Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1433: Tài lực làm người ta khiếp sợ

Thượng Quan Nghệ mở cấm chế ra, An Lâm khẩn cấp đẩy ra cánh cửa nặng nề.

Một mảnh chói mắt khiến trái tim An Lâm rung động.

An Lâm thấy được phía sau cửa bảo vật chồng chất, trong nháy mắt sợ ngây người.

"Ừm... Có phải là... phương thức mở cửa của tôi không đúng không? Tôi có cần đóng cửa, sau đó lại mở cửa lại lần nữa không?" An Lâm thì thào lên tiếng.

Trước mặt của hắn, là tài lực của nhóm Tuyết Nữ, thật sự khiến hắn khiếp sợ.

Không phải là rất nhiều, mà là quá mẹ nó ít!

Hắn chỉ thấy bên trong có trên trăm linh đan linh thực lản tản, cùng với mười mấy linh khí, vật phẩm tiên cấp chỉ có ba viên tiên đan, hai kiện tiên khí, còn lại đều là vật ngổn ngang lẫn lộn!

Coi như là linh thạch, cũng chỉ có hơn hai mươi triệu miếng mà thôi, còn chưa bằng số lẻ linh thạch trong nhẫn không gian của An Lâm!

"Hơn nữa, gần nhất khí hậu ở thánh địa Cực Hàn đột ngột biến đổi, chúng tôi không có nhà để về, liền dựa sát giới Bỉ Ngạn, lại bị quỷ tộc giới Bỉ Ngạn loại bỏ, vì vậy chiến đấu không ngừng."

An Lâm còn chưa lên tiếng, Thượng Quan Nghệ đã lập tức chủ động nói muốn đưa những bảo vật này cho hắn.

"Nếu không thì còn sao nữa?" An Lâm đen mặt nói, "Tốt xấu gì cũng có một đại năng Hợp Đạo siêu cấp trấn giữ, là thế lực hàng đầu của đại lục, sao tàng bảo khố làm sao lại ít ỏi đến mức này?"

Thượng Quan Nghệ chỉ bảo vật trước mặt cười nói: "Bảo bối dù không nhiều lắm, nhưng những bảo bối này chúng tôi cũng có thể đưa. Cậu lấy những thứ này đi, hẳn là vẫn trị giá một ít tiền, coi như là tâm ý của chúng tôi, nhận lấy đi."

An Lâm nhìn về phía Thượng Quan Nghệ với vẻ mặt khó có thể tin.

"Em đã nói là tới đây xem thử rồi mà, chị nghĩ em thế nào vậy?" An Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, đoạn nói, "Em là cái loại người thấy tiền là nổi máu tham à?"

An Lâm giản lược tính toán giá trị vật phẩm bên trong Tàng Bảo Các một lượt, đại khái là tương đương với tài lực của mấy đại năng Phản Hư, hoặc là là tương đương với tài lực của một hai đại năng Long tộc Phản Hư đỉnh phong.

Giống như là một cô gái trôi dạt khắp nơi, hai bàn tay trắng, tươi cười đưa ổ bánh mỳ duy nhất trên người cho hắn.

Thượng Quan Nghệ lộ vẻ xấu hổ: "Cậu, cậu cảm thấy quá ít sao?"

Phải biết rằng, đây là tài lực của cả bộ tộc Tuyết Nữ đấy, ít như vậy, có khả năng sao?

"Phàm là trong lúc chủng tộc bộc phát chiến tranh, các loại tài nguyên đan dược và vũ khí tiêu hao rất nhiều, dần dà dĩ nhiên là chỉ còn một chút như vậy."

"Đi thôi." An Lâm chủ động rời Tàng Bảo Các.

Thượng Quan Nghệ khổ sở cười một tiếng: "Thật ra thì, nơi Tuyết Nữ chúng tôi sống, tài nguyên tu luyện rất cằn cỗi, hiển nhiên là không có vật gì tốt."

Tàng Bảo Các nghèo như vậy, hắn thật sự không có hăng hái đi cướp đoạt.

Nói thật ra, An thổ hào cũng không thèm để ý đến cái ổ bánh mỳ này, thế nên hắn từ chối.

"Ặc..." Thượng Quan Nghệ ngây ngốc, thầm nghĩ tên gian thương trước kia dùng cái chảo xào rau, một miếng thịt đòi một ngàn linh thạch bán cho cô, thật sự không phải loại người như vậy sao?

"Nếu trước kia các cô cũng đáng yêu như thế, thì người của giới Cửu Châu sao có thể ghét bỏ các cô được." An Lâm không nhịn được cảm khái một tiếng.

Nhưng hôm nay, một người đàn ông như hắn, đi dạo trong khu vực trọng yếu của Tuyết Nữ, lại có cảm giác như đi dạo kỹ viện.

An Lâm nhận ra được người con trai kia, thời điểm ở Vạn Linh tiên tông, Mộng Chi còn dẫn theo một lượng lớn nhân mã đến đây cứu chàng trai này ra.

Hai người đi dạo một vòng khu tạm trú của Tuyết Nữ, nơi họ đi qua, Tuyết Nữ đều hết sức cung kính tiếp đãi An Lâm và Thượng Quan Nghệ, đây vẫn là lần đầu An Lâm đượcTuyết Nữ nhiệt tình hầu hạ như vậy.

Chàng trai thấy An Lâm đến đây, thì hết sức cung kính khom mình về phía trước hành lễ: "Trần Thanh Hàng, gặp qua An Lâm tông chủ!"

Thượng Quan Nghệ đi theo phía sau An Lâm, cười nhìn cái bóng lưng sải bước nhẹ nhàng kia.

Một cái đại lão nữ trang, tại sao lại không có một cái tên nữ đẹp chứ.

An Lâm nghe Trần Thanh Hàng giới thiệu, trong đầu lại hiện lên một cái tên khác của hắn, Băng Phù.

Đúng, chàng trai này từng là thiên tài tuyệt thế của Vạn Linh tiên tông, Trần Thanh Hàng!

Trong ấn tượng của hắn, một đám Tuyết Nữ đều như băng sơn mỹ nhân, còn cực kỳ ghét bỏ đàn ông, động một chút là muốn đông người khác thành tượng đá.

Lúc ấy hắn vẫn còn non tơ, căn bản không cách nào thò chân vào trận đại chiến kia.

Nghe nói chàng trai này là nam giả trang nữ, làm em gái ở tuyết tộc rất nhiều năm cũng không bị phát hiện, bây giờ rốt cuộc có thể lấy thân nam nhi đường đường chính chính xuất hiện ở nơi này.

An Lâm có chút cảm khái trong lòng.

Một đám Tuyết Nữ cực kỳ nhiệt tình, vừa ca hát lại vừa khiêu vũ, còn bưng trà rót nước đưa trái cây, sợ hầu hạ không tốt, làm cho đối phương cảm thấy không vui.

Đây là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy đàn ông ở trong bộ tộc Tuyết Nữ, hơn nữa còn là một chàng trai cực kỳ xinh đẹp.

Hai người tới đài rèn vũ khí, nơi đó có một chàng trai đang vừa nói vừa cười với Mộng Chi.

"Đó là bởi vì cậu có thể cứu các cô ấy, các cô ấy mới đáng yêu như vậy." Thượng Quan Nghệ cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đâm phá ảo tưởng của An Lâm.

"Trần Thanh Hàng đạo hữu, anh sống ở đây thoải mái chứ?" Trên mặt An Lâm hiện lên nụ cười ân cần, tựa như trưởng bối.

Trần Thanh Hàng gật đầu, chân thành nói: "Có thể ở cùng người trong, vốn là một chuyện hạnh phúc, hiển nhiên là thoải mái."

Lời dứt lời, Mộng Chi ở một bên không khỏi đỏ mặt.

Trần Thanh Hàng tiếp tục nói: "Những năm này, tôi một mực tuyên truyền suy nghĩ tiên tiến về giới Cửu Châu vào bộ tộc Tuyết Nữ, để cho các cô ấy không hề căm thù giới Cửu Châu nữa, hôm nay đã lấy được không ít hiệu quả."

"Không có chuyện gì rồi, bây giờ các ấy đều đã thề sẽ không thương tổn con người giới Cửu Châu nữa, Tuyết Nữ đã không còn có uy hiếp với giới Cửu Châu nữa rồi." An Lâm mỉm cười nói.

Trần Thanh Hàng: "..."

Chỉ một câu nói đã phá hủy thành quả tư tưởng của tôi, có phải là quá tổn thương người khác rồi không?

An Lâm có phần hoảng hốt, nhớ ngày đó, hắn muốn nhìn Trần Thanh Hàng vẫn còn phải nhìn lên, cảm thấy Trần Thanh Hàng và Mộng Chi lập tựa như một đôi uyên ương trong thần thoại.

Nhưng hôm nay, hắn đã có thể không chút kiêng dè đối mặt nói chuyện với Trần Thanh Hàng rồi...

Sau, An Lâm lại thân thiết an ủi Trần Thanh Hàng một chút, rồi mới rời đi, tiếp tục đi thăm quan.

Thời gian dần dần trôi qua.

An Lâm dạo mệt, cùng Thượng Quan Nghệ uống trà băng ở trong một đình viện vắng vẻ.

Trà băng ơ nơi này cũng không phải là Hồng Trà lạnh linh tinh gì đó, mà là một loại trà đặc biệt của Tuyết Nữ.

Lá trà trông trắng noãn như tuyết, giống như lá liễu, ngâm trong nước nóng nổi lên từng luồng khói trà màu lam, lượn lờ tựa như tơ lụa, cực kỳ đẹp mắt.

Rõ ràng là nước nóng ngâm trà, uống một ngụm lại thấy mát mẻ đến toàn thân run lên, một hơi thở là có thể phun ra nhiệt lượng trên toàn thân thể, thật mẹ nó kích thích!

Thượng Quan Nghệ uống ngon lành, An Lâm thì uống đến run lên một cái.

Tuyết Nữ thích lạnh, An Lâm lại không thích lạnh!

Chẳng qua uống loại trà này, vẫn có một loại cảm giác thoải mái khác, hắn cũng không ghét.

Một lúc lâu sau.

Nữ Đế, Thiên Đế, Đại Tế Ti Mộng Chi, lại xuất hiện ở trước mặt An Lâm.

Thiên Đế nói trước: "Dưới sự quan sát của Thông Thiên Nhãn của tôi, tất cả Tuyết Nữ đều đã thề xong, cậu có thể bắt đầu bước kế hoạch kế tiếp."

An Lâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Nghệ: "Chị cho em xem thời gian đếm ngược tử vong của chị đi, em nhìn thử một chút, xem có thể giúp chị tháo bỏ không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận