Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 966: Thiên Tử giáng trần

Ngay lúc nhìn thấy ngón tay kia, xà yêu chín đầu đã cảm nhận được nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân mình.

Sắc mặt Đề Na trắng bệch, cô thẳng tay chém một đường kiếm màu xanh rực rỡ vào cái khe.

Đầu ngón tay kia đột nhiên bay ra một luồng ánh sang màu vàng trông như tơ lựa, rõ ràng không cảm nhận được uy thế đáng sợ gì, nhưng lại đánh cho ánh kiếm nát bấy, tiếp đó nó đánh thẳng lên người Đề Na.

Thân thể Đề Na bị thương rất nặng, cô lập tức phun ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, người rơi tự do xuống đất.

"Tiểu Na!"

Sắc mặt An Lâm lập tức thay đổi, hắn chạy tới trước mặt Đề Na, đón lấy thân thể đang rơi xuống của cô.

"Người khổng lồ An Lâm..." Đề Na nhìn An Lâm, hơi thở mong manh, cố nói vài chữ: "Chạy mau..."

An Lâm tức tới run lên, hắn vội vàng nhét một viên tiên đan chữa thương vào trong miệng Đề Na, sau đó giao cô cho Đạt Tam bảo vệ, rồi đứng dậy, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía cái khe.

Cái khe nối liền giữa hai giới, tuy rằng đã bị xé ra rất lớn, nhưng trong khe đã không còn con xà yêu nào xuất hiện, lúc nãy giữa bầu trời chỉ còn lại mình người đàn ông đó.

Đôi mắt màu đỏ của người đàn ông không hề ẩn chứa vẻ tàn ác và máu me gì cả, ngược lại vô cùng dịu dàng bình thản, còn mang theo cảm giác hiền lành ngắm nhìn mảnh trời nơi đây.

Nụ cười trên mặt Bạch Linh Xà trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết, hắn phá vỡ phép thuật tu bổ của cô một cách thô bạo vậy, làm cô nhận lại sức mạnh cắn trả cực kì mạnh mẽ, huyết khí trong người cô di chuyển lung tung, khoé miệng thấm ra máu tươi.

Chân Ma tộc?! Ánh mắt An Lâm nheo lại.

Lúc này, có một đôi tay vươn ra nắm lấy mép khe, kéo mạnh ra hai bên!

Người đàn ông vỗ tay cái, xoay người nhìn về phía cái khe nứt nẻ khắp nơi kia, hai tay hắn nắm lấy mép khe, kéo mạnh lại một cái.

Hắn là một người cực kì keo kiệt, con quái vật trong đó dám làm bị thương Đề Na, như vậy, hắn muốn nó phải trả một cái giá thật lớn.

"Tôi đã tìm hiểu thấu đáo vùng đất tan biến đó, từ chỗ này, hình như có thể nhanh vào đại lục Thái Sơ thì phải..." Người đàn ông chậm rãi mở miệng, hai mắt hắn híp lại, như thể hắn nhìn xuyên qua hư không được vậy.

Cái khe cực khổ lắm mới thu nhỏ lại, một lần nữa bị xé ra, ánh sáng màu vàng lần nữa buông xuống thế gian.

Xà yêu chín đầu nhìn đến ngón tay kia có sức mạnh đáng sợ tới vậy, sợ tới mức đứng khựng lại giữa trời.

Đó là một người đàn ông mặc bộ đồ đỏ, trên đầu có hai cái sừng.

Người đàn ông quơ tay qua lại trước phần hư không đã khôi phục lại hoàn toàn trước mặt mình, vừa lòng gật đầu.

Có một bóng người bước ra khỏi cái khe, đạp nhưng bước chân vô cùng vững vàng, bước từng bước một ra.

Đúng vậy, cái khe nối liền hai giới đã bị hắn chữa trị.

"À, quên nữa, ra vào phải đóng cửa, đây là một thói quen tốt."

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cái khe không gian mà Bạch Linh Xa phải mượn dùng sức mạnh trong tinh nguyên thế giới màu vàng và bàn tròn mới có thể chữa trị được một cách đầy khó khăn, đã bị đóng lại, chỉ trong chớp mắt!

Người đàn ông đứng trước mặt họ đây, hiển nhiên không đơn giản chút nào, chắc chắn hắn ta đã lĩnh ngộ đạo trời đất tới trình độ rất sâu, thực lực của hắn ít nhất cũng đã tới cảnh giới Hợp Đạo.

An Lâm đang muốn bùng đổ đập cho người đàn ông áo đỏ một trận nên thân, thấy cảnh này cũng phải đè cái xúc động trong người mình lại.

Không phải tất cả mọi người đều dễ tính như Tử Vi Thiên Đế, nếu hắn còn dám nhảy ra làm bậy, vậy rất có thể hắn sẽ chết liền luôn quá.

Mặt xà yêu chín đầu xám như tro tàn, chỉ biết đứng ngây ra nhìn cái khe nối liền hai giới bị đóng lại.

Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phía An Lâm.

Bạch Linh Xà lặng lẽ gọi cái bàn tròn của mình về, ngơ ngác nhìn người đàn ông nọ, có một chốc cô vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chân Ma tộc nam tử bình tĩnh xích mâu nhiều một tia hưng phấn: "Vị đạo hữu này, tôi tên là Tây Lý Nhĩ, là thủ lĩnh hệ Phá Thiên kiêm nhiệm chức vụ Đệ Nhất Thiên Tử, xin hỏi tôn tính đại danh của vị đạo hữu này?"

Ông không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi đâu...

Trong lòng An Lâm đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn cho lắm.

Xong rồi, mọi thứ đã kết thúc rồi...

Cứ kệ nó đi, dù gì đại lão cũng sẽ không chú ý tới một tu sĩ cảnh giới Hoá Thần nho nhỏ như hắn đâu.

Những người có mặt ở đây đều nghĩ vậy, có chuyện gì thì cũng gác lại hết, để ông trùm đi rồi hãy tính.

Người đàn ông Chân Ma tộc đó rút thanh bội kiếm bên hông ra, nhìn phía hư không.

Chỉ dùng tay không đã có thể đóng lại được cánh cửa nối liền hai giới, đây không phải chuyện chỉ cần dựa vào bạo lực là làm được đâu.

Hắn không phải một kẻ ngu ngốc.

Cũng chính vì như thế, An Lâm mới quyết định không nhảy ra gây chuyện.

Cơ mà, hình như hắn không có ác ý gì với đám người An Lâm, hắn chỉ nhìn lướt qua họ một cái rồi quay đi nơi khác ngay, lúc nãy hắn đánh Đề Na, chỉ vì Đề Na muốn cản hắn đi ra.

An Lâm: "..."

Mọi người: "..."

Mợ nó, rốt cục chuyện này là sao đây?

Trong lòng An Lâm có cả vạn con thần thú chạy như điên lướt qua.

Con mẹ nó ông này là người của hệ Phá Thiên á? Lại còn là thủ lĩnh kiêm nhiệm Đệ Nhất Thiên Tử luôn á?!!

Hắn nhớ Trần Trần đã từng mời hắn gia nhập hệ Phá Thiên, còn bảo sẽ để hắn đảm nhiệm chức vụ Đệ Tam Thiên Tử...

Giờ thì hay rồi, Đệ Nhất Thiên Tử cũng xuất hiện rồi.

Nếu có thể, An Lâm thật sự không muốn trả lời câu hỏi của người đàn ông này chút nào.

"Xin chào tiền bối, tôi tên là An Lâm." An Lâm cung kính nói.

Phải nói, sắc mặt của hắn và Hiên Viên Thành cực kì giống nhau, đều cho người ta cảm giác dịu nhẹ như gió xuân phất vào mặt.

Tây Lý Nhĩ không tức giận, chỉ cười vô cùng dịu dàng.

"Cậu cứng đầu hơn những gì tôi nghĩ đấy."

Mười tiên nữ làm hậu cung á? Đùa gì vậy? Hắn mà dám lấy thì chắc quỳ vỏ sầu riêng dung nham cả đời luôn quá?!

An Lâm nghiêm túc gật đầu: "Không có bất kì điều kiện nào có thể làm tôi thay đổi suy nghĩ đâu."

Tây Lý Nhĩ tỏ ra khá ngạc nhiên: "Tức là cậu vẫn cự tuyệt à?"

Tây Lý Nhĩ nghe vậy sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn về phía An Lâm không chỉ không tối mờ, mà ngược lại càng thêm phấn khởi: "Ồ... Vậy chắc là cái giá hắn đưa ra chưa đủ cao nhỉ? Tôi không chỉ có thể cho cậu đảm nhiệm chức vụ Đệ Tam Thiên Tử, mà chỉ cần cậu gật đầu đồng ý gia nhập hệ Phá Thiên, tôi sẽ lập tức tặng cậu ba viên thần đan, một món thần khí, năm trăm triệu linh thạch, mà mười tiên nữ siêu cấp xinh đẹp làm hậu cung!"

"Quào..." Hai mắt An Lâm trừng to, hít sâu một hơi.

Đại Bạch thì há to miệng, mặt dại ra.

Mười tiên nữ siêu cấp xinh đẹp làm hậu cung? Con mẹ nó, sao mà hấp dẫn dữ vậy!

Những người còn lại cũng ngớ người đứng tại chỗ, như thể họ vừa nghe được chuyện khó tin nhất trần đời.

Dù gì những điều kiện đó đều rất khó tin, làm người ta có cảm giác rất không thật.

Tử Dương Chiến Đế nuốt xuống ngụm nước miến, ông thật muốn chạy lại ôm đùi Tây Lý Nhĩ, hỏi xem họ còn thiếu người không? Có thể xem thử tư chất của ông có phù hợp điều kiện của họ không?

"An Lâm đạo hữu, điều kiện này, cậu thấy có được chưa?" Tây Lý Nhĩ mỉm cười, trên mặt hắn là vẻ hào phóng và tự tin tuyệt đối.

"Ông cảm thấy... tôi là loại người như vậy à?" An Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.

Ẩn ý trong lời nói của hắn đã rõ ràng tới không thể rõ ràng hơn, Trần Trần đưa ra một cái giá rất cao mà hắn vẫn không đồng ý, bởi vì hắn thật sự không muốn gia nhập cái hệ Phá Thiên quỷ quái gì đó!

"Đó là vì tôi từng gặp Trần Trần, hắn cũng nói y chang ông vậy đó, thậm chí còn bảo sẽ cho tôi đảm nhiệm chức vị Đệ Tam Thiên Tử, nhưng tôi từ chối rồi." An Lâm tỏ vẻ mình thiệt không biết nên nói gì nữa rồi.

"Hở? An Lâm đạo hữu, hai ta quả nhiên rất có duyên đấy, chỉ vậy mà cậu đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi, đây đúng là an bài của số phận mà!" Tây Lý Nhĩ vui vẻ mỉm cười, vẻ thưởng thức trong mắt hắn ngày càng dày đặc.

"Cùng ông lật ngửa bầu trời này à?" Khoé miệng An Lâm co giật vài cái.

An Lâm: "..."

Tây Lý Nhĩ như vừa ngộ ra bật thốt một tiếng "Ồ", rồi mới nói: "An Lâm đạo hữu, tôi thấy cậu có căn cốt rất tốt, chi bằng cậu theo tôi đi làm việc lớn nhé? Vả lại đó còn là chuyện lớn nhất trong trời đất này!"

"Vậy được rồi, An Lâm đạo hữu, sau này có duyên sẽ gặp lại."

Tây Lý Nhĩ không ép ai làm chuyện họ không thích, có vài chuyện, nên tới thì chắc chắn sẽ tới, không nên tới, nếu cưỡng cầu, ngược lại sẽ dẫn tới tai nạn càng đáng sợ hơn.

Hắn vẫn luôn một lòng nghiên cứu cách phá thiên, nếu đã không dụ dỗ được, vậy không cần tiếp tục ở lại đây chen chân vào việc người khác nữa.

Hắn liếc nhìn An Lâm cái nữa, có hơi tiếc nuối lắc đầu, bấy giờ mới dời tầm mắt đi nhìn về phía hư không.

Hắn giơ kiếm, ánh sáng âm dương hội tụ vào trong kiếm, một cái khe hỗn độn theo đó lan ra.

Tây Lý Nhĩ chém một kiếm xuống.

Ầm ầm!

Trời đất cộng hưởng!

Một cánh cửa mở ra ranh giới nối liền hai giới, có thể xuyên qua vô số không gian bị chém ra, ánh sáng màu trắng chiếu rọi khắp thế gian, biến màn đêm đen tối sáng rực rỡ như ban ngày.

Tây Lý Nhĩ chỉ dùng một kiếm đã mở ra được cổng trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận