Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 688: Con đường của học tỷ

Ngoài thành Thương Lan, cái đầu lâu của Ma Đốn bị treo trên không trung, dùng để lễ tế vong linh toàn thành.

Mười mấy sinh viên may mắn còn sống sót được nhân viên của bộ chấp hành đón đi, sau khi bọn họ nhìn thấy thủ cấp của Ma Đốn liền được giải trừ khúc mắc, có người lệ rơi đầy mặt, có người thì thả lỏng toàn thân, triệt để chìm vào hôn mê.

Đối mặt với Huyết tộc, hay là Tuyết Nữ, mất mạng là một chuyện vô cùng bình thường.

Đây chính là giới tu tiên thực sự, không thể nào mãi mãi bình yên vui vẻ được, mỗi địa phương mỗi vùng đất đều có những cuộc chiến tranh hoặc lớn hoặc nhỏ.

Cường địch đã được trừ, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na, Đại Bạch, Tiểu Sửu cùng hùng hùng hổ hổ trở về thành Hoàng Tuyền.

Cùng lúc đó, tại trung tâm vùng đất Hắc Trạch.

Cung điện chí cao của Huyết tộc, Sinh Mệnh Thần Cung.

Ngọc bài sinh mệnh của Ma Đốn 'rắc ' một tiếng, vỡ vụn thành bột phấn.

Ma Đốn cũng được coi là một đại năng vô cùng có tiếng trong Huyết tộc, bởi vì rất am hiểu đạo Ảnh Sát, vô tung vô ảnh, từng được Huyết tộc ca tụng là vị đại năng Phản Hư khó chết nhất. Nhưng một vị đại năng như vậy, cứ thế mà đã ngoẻo rồi, ngat cả tin tức cũng không kịp gửi về, chuyện này làm sao có thể khiến Y Đăng Đại Đế không nổi giận được đây?

Vẫn may, lần này Huyết tộc có ba Thánh tử ra đời. Nếu như Thánh tử trưởng thành thật tốt, nói không chừng có thể dẫn đầu Huyết tộc đi đến huy hoàng mới, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều đại lão trong Huyết tộc không quá kinh hoảng và đau lòng.

Trần nhà Thần Cung mới được sửa chữa xong chưa đầy mấy ngày, giờ lại bị nổ rồi!

Mỗi một vị đại năng Phản Hư đều biểu thị cho sức mạnh cao nhất của Huyết tộc, trong vòng mười mấy ngày gần đây thế mà đã có năm người chết, đối với Huyết tộc mà nói, đã là thương cân động cốt rồi. Còn đối với Y Đăng Đại Đế thì chính là thua thiệt mất máu, bởi vì năm vị đại năng Phản Hư này, bao gồm cả con trai hắn, đều được coi là tướng tài đắc lực dưới trướng hắn.

"Ta muốn Kỳ Cửu tộc hóa thành Huyết quỷ, để tông môn kia hóa thành Huyết ngục, ngưng luyện tất cả hồn phách những người đó, chịu tra tấn hàng vạn năm!"

Hắn lại phun ra một búng máu, tức giận nói: "Thiên Đình, các người lấn át tôi quá đáng!!"

Ầm ầm! Cột máu màu đỏ lại xông qua nóc Thần Cung, lên thẳng tận trời cao.

Đương nhiên, ngoại trừ một người ra, người đó chính là Y Đăng Đại Đế.

Nhóm luyện khí sư ngơ ngác nhìn về phía cột máu phóng lên trời cao, một búng máu ứ nghẹn ở ngực.

Giọng nói vô cùng giận dữ truyền khắp nơi: "Rốt cuộc là kẻ nào dám giết tướng tài đắc lực của ta?"

Nếu như không phải giữa Hợp Đạo đại năng trời sinh đã có thể cảm ứng lẫn nhau một cách tương đối dễ dàng, thì hắn còn tưởng rằng có đại năng Hợp Đạo nào đã nhúng tay!

Thời gian thi trắc nghiệm cuối kỳ đã đến, mọi người cùng khởi hành trở về trường học.

Vị đại đế kia sao cứ dễ dàng nổi giận vậy trời? Luyện khí sư khóc không ra nước mắt nữa rồi, giận mà không dám nói gì.

Ngay sau đó là đại hội biểu dương đợt thi trắc nghiệm cuối kỳ.

Y Đăng bấm ngón tay tính toán, số lượng Phản Hư có thể ra sức cho hắn, chỉ còn bốn người...

Tuy tại Huyết tộc gió giục mây vần, nhưng đám An Lâm thì lại đang bình ổn nhẹ nhàng vượt qua mấy ngày còn lại này.

Chuyện kia hẳn là chuyện mà An Lâm không muốn mọi người biết đến, là thù lao hắn nhận được, mọi người đều hiểu cả mà.

Trong đại hội biểu dương, trường học phát thưởng rất nhiều đan dược, tài nguyên, linh thạch cho những người có công, những thứ này coi như cho qua, đối với An Lâm có khối tài sản kếch sù mà nói thì nó cũng chỉ là mấy hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Thế nhưng cô vẫn chưa quyết dịnh xong, rốt cuộc là muốn đi đâu.

Đây là với điều kiện tiên quyết Thiên Đình giấu kín được cái chết của Lạp Đăng, nếu như chuyện kia bị phơi ra ngoài ánh sáng, vậy thì không chỉ là khen ngợi đơn giản như vậy nữa, mà toàn bộ giới Cửu Châu này sẽ xuất hiện rung động cực lớn.

"An Lâm, An Lâm, cậu nói tôi nên lựa chọn thế nào đây?" Giọng nói của cô trong trẻo êm tai, đôi mày tinh tế hơi nhíu lại, trên mặt thoáng hiện lên chút u sầu, trông cực giống một thiếu nữ tuổi dậy thì đang phát sầu vậy.

Lớp học của An Lâm với chiến tích đáng kinh ngạc, không nghi ngờ gì nữa đã nhận được biểu dương trước toàn trường.

"Nhưng mà đáp án mỗi lần cậu đưa cho tôi cũng đâu có giống nhau!" Liễu Thiên Huyễn liếc nhìn An Lâm bằng ánh mắt oán trách.

Cô gái bên cạnh An Lâm chính là Liễu Thiên Huyễn đang sắp sửa tốt nghiệp, phải đứng trước sự lựa chọn quan trọng của cuộc đời.

Cậu thanh niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt thanh tú, dáng người thẳng tắp đi bên cạnh cô gái liền trợn trắng mắt: "Đây đã là lần thứ năm chị hỏi tôi rồi đấy."

Chẳng qua vì để kéo bớt hận thù cho An Lâm nên chuyện này được giấu giếm rất tốt, biết rõ sự việc chỉ có năm vị Đế vương của Thiên Đình, Lâm Quân Quân, chủ nhiệm lớp và một số bạn bè tốt nhất của An Lâm.

Trên đường nhỏ Lâm Viên của Thiên Đình gió mát khẽ lướt, từng phiến lá khô vàng xoay vòng vòng trong không trung rồi rơi xuống đất.

Thảm lá vàng rơi rụng trên con đường nhỏ, một cô gái dáng vẻ đáng yêu mặc bộ đồ thủy thủ với hai màu xanh hồng giao hòa, khẽ ngâm một khúc ca dao, bước chân khẽ đạp lên những chiếc lá vàng rời, phát ra những tiếng động xạc xào rất nhỏ.

Mái tóc màu hồng của cô cũng đã dài hơn rồi, được buộc lên thành hình đuôi ngựa, theo từng bước chân của cô, đuôi ngựa đó cũng lắc lư theo quy luật ở sau lưng, trông rất có sức sống.

Nhưng mà, ba miếng dán tiên đan cấp bốn và một miếng dán tiên đan cấp ba mà phó hiệu trưởng Ngọc Hoa vụng trộm kín đáo đưa cho An Lâm cũng đã đủ có lòng rồi.

Bộ chấp hành đóng quân tại Thánh Địa Cực Hàn của Thiên Đình đã phát ra lời mời cho cô, chỉ cần cô đến đó nhận chức thì có thể lập tức được hưởng thụ chế độ đãi ngộ cấp đại tướng, rất nhiều bộ phận quan trọng của bản bộ Thiên Đình cũng mở rộng cửa lớn với cô.

Trong một chiến dịch quan trọng với Tuyết Nữ, cô đã một mình cắt đứt đội ngũ hậu cần có quy mô ba nghìn người, giết chết ba tên đại tướng Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần, đuổi theo ba nghìn tên chạy mấy trăm dặm, cho đến lúc kinh động đến một vị cung chủ của Thánh Cung nào đó thì mới ngự kiếm quay trở về.

Trong cuộc họp biểu dương lần này, ngoại trừ An Lâm có biểu hiện xuất sắc ra thì biểu hiện của Liễu học tỷ cũng không phải là lóa mắt bình thường.

Ánh nắng xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc lá, chiếu vào gương mặt trắng nõn như ngọc của cô gái, trong đôi mắt linh động ẩn chứa một chút ánh sáng, dáng vẻ hờn dỗi có thể mê đảo vô số sinh viên nam.

An Lâm thở dài một hơi: "Tôi đề nghị chị đi bộ chấp hành, chị liền nói là quá nguy hiểm, không thích chém chém giết giết. Tôi đề nghị chị đi bản bộ của Thiên Đình, chị nói trong nhà còn có rất nhiều tài sản chờ chị kế thừa, không muốn vứt bỏ tông môn. Tôi nói là chị về nhà đi, thì chị lại nói người trong nhà chẳng một ai thú vị cả. Tôi đề nghị chị làm một tán tu tự do tự tại, chị lại nói như thế sẽ cô đơn tịch mịch... tôi còn có thể nói cái gì được nữa đây?"

"Hừ! Ai bảo cậu trả lời qua loa như vậy? Có từng đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ chưa?" Liễu Thiên Huyễn giơ chân dài thẳng tắp ra, đá vào bắp chân An Lâm một cái, cái miệng nhỏ nhắn xịu xuống, vẻ mặt tủi thân, lã chã chực khóc: "Uổng công tôi còn coi cậu như bạn bè, tôi sắp sửa đi rồi, mà cậu còn qua loa lấy lệ với tôi như vậy..."

Nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Thiên Huyễn, An Lâm lập tức phát sợ luôn rồi, đành mở miệng an ủi: "Được rồi, được rồi, hiện giờ tôi vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành thay chị phân tích một chít, vậy đã được chưa?"

"Hừ, đây chính là do cậu nói đấy, đừng có mà lại qua loa!" Liễu Thiên Huyễn liền bày ra vẻ mặt hớn hở, nở một nụ cười tươi rói.

Lúc đó An Lâm liền kinh ngạc, người này có thể trở mặt nhanh như thế sao?

Một giây trước còn là bộ dạng chực khóc, một giây sau đã lập tức hửng nắng luôn rồi.

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn sóng vai nhau bước đi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ đến vấn đề của Liễu Thiên Huyễn.

Hai người đi cạnh nhau trên con đường nhỏ, trong sự thanh thản thoải máu lộ ra một chút sức sống tuổi trẻ, sức sống này đều bắt nguồn từ một vài hành động nhỏ mà thỉnh thoảng cô gái làm ra để trêu đùa chàng thanh niên bên cạnh.

Ví dụ như đột nhiên tấn công lỗ tai An Lâm, lại ví dụ như vụng trộm dùng kiếm khí cắt đứt một sợi tóc của An Lâm.

Có một vài lúc An Lâm sẽ chọn cách 'trả thù' ngược lại, nhưng đều bị cô gái dùng thân pháp nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó là một loạt tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.

Bầu không khí nhẹ nhõm vui vẻ, mơ hồ có thêm một chút buồn bã của ly biệt.

An Lâm nhìn qua học tỷ có phần nhí nha nhí nhảnh này, lại nghĩ đến chuyện những người bạn thân quen chẳng mấy chốc sẽ lại rời đi, tận đáy lòng mà nói, hắn thực sự rất luyến tiếc.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Khụ, học tỷ à, vậy trước tiên tôi sẽ hỏi chị vấn đề đầu tiên nhé, tài sản của gia đình chị nhiều như vậy, rốt cuộc nó sức nặng từng nào trong suy nghĩ của chị?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận