôi giải thích chứ!"

Đôi mắt sáng trong của Tiểu Tước Nữ lúc này nhìn trừng trừng An Lâm, giọng điệu lạnh lùng: "Sao lại đột nhiên hôn tôi?"

Quan trọng nhất chính là, có vẻ như hắn nhận lầm người, rất có thể Tiểu Tước Nữ không phải người bảo vệ cây Thái Dương...

"Tôi đánh chết cái đồ cháu chắt họ rùa nhà anh!"

"Đừng... đừng đánh chỗ đấy! Á á a a..."

"Nụ hôn đầu của tôi bị cướp mất rồi, đi chết đi đi chết đi!"

"Á á á ... cứu mạng!"

Ở phía tận cùng hồ Vấn Tâm, tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng đánh đập vang dội như sấm đồng thời vang vọng.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.

Cuối cùng Tiểu Tước Nữ cũng đánh mệt, thở hồng hộc ngồi xuống bên cạnh An Lâm.

An Lâm mặt mũi bầm dập, toàn thân không có nổi một chỗ lành lặn, đổi thành vị đại năng cảnh giới Phản Hư nào khác đến chịu sự công kích này, chắc chắn bọn họ đã phải chết mấy chục lần luôn rồi.

Cái giá phải trả của nụ hôn này quả thật hơi bị cao quá, An Lâm cực kỳ hối hận.

"Á á á a a..."

"Dám chiếm tiện nghi của tôi, chết đi chết đi chết đi!"

Bụp bụp bụp... Binh binh binh... Cốp cốp cốp... Phập phập phập...

Sự công kích như cuồng phong bạo vũ vẫn không ngừng rơi xuống!

Nhưng mà, công kích vẫn chưa dừng lại.

Lần này thì lồng ngực của hắn bị đá đến lõm luôn!

Mặt Tiểu Tước Nữ vẫn đỏ bừng như cũ, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, không biết đang nghĩ cái gì.

Cô nhìn thấy vẻ mặt An Lâm, đột nhiên nói: "Anh thích tôi?"

An Lâm đổi sắc mặt cực nhanh: "Này thì không có, cô đừng hiểu lầm! Tôi lấy thể diện của mình ra thề!"

Mặt Tiểu Tước Nữ lúc này cũng đen xì luôn: "Nói cách khác, anh không có tình cảm với tôi, thế mà còn cưỡng hôn tôi á? Đùa bỡn tình cảm của tôi, hờ hờ..."

"Hiểu lầm! Cô nghe tôi... Phụt hự!" An Lâm lớn tiếng hô to, còn chưa kịp nói hết câu, nắm đấm mạnh mẽ đầy sinh lực và gót giày cao màu đỏ kinh khủng đã hướng thẳng mặt!

Binh binh binh... Bang bang bang... cốp cốp cốp... phập phập phập...

Thân thể trọng thương chưa lành của An Lâm lại bị chà đạp bạo lực, tiếng kêu rên vang liên hồi.

Cảnh trai gái vật nhau trong tưởng tượng của hắn không hề xảy ra, bởi vì hắn căn bản không có thực lực đánh nhau với Tiểu Tước Nữ, sức mạnh thần đạo của Tiểu Tước Nữ cũng được vận dụng luôn rồi kìa...

Sau một trận cuồng phong bạo vũ.

An Lâm lại một lần nữa nằm trên đất với cả người vết thương chồng chất, cảm thấy không còn gì để luyến tiếc cuộc đời.

Đau, thực sự rất đau, cô gái này ra tay mà chẳng lưu tình chút nào, đúng kiểu đánh cho đến chết luôn mà.

Tiểu Tước Nữ chân đạp An Lâm, khuôn mặt băng sương, giọng nói lạnh lùng: "Nếu như anh còn coi tôi là bạn, vậy thì hãy thành thật trả lời vấn đề của tôi, tại sao lại muốn hôn tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận