Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 117: Tranh giành trứng chim.

Sau khi An Lâm bay lượn thoải mái trong không trung, cuối cùng cũng chơi mệt.

Trình độ ngự kiếm phi hành của hắn vẫn là nhập môn.

Nhưng mà kỹ năng cưỡi gạch phi hành này thì hắn đã có chút thành tựu!

An Lâm vương giả đã trở về, các đội viên đều nhìn hắn chằm chằm.

Bọn họ thấy An Lâm cưỡi một cục gạch xấu như vậy, còn có thể chơi vui như vậy, đều bày tỏ sự ngưỡng mộ tối cao.

An Lâm lắc đầu, cười hỏi: "Nướng trứng chín rồi à?''

Tiểu Sửu gật đầu: "Chín rồi, mỗi người chúng tôi đã ăn một quả trước, ai ăn không no thì vẫn còn thừa lại hai quả.''

Mỗi quả trứng đều lớn như trái dưa hấu, sức ăn một người đã đủ thỏa mãn.

An Lâm không nhịn được mở miệng tán thưởng, sau đó vùi đầu ăn không ngừng.

Hắn không nhịn được, cắn một miếng, thậm chí lòng đỏ trứng còn có vị giòn của thịt nướng, hương vị lập tức càn quét đầu lưỡi.

Hắn vội vàng cắn một miếng lòng trắng trứng, giống như vị mật quanh quẩn đầu lưỡi, vô cùng tươi mát ngon miệng!

Lòng đỏ trứng màu vàng óng ả, mùi hương vô cùng nồng nàn.

Hắn khẽ lột bỏ một nửa vỏ trứng, lộ ra lòng trắng trứng óng ánh trong suốt, trắng trẻo non mềm.

Năm người một thú đều ăn ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết trứng nướng trước mặt.

Nhưng cũng không loại trừ có người đặc biệt thích ăn, đến lúc đó lại chia ra.

Mùi trứng và mùi thịt nướng hòa quyện vào nhau, hương bay bốn phía cũng không ngấy, tạo nên sự hưởng thụ mĩ vị cao nhất!

Mùi trứng gà khẽ bay vào mũi, khiến cảm giác thèm ăn của hắn tăng lên.

An Lâm lấy một quả trứng chim, sau khi nướng vỏ trứng vẫn còn rất nóng.

Rất nhanh, hắn đã ăn vào lòng đỏ trứng.

Ánh mắt mọi người đều nóng bỏng.

"Chà... Ăn rất ngon!''

Đúng vậy, bọn họ còn chưa ăn đủ!

Đúng là... Ăn rất ngon mà!

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều dời đến hai quả trứng nướng còn lại.

Tôn Thắng Liên khẽ bĩu môi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Ngực tôi lớn, các cậu đều phải nghe tôi! Trứng chim này, tôi muốn có phần!''

Tông Vĩnh Ngôn cười lạnh một tiếng, phe phẩy cây quạt phản bác nói: "Bạn học Miêu, cô đã trưởng thành, sao lại nói là đang tuổi ăn tuổi lớn, nói đạo lý đi, nếu không chúng ta chơi đọc thành ngữ nối đuôi đi, người thắng thì ăn?''

Ngay sau đó, bốn người đều viện lý do không ngừng tranh luận.

Bọn họ biết, giờ là thời điểm quyết định thắng bại.

An Lâm nghe xong khóe miệng khẽ cong lên, lau nước miếng chảy ra.

Tất cả mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.

Sau đó, một người một khỉ nhìn nhau cười.

Lúc này, Tiểu Sửu giơ hai tay lên: "Tôi tán thành!''

Hắn mỉm cười lên tiếng: "Tôi cảm thấy, hai quả trứng này, nên dùng vũ lực quyết định quyền sở hữu là cách tốt nhất.''

"Vóc người tôi nhỏ nhất, thiếu dinh dưỡng, vừa khéo lại đang phát triển, cho nên các cậu cho tôi một quả trứng có được không?'' Miêu Điềm chĩa đôi mắt to ngập nước vào mọi người, tội nghiệp nói.

Nhưng sau một lúc lâu, bọn họ vẫn chưa có kết quả của cuộc tranh cãi.

Vì thế, bọn họ đều nhìn về phía An Lâm.

Miêu Điền nói: "Cậu là đội trưởng, sao không nói gì vậy, cậu có ý phân chia công bằng nào không?''

Lúc này, người không có văn hóa như Lạc Tử Bình là người đầu tiên không đồng ý: "Vì sao phải chơi đọc thành ngữ nối đuôi chứ, đồ ăn nên dựa vào khẩu phần mới đúng. Vóc người tôi cao lớn như vậy, một quả trứng chim nhỏ bé vốn không đủ no, cho nên tôi muốn ăn thêm một quả nữa!''

Lạc Tử Bình: "..."

Tông Vĩnh Ngôn: "..."

Miêu Điềm: "..."

Đồng tử bốn người Miêu Điềm, Lạc Tử Bình co rụt lai, có dự cảm vô cùng không tốt dâng lên.

Bịch bịch bịch... Bốp bốp bốp... chát chát chát... Phốc phốc phốc...

Bên cạnh đống lửa, bốn đội viên mặt mũi bầm dập nằm sấp một bên.

Miêu Điềm hai mắt đẫm lệ, nhăn mũi nói: "Tôi chưa bao giờ gặp phải người vô liêm sĩ như thế.''

Tông Vĩnh Ngôn tức giận: "Trứng thối, thật sự là người độc ác mà.

Rõ ràng là có thể dùng miệng giải quyết, nhưng lại muốn động thủ!

Tôn Thắng Liên như nhìn thấu An Lâm: "Không ngờ tôi lại đi theo loại đội trưởng này...''

Lạc Tử Bình ôm cơ bắp đau đớn, vừa cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ: "Nhất định tôi phải mau chóng đột phá lên Kỳ Dục Linh, báo thù về quả trứng!''

Trái ngược với bốn người ai oán.

Bọn họ còn muốn nhặt về, đáng tiếc đã bị bắt mất rồi...

Thú một sừng này là giống hiếm có trong dị thú, rất đáng tiền đó!

Các đội viên theo sau An Lâm đều rơi lệ đầy mặt.

Cứ như vậy, An Lâm thu thú một sừng vào bên trong nhẫn không gian.

Có thể ăn!

Dị thú này...

Nhưng loài chim dị thú đều loại muốn gặp thì không thể cưỡng ép, bọn họ cũng không có nhiều hy vọng gặp được.

"Soạt soạt!''

Một con bươm bướm to bị An Lâm chém thành hai mảnh, chất lòng màu xanh bắn tung tóe.

Mọi người đều cau mày, dị thú này...

Rõ ràng không thể ăn!

Kết quả là đám người An Lâm tiếp tục trèo đèo lội suối, đi vào chỗ sâu.

"Bịch!''

Tiểu Sửu cầm gậy đập chết một con thú một sừng màu đỏ.

Nhìn cơ thể cường tráng mạnh mẽ của thú một sừng, cuối cùng mọi người mới gật đầu hiếm có.

Đám người An Lâm tìm kiếm thức ăn ngon, rất vui vẻ với bài kiểm tra cuối kỳ.

Lý do thì ha ha ha... Các bạn tự hiểu là được.

Lúc này, chủ yếu bọn họ phải đi săn bắt chim dị thú sáu cánh và chim Tật Phong Kiếm.

Sáng sớm hôm sau mọi người tập hợp lại, tiếp tục xuất phát.

Hương vị này, quá ngon!

An Lâm và Tiểu Sửu ở bên vui vẻ khi ăn quả trứng thứ hai, đúng là thoải mái biết bao!

"Tôi nói cho các cậu biết, ở sâu trong vực Vạn Sơn có một loài trâu dị biến là Thải Hồng. Thịt của nó không chỉ rất ngon, mà còn có thể ăn ra bảy hương vị khác nhau, giống như tên của nó, rực rỡ đa dạng.'' Tiểu Sửu ở bên hưng phấn bừng bừng nói.

Mọi người nghe hắn giải thích, đều không kìm được nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nóng bỏng.

An Lâm: "Tiểu Sửu, vậy nhóc nói nghe xem trâu dị biến Thải Hồng này thường sinh sống ở khu vực nào?''

Tiểu Sửu chỉ tay về phía tây nam: "Cái này tôi biết, là phía tây nam Phong Sơn Nguyên, là nơi trâu Thải Thồng hay lui tới, nhưng tôi chưa từng đi qua nơi này, cách nơi này khoảng năm trăm dặm.''

"Hơn năm trăm dặm ư?'' An Lâm cau mày, dựa vào tốc độ tiến lên trước mắt, nói không chừng phải mất hai ba ngày mới có thể đến được.

Nhưng hắn cũng không muốn chờ lâu như vậy, đồ ăn ngon như thế, chờ thêm một ngày cũng là dày vò!

Sau đó, hắn lấy cục gạch ra.

"Lớn, lớn, lớn...''

An Lâm cầm cục gạch lơ lửng trong không trung, khiến nó không ngừng biến lớn, cuối cùng biến thành một cục gạch lớn tầm năm mét vuông.

"Lên đi! Mọi người đều lên đi!'' Hắn bắt đầu gọi mọi người.

Hai mắt đám người Lạc Tử Bình sáng lên, vội vàng nhảy lên cục gạch lơ lửng.

Tuy cục gạch này có xấu một chút, nhưng diện tích lớn như vậy, chắc chắn có thể chở không ít người.

An Lâm cười ha ha, nhảy lên cục gạch, thi triển thuật độn quang.

Chở người bay đi, hao phí nguyên khí lớn hơn rất nhiều, nhưng hắn có thể dùng đan bổ khí, vấn đề cũng không lớn.

"Đi thôi!''

An Lâm hô to một tiếng, cục gạch rung lên một cái, ngay sau đó bay lên cao, bay hăng hái về phía tây nam của Phong Sơn Nguyên.

Nhưng mà hình như đám người An Lâm đã quên, dưới mặt đất còn có một đám người khác.

Một tốp binh sĩ mặc giáp, nhìn cục gạch đen biến mất ở chân trời, im lặng không nói.

Binh lính Giáp: "Có phải bọn họ quên mất chúng ta không?''

Binh lính Ất: "Chúng ta vốn thấp cổ bé họng, cảm thấy bị lãng quên cũng là bình thường.''

Binh lính Bính: "Sao tôi lại cảm thấy bọn họ cố ý?''

Binh lính Đinh: "Lam Sấu, Hương Cô...''

Binh lính Mậu: "Bây giờ chúng ta làm gì?''

Binh lính Kỷ: "...''
Bạn cần đăng nhập để bình luận