Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 422: An Lâm VS Hắc Phượng

Ầm ầm!

Ngọn lửa màu đen đột nhiên nổ tung lên, hình thành nên một quả cầu lửa khổng lồ, bao phủ An Lâm đang đứng gần đó.

Lúc Thượng Quan Nghệ phát giác ra được những biến đổi bất thường, đã vội vàng lui lại phía sau, nhưng vẫn bị vụ nổ tác động đến, trên làn da trắng như tuyết đã xuất hiện nhiều vết thương do bỏng.

"An Lâm!" Mạc Hải vô cùng kinh hãi hét lớn.

Trong lúc ngọn lửa đen đáng sợ kia đang điên cuồng tàn phá thì cơ thể An Lâm đột nhiên xuyên qua làn khói đen, toàn thân được một thứ ánh sáng màu lam như nước bao phủ, bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Cơ thể của hắn có rất nhiều đốm đen nhỏ, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu vết bị trọng thương nào. Chiếc áo màu trắng xanh thoắt ẩn thoắt hiện. May nhờ có chiếc áo Nam Thiên Băng Tằm Tiên Y có tác dụng phòng ngự này, hắn mới có thể né tránh được đòn tấn công đáng sợ này.

Ánh mắt An Lâm lạnh như băng nhìn về làn khói đen trên bầu trời, cố gắng giữ cơ thể đứng vững.

Hiệu quả bảo vệ của áo Nam Thiên Băng Tằm Tiên Y chỉ có thể phát huy một lần trong thời gian ngắn, tiếp theo đó thì không còn tác dụng như vậy nữa.

"Bạch Hoàng!" Hắc Phượng khẽ triệu hoán một tiếng.

"Mau đi xử lý hai tên nhân loại kia đi, tên còn lại tôi sẽ khiến cho hắn hiểu rõ được cái gì gọi là sức mạnh chân chính." Hắc Phượng nhìn An Lâm, sát ý giống như muốn xuyên thủng không gian, trực tiếp bay đến giết chết hắn.

Hắc Phượng liếc nhìn An Lâm một cái, thản nhiên nói: "Hắc Phượng Thần Tướng tôi cả đời hành sự không cần giải thích với người khác!"

Khí tức hùng mạnh bắt đầu bao phủ khắp nơi, ngọn lửa thuần khiết tựa như có thể thanh lọc bầu trời xuất hiện, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Khói đen tiêu tán, thân ảnh của Hắc Phượng lại xuất hiện trở lại.

"Không ngờ ở đây lại tồn tại dị thú Thần Viêm trong truyền thuyết, đúng là may mắn biết bao, khiến người ta phấn chấn biết bao!"

Hai người Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải nhìn thấy An Lâm bình an vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Hoàng hú vang một tiếng, bắt đầu vỗ cánh bay về phía Mạc Hải. Ngọn lửa màu trắng bộc phát ra từ cơ thể của nó. Đó là lửa thần tinh khiết không tì vết, như vầng mặt trời buông xuống, thiêu đốt tất cả mọi thứ trên thế gian!

Lỗ hổng trước ngực và tim của hắn vẫn còn chảy máu đen, nhưng khí thế lại không hề suy yếu chút nào.

"Đường đường là đệ nhất Thần Tướng của Cổ Man tộc, vậy mà lại nói một đằng làm một nẻo, lời nói ra đều là dối trá sao?" An Lâm nhìn quả cầu lửa màu đen trên bầu trời, lạnh lùng mở miệng nói.

Ngay giữa tế đàn, phượng hoàng màu trắng phóng thẳng lên trời cao, bay đến bên cạnh Hắc Phượng.

"Ầm ầm!"

Khóe miệng An Lâm hơi co giật. Hắn chưa từng gặp qua kẻ nào lật lọng theo kiểu ta đây cây ngay không sợ chết đứng, lại còn khoác lác như vậy bao giờ.

Nhát đao mang ngọn lửa màu đỏ và lửa thần màu trắng va chạm vào nhau, đất trời ầm ầm nổ vang một trận, nổ tung mãnh liệt, trong phút chốc san bằng rặng núi trong khuôn viên mấy trăm trượng thành bình địa!

Mạc Hải cảm nhận được sức mạnh đáng sợ đang tuôn trào của ngọn lửa đó, toàn thân run rẩy nói:

Hắn hét lớn một tiếng, chữ "Giết" trên đĩa Phong Phạt lại hiện ra, lực lượng cổ xưa mênh mông nương vào thanh đao, ầm ầm chém về phía Bạch Hoàng.

Con phượng hoàng lớn hơn mấy trăm trượng, như thủ lĩnh của vạn vật kiêu ngạo đứng trên bầu trời, lông vũ đen như mực che khuất cả bầu trời.

"Một kẻ ngay cả lời nói của mình cũng biến thành món hàng dối trá thì còn có tư cách khoác lác với An Lâm tôi sao?" An Lâm cũng không biểu hiện thái độ gì, nhìn Hắc Phượng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và miệt thị.

Hai mắt hắn đen như mực, trong phút chốc một chiếc áo choàng đen ngưng tụ ở phía sau, như màn đêm dang nhảy múa.

Bạch Hoàng lần nữa xông vào Mạc Hải, nhưng lúc này kiếm Thanh Sương Hàn của Thượng Quan Nghệ đã chém ra...

Hắc Phượng lắc lắc một ngón tay chỉ về phía An Lâm, ảo ảnh phượng hoàng phía sau há to miệng. Ngọn lửa đen vô tận bao phủ đất trời cuồn cuộn phun về phía An Lâm, trong phút chốc như nuốt chửng cả mặt đất trong phạm vi ngàn mét!

Cơ thể Mạc Hải bị nổ tung bay ra khỏi phạm vi, toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt thành màu đỏ, nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Chiếc áo choàng màu đen như màn đêm bao phủ lấy cơ thể An Lâm, ngăn chặn tất cả đòn tấn công từ ngọn lửa.

Hắc Phượng biết căn bản An Lâm không có cách nào tránh khỏi đòn tấn công bằng lửa trên phạm vi rộng này. Ông ta vừa định nở một nụ cười tỏ vẻ hio lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì sắc mặt có chút đọng lại.

Rất nhanh sau đó, mặt đất liền bị ngọn lửa mạnh mẽ kia thiêu đốt nóng chảy thành một cái hố cực sâu.

"Được rồi, con chuột đáng ghét đã bị đuổi đi rồi. Cậu sẵn sàng đón nhận sự hành hạ tàn khốc như địa ngục chưa?" Hắc Phượng ở trên cao nhìn xuống An Lâm đang đứng trên mặt đất, hơi chau mày lại, thể hiện nét mặt không vui không buồn.

Kiếm Thắng Tà quấn quanh bởi một dải lụa màu đen, mũi kiếm ngưng tụ một vầng sáng đen, nhưng lại ẩn giấu chiếc răng nanh cực kỳ nguy hiểm.

Không gian xao động xung quanh bắt đầu trở nên yên lặng, khí tức chết chóc như gợn sóng khuếch tán ra.

Hắc Phượng nhìn thấy An Lâm đứng ngạo nghễ trên mặt đất như một vị quân vương của bóng đêm, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm giác ngưỡng mộ. Cảnh tượng thể hiện phong cách này vốn dĩ phải để ông ta thể hiện mới đúng chứ.

Hắc Phượng hừ lạnh một tiếng, sau lưng bỗng nhiên hiện ra một ảo ảnh phượng hoàng màu đen.

An Lâm nhắm mắt lại, một hơi thở cực kỳ bá đạo bắt đầu khuếch tan ra từ trong cơ thể hắn.

Không thể không nói, cảnh ượng này khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Hai con ngươi đen lay láy của nó sâu hun hút như cái động màu đen, ngắm nhìn An Lâm, uy thế hung bạo viễn cổ, dường như muốn nghiền ép vạn vật sinh linh.

Áo choàng phất một cái ra phía ngoài thì ngọn lửa lập tức bị đánh tan.

Hắn cầm kiếm Thắng Tà xuyên qua không gian, như luồng ánh sáng nuốt chửng bóng đêm, đột nhiên phóng đến trước mặt Hắc Phượng, thanh trường kiếm cũng đột ngột chém xuống!

Hắc Phượng phản ứng cực nhanh, nắm chặt nắm đấm đánh về phía thanh trường kiếm đang chém tới.

Ầm ầm!

Trường kiếm mang uy lực vô song và nắm đấm kia va chạm vào nhau, năng lượng tấn công khuếch tán ra xung quanh vài dặm, thậm chí đánh đến cả tầng mây cũng rách tả tơi.

Cơ thể của An Lâm bị lực tấn công cực mạnh của nắm đấm đấm vào, bay ngược về phía sau, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc Phượng vẻn vẹn chỉ lui lại nửa bước, trên mặt hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.

Chỉ nhìn thấy ảo ảnh phượng hoàng màu đen phía trên bầu trời đã dang rộng hai cánh, lông vũ hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén rực lửa màu đen, đâm vào cơ thể An Lâm.

Mỗi một nhát kiếm sắc bén đều ẩn chứa năng lượng lửa cực kỳ kinh khủng, đủ để so sánh với một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, mà lúc này đây lại có đến hơn trăm lưỡi kiếm rực lửa màu đen này!

An Lâm ngự lên thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt, áo choàng màu đen hóa thành dòng sông đen như mực treo trước người, tạo thành một vòng xoáy chín mươi chín tầng màu đen, màn đen thâm thúy mang theo uy lực làm tan chảy tất cả mọi thứ, tạo thành một tấm lá chắn kiên cố nhất.

Rầm rầm rầm...

Lưỡi kiếm sắc bén rực lửa màu đen giống như mưa không ngừng rơi từ phía trên vòng xoáy màu đen, làm cho vòng xoáy đó vỡ nát từng tầng.

Rất nhanh sau đó, lưỡi kiếm sắc bén rực lửa đã bị vòng xoáy đen làm hao mòn hoàn toàn. Vòng xoáy lần nữa biến lại thành chiếc áo choàng xuất hiện trên lưng An Lâm, tung bay theo gió, kéo dài tới mấy trăm trượng, như muốn phủ lên cả ảo ảnh phượng hoàng màu đen kia.

Vẻ mặt An Lâm lạnh lùng, tay cầm kiếm Thắng Tà, lần nữa xông về phía Hắc Phượng.

Ở nơi xa, người sói vẩy trắng nhìn thấy trận chiến kịch liệt giữa hai bên, toàn thân run rẩy.

Hắn tuyệt đối không ngờ chủ nhân lại có thể nắm bắt cơ hội làm Thần Chủ bị thương, càng không nghĩ đến giờ phút này chủ nhân có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với Thần Chủ. Hắc Phượng chính là thần tướng của Man tộc chúng đấy!

Cho dù ông ta bị phong ấn lực lượng thì vẫn có thể vượt xa khỏi thực lực của Kỳ Hóa Thần. Còn An Lâm chỉ vẻn vẹn là Hóa Thần sơ kỳ, sao lại có thể nắm giữ thực lực đáng sợ có thể giao chiến với thực thể thuộc đẳng cấp này?

Người sói vảy trắng nhìn lên An Lâm đang chiến đấu kịch liệt trên bầu trời, lần đầu tiên trong lòng nảy sinh ra một cảm giác kính nể.

Phía trên bầu trời, tầng mây màu đen chậm rãi tản ra.

Trên khoảng hư không mờ mịt, có một vầng trăng như máu đỏ thẫm bắt đầu xuất hiện.

Ánh trăng bắt đầu bao phủ khắp nơi, biến mặt đất thành một khoảng không gian nhuốm màu đỏ như máu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận