Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 738: Bị BOSS nghiền ép

Bạch Bằng Tử thấy đầu người đột nhiên mở mắt, lông tơ cả người đều dựng lên.

Mặc dù trong ấn tượng của mọi người thì đầu người vẫn luôn mang dáng vẻ vô hại ngốc nghếch, nhưng mà khi nó bị thương nặng, lại vẫn có thể mở hai mắt ra một lần nữa, hơn thế còn nở nụ cười quỷ dị, cái loại cảm giác uy hiếp và kinh khủng này vẫn cứ bùng nổ.

Bất kể người khác có sợ hay không, dù sao thì Bạch Bằng Tử vẫn bị hù cho phát tè.

Hắn trực tiếp quẹo cua một trăm tám mươi độ, xoay người bỏ chạy!

"Ôi chao! Đừng chạy chứ, người ta đói bụng lắm đấy!" Đầu người thì thào lên tiếng, hai tay nắm cự kiếm ở trên hư không vẽ ra hai luồng kiếm quang tung hoành trời đất, kiếm ý mạnh mẽ vô tận lập tức phá vỡ sát trận hoa đào, rơi vào người Bạch Bằng Tử.

Hai cánh của con Thiên Bằng khổng lồ mà Bạch Bằng Tử hóa thân thành bị kiếm quang chém đứt, máu tươi tung tóe đầy trời.

Hắn kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, liều mạng sử dụng bí pháp để bỏ chạy, thân thể tựa như sao băng màu trắng, lao vút về phía xa.

Cái miệng rộng của đầu người khẽ hút một cái, liền hút cặp cánh kia vào trong miệng, sau đó không ngừng nhấm nháp: "Ôi chao cánh gà, mùi vị không tệ nha, rất non, chỉ là hơi nhiều lông một chút."

Xoạt! Một luồng kiếm quang dài mấy ngàn trượng như không gì có thể cản nổi, trong nháy mắt đánh thẳng về phía Phi Anh.

Ầm! Mặt cười bị kiếm quang màu lam đẩy bay hơn vạn mét, cả người Đoạn Hồn Tử đã biến thành khối băng phía sau mặt cười lạnh run, thầm suy tư trong lòng không biết có nên giả chết hay không?

"Chúng ta đến báo thù trước đi, hại tôi chết một lần, thù này nhất định phải báo!"

Một luồng kiếm quang khác khiến cho trời đất đóng băng, sau khi thấy Bạch Bằng Tử bị tấn công thì Đoạn Hồn Tử đã sớm có chuẩn bị, lập tức sử dụng bí pháp tụ lực đã lâu tức cười lá chắn bảo vệ ngăn chặn ở trước người.

Đám người Phi Anh tiên tử vốn đang tự tin hơn vài phần vì có An Lâm, lại không nghĩ rằng đầu người đột nhiên thức tỉnh, còn bộc phát ra lực lượng kinh khủng như thế, trong nháy mắt đã khiến Bạch Bằng Tử bị thương nặng, chuyện này khiến cho bọn họ lại như rơi xuống đáy cốc.

Đây là lần đầu tiên đầu rồng khen đầu người.

"Ngu ngốc, chưa nhổ lông đã ăn! Còn ăn vào trong cái bụng chung của chúng ta, không thấy kinh tởm hả?" Đầu rồng lấy lại tinh thần từ sau cú nổ giận tím mặt quát.

Đầu người không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu thì chính là một chiêu một cái mạng, các đại năng Phản Hư bị làm cho sợ đến mức đều hãi hùng không thôi.

"Anh Long, anh Phượng, các anh cũng đừng mắng tôi, tôi đau đầu lắm!" Đầu người cười khà khà, vẫy hai cánh tay, trường kiếm chém ra vòi rồng, ngay lập tức khiến cho hoa anh đào bay đầy trời biến thành phấn vụn.

"Ọe..." Đầu phượng thì trực tiếp hơn, nó cảm thấy buồn nôn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Anh trở nên tái mét, không chút do dự sử dụng bí pháp, trong nháy mắt đã kết xuất ra chín mươi chín lớp lá chắn hoa anh đào bảo vệ ở trước người, sau đó liền bị kiếm quang vô biên vô hạn nóng bỏng bao phủ...

"Hừ! Tôi đây không phải là ngu, mà là đơn thuần! Là lương thiện! Là một lòng tu đạo!" đầu người không phục nói.

Đầu người tức giận hừ hừ nói, cầm song kiếm của mình vẽ ra một đường quỹ tích kỳ là trên không trung, thay đổi liên tục tựa như thái cực, âm dương giao nhau, sau đó một kiếm chém về phía Đoạn Hồn Tử, một kiếm chém về phía Phi Anh tiên tử.

"Thế mà lại có thể tìm được nhiều lý do vì sự ngu dại của mình như vậy, tôi thật sự phải thay đổi cách nhìn đối với cậu rồi!" Đầu rồng càng tỏ vẻ thưởng thức mà nhìn đầu người.

"Ha hả, mặc dù trí thông minh của cái quả dưa chuột này có chút vấn đề, nhưng mà bàn về chiến lực thì vẫn là mạnh nhất trong chúng ta." Đầu rồng cười ha hả nói, trên mặt tỏ vẻ tán thưởng.

Ừm, mặc dù trong câu này vẫn có mang theo ý mắng chửi người...

Đầu phượng nói thẳng: "Dùng công kích vật lý, loại công kích này là hữu hiệu nhất!"

Tam Thánh Quỷ Thần không quản ba tên đại năng Phản Hư đã nửa chết nửa sống kia, mà là lại chuyển ánh mắt về phía An Lâm một lần nữa.

Sơn Hà Đồ hóa thành nhà giam không gian, vô số núi thần, sông dài và ao rộng ngưng tụ, chồng chất che ở trước mặt đám người An Lâm, phảng phất như đất trời vô biên vô hạn, cố gắng phong tỏa hành động của Tam Thánh Quỷ Thần.

Có lẽ An Lâm chính là tu sĩ Kỳ Hóa Thần duy nhất trên đại lục Thái Sơ có thể được xưng là sánh ngang với cường giả Kỳ Hợp Đạo.

Sau đó, nó đánh về phía Sơn Hà Đồ đã hóa thành nhà giam không gian, tựa như đạn pháo trực tiếp đánh sập núi sông, bất kỳ chướng ngại vật nào xuất hiện trước mặt Tam Thánh Quỷ Thần đều giống như giấy, trực tiếp bị xông phá!

"Đừng cãi nhau nữa, muốn ầm ĩ thì giết sạch bọn họ trước đã rồi hãy ầm ĩ, mục tiêu hàng đầu của chúng ta chính là cái tên cường giả loài người Kỳ Hóa Thần kia!" Đầu phượng nhìn bóng dáng mặc áo trắng ở phía xa với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Thương mang diệu thế, mũi thương nhắm ngay đỉnh đầu của đầu người!

Vừa rồi Tam Thánh Quỷ Thần mới đánh vỡ không gian phong tỏa của Tô Văn Quân, liền có một luồng thương mang kinh thiên đập vào mặt.

"Phốc... " Hình như Tô Văn Quân bị cắn trả đến mức bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà An Lâm cũng không vui, bởi vì hắn lại bị theo dõi, hơn nữa còn ở dưới tình huống tất cả lá bài tẩy đều đã bị lấy ra.

Đây là thuật pháp không gian cao cấp nhất, lấy không gian hóa thành thế giới, vừa là phong tỏa không gian, cũng là phong tỏa thế giới.

"Hừ, chơi không gian ở trước mặt tôi?" Đầu phượng lạnh lùng hừ một tiếng, trải rộng hai tay kết xuất ra hai cổ kỳ lạ ấn: "Thần Linh Dụ Không, Duy Ngô Càn Khôn!"

Chỉ một thoáng, sóng gợn vô hình bao vây xung quanh thân thể Tam Thánh Quỷ Thần.

Hiếm có khi đầu người lại hơi hoảng sợ: " Anh Long, anh Phượng, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?"

Tô Văn Quân và Long Quỳ nghênh đón không chút do dự.

Thân thể khổng lồ cao hơn ngàn trượng của Tam Thánh Quỷ Thần đột phá bức tường âm thanh chỉ trong nháy mắt, thậm chí nơi trận gió thổi qua còn khiến cây cối bị cuốn lên bầu trời, ngay cả đất đá cũng tung bay.

"Rầm rầm!"

Đầu người nhanh chóng cử động cánh tay, cự kiếm tựa như thần linh cuốn lên mây gió của đất trời, mang theo kiếm uy mạnh mẽ chém tan thương mang không gì bì nổi, không chỉ có như thế, thanh trường kiếm còn thoáng đánh một vòng, lấy tốc độ nhanh hơn hơn đâm về phía An Lâm!

"Chết đi!"

Hai mắt màu đỏ tươi của đầu người hiện lên một mũi nhọn khát máu, trên song kiếm bỗng dưng có huyết khí ngập trời quấn quanh.

An Lâm nhìn hai thanh kiếm kia, lập tức giống như nghe được hàng tỉ sinh linh kêu rên vào lúc tử vong, sát ý điên cuồng tiêu diệt chúng sinh được phóng thích ra một cách không kiêng nể, huyết quang nhuộm đỏ cả bầu trời, vì một kiếm này mà toàn bộ không gian trở nên sền sệt, giống như bị rót đầy máu tươi.

Tô Văn Quân và Long Quỳ không kịp trợ giúp, sắc mặt tái nhợt mà nhìn An Lâm, nhưng thấy An Lâm vẫn bất động như núi, chắp tay đứng yên.

Trước mặt của hắn lại xuất hiện hộp không gian màu trắng.

Ầm!

Trường kiếm mang theo uy thế cực kì khủng bố, ầm ầm rơi vào trong hộp không gian! Hư không bị dư âm của kiếm quang trực tiếp xé rách thành một cái khe rộng đến vài dặm, nhưng mà hộp không gian kia chỉ hơi rung lên một chút.

"Hử? Cứng quá!" Đầu người hơi bối rối.

Cặp mắt kim sắc của đầu rồng nhìn về một phía nào đó trong hư không, giống như có thể khám phá hết thảy mọi thứ, hung hăng trừng mắt, một cái bóng dáng yểu điệu màu trắng hiện lên một lần nữa.

Nó kinh sợ nói: "Lại là cô!"

Bí pháp và thuật pháp tiêu trừ cảm giác tồn tại của Bạch Lăng thật sự là quá mạnh mẽ, mạnh đến mức Tam Thánh Quỷ Thần đều quên mất, chỉ lo chuyển hướng đến những mục tiêu khác.

Chẳng qua lần này, đầu rồng vẫn không chớp mắt mà nhìn Bạch Lăng, sợ cô chạy ra khỏi tầm mắt của mình, muốn giết An Lâm, trước hết giết chết cái người đang cản trở mình ở phía xa kia trước đã.

Trên đầu của nó bùng lên sấm sét ầm ầm, nó đang vô cùng tức giận, nhưng trong lúc bất chợt lại chợt ý thức được cái gì, lập tức tản sấm sét đi.

Phù... Nguy hiểm thật!

Đầu rồng vẫn còn sợ tràn đầy hãi mà liếc mắt nhìn An Lâm một cái, sau đó thấy được An Lâm hơi lộ ra vẻ mặt thất vọng, trong lòngkhông khỏi buồn bực, suýt nữa thì hộc máu.

Mẹ kiếp! Rõ ràng là nó giỏi chơi sét nhất, không nghĩ tới lại còn có một tên tu sĩ khác còn chơi sét giỏi hơn cả nó! Sẽ chơi tới trình độ nào ấy hả? Có thể nói là nghiền ép!

Bởi vì, đầu rồng đã phải nhẫn nhịn đến mức ngay cả dũng khí chơi sét trước mặt tu sĩ loài người cũng không có...

Thật thất bại, thật tức giận mà!!!

"An Lâm, tôi muốn giết cậu!" Đầu rồng hét lớn một tiếng, thân thể Tam Thánh Quỷ Thần lại đánh tới phía An Lâm một lần nữa.

Đúng, nó lại không để ý đến sự tồn tại của Bạch Lăng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận