Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 629: Adam và Eva cực kỳ yêu thích học tập

Hai đứa trẻ không hiểu gì nhìn thấy An Lâm và Đề Na đột nhiên xuất hiện, trên mặt rõ ràng có vẻ căng thẳng và sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

"Đừng sợ, bọn chị đều là người tốt." Đề Na mỉm cười, trong giọng nói có vẻ như mang theo lực lượng khiến người khác yên lòng.

Quả nhiên hai đứa trẻ nghe xong, trên mặt đã không còn căng thẳng và sợ hãi như vậy nữa, ngược lại đầy tò mò mà nhìn hai người, đôi mắt đen láy long lanh, vô cùng đáng yêu.

An Lâm ôm lấy bé trai trước mặt, Đề Na lại có chút vui vẻ ôm lấy bé gái kia.

"Oa, da thật trắng thật mềm, thật đáng yêu!" An Lâm không nhịn được thở dài, còn lấy tay chọc chọc gương mặt vô cùng mịn màng của bé trai.

Bé trai hấp hay đôi mắt sáng ngời, học theo bộ dạng của An Lâm, đưa tay chọc chọc gương mặt của An Lâm, khiến An Lâm cười to một trận.

Đề Na cũng vô cùng yêu thích bé gái trong lòng, mà bé gái kia lại tỏ ra yểu điệu mút ngón tay, ngoan ngoãn không cựa quậy linh tinh, thỉnh thoảng còn cười ngọt ngào, có chút hưởng thụ trạng thái được Đề Na ôm.

"An Lâm, chúng ta đặt tên cho hai đứa bé này đi!" Đề Na hứng thú, cười khanh khách mở miệng nói.

Cô vừa dứt lời, trên bầu trời lại xuất hiện cảnh tượng đại đạo kết nối.

An Lâm bị cảnh tượng này dọa sợ, nhìn Đề Na kinh ngạc nói: "Có phải cô gian lận cho bọn nó không?"

"Ờm... Thật ra cũng không có ngụ ý gì, cái tên tự nhiên nghĩ ra mà thôi." An Lâm khoát tay, mở miệng nói.

Ký hiệu của bé trai sắc bén cứng rắn, ký hiệu của bé gái uốn lượn mềm mại, hơi thở cũng càng lúc dập dìu bất định. Sau đó ký hiệu biến mất, tất cả khôi phục như thường.

An Lâm suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Chi bằng cứ gọi là Adam và Eva đi."

"Không giống không giống, tôi chỉ là tồn tại sở hữu quyền hạn tối cao của thế giới này, khá toàn năng. Nhưng tôi tách biệt với thế giới này, thế giới là một chỉnh thể độc lập." Đề Na khua khua ngón trỏ giải thích.

Trước khi sáng tạo ra chính chủng tộc lớn, bởi vì quả thực quá nhiều trứng cho nên lười đặt tên.

Đề Na bĩu môi nói: "Không phải, tôi chỉ đặt tên cho bọn nó, còn sự thay đổi sau đó đều là thế giới này tự ban tặng..."

"Adam, Eva..." Đề Na đọc lại một lần, ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm: "Có ngụ ý gì không?"

Nhưng bây giờ, loài người chỉ có hai người, cho nên đặt một cái tên cũng khá là dễ dàng.

Trên trán hai đứa bé trước mặt đột nhiên xuất hiện một ký hiệu kỳ quái.

Nói vậy là bọn chúng được thế giới này chúc phúc rồi?

"Tên được lắm, vậy hai đứa cứ gọi là Adam và Eva nhé." Đề Na ngắm hai đứa bé trước mặt, vừa cười vừa nói.

Không hổ là Adam và Eva, vừa sinh ra đã tự hack được bản thân, An Lâm bắt đầu có chút mong chờ bọn chúng trưởng thành.

An Lâm lườm lườm hai mắt: "Không phải cô chính là thế giới này sao?"

An Lâm ngắm hai đứa bé trước mặt, cảm thấy có chút lợi hại.

"Trong vườn trái cây có trái cấm không?" An Lâm ma xui thần khiến hỏi một câu.

Trong phạm vi mười trượng quanh đây nháy mắt biến thành vườn trái cây tỏa hương thơm ngào ngạt.

An Lâm gật đầu.

Đề Na suy nghĩ một chút, phất một tay lên, rất nhiều cây giống từ dưới đất chui lên, sau đó lớn lên rất nhanh, chỉ trong mấy giây đã nhao nhao trở thành những cây tươi tốt.

Đề Na thêm thuật pháp bảo vệ trên hai bộ quần áo này, dù sao loài người cũng chỉ có hai người, nếu thật sự toi đời thì phải tạo lại lần nữa, khó khăn biết bao, còn không bằng cung cấp thêm nhiều lợi ích cho gói quà tặng mới ra đời này.

"Hai đứa bé này vừa mới sinh ra, sức mạnh chiến đấu sẽ là yếu nhất trong số những chủng tộc có trí tuệ cao, tuy đã cai sữa nhưng về vấn đề thức ăn vẫn phải bảo đảm cho bọn chúng một chút." An Lâm mở miệng nói.

Thời gian trôi qua cực nhanh, Adam và Eva sống rất vui vẻ.

Tiếp theo chính là giai đoạn chăm nuôi, An Lâm và Đề Na lại rời khỏi lần nữa.

Còn về những chủng tộc khác thì không có đãi ngộ đó rồi, dù sao bọn chúng khởi đầu đã có cả nghìn quả trứng, chết vài đứa thì chết thôi, cũng không cảm thấy đáng tiếc gì.

Ngay sau đó trên cây to xuất hiện các loại quả.

Về điểm này hắn không có gì để nói.

Đề Na phất tay lên, hai bộ quần áo màu xanh tuyệt đẹp xuất hiện trên người Adam và Eva.

Hai đứa bé đang nhìn cơ thể mình được quần áo đẹp trùm lên, có chút kinh ngạc lại có chút vui vẻ mở to hai mắt, cứ như cánh cửa một thế giới mới đang mở ra.

An Lâm đã quen với năng lực tạo ra vạn vật của Đề Na từ lâu, có điều cảnh tượng tạo vườn trái cây này sao lại quen thuộc như vậy chứ...

"Tôi đã gieo tài năng sử dụng ngôn ngữ Thái Sơ vào người bọn họ, sau này sẽ tự biết nói, dù sao phải được thống nhất ngôn ngữ của các chủng tộc lại, sự phát triển này thật sự cần rất lâu." Đề Na mở miệng nói.

Trong lòng An Lâm thở phào. Cũng may không có điềm báo Adam và Eva ăn trái cấm, nếu không hắn sẽ nghi ngờ có phải mình đang chơi game đóng phim gì hay không.

"Trái cấm? Trái cấm là trái gì?" Đề Na chớp chớp hai mắt.

Bọn họ đã coi vườn trái cây chính là nhà mình, đói bụng thì hái trái cây trong vườn ăn, mệt thì nằm bên cây mà ngủ, thỉnh thoảng đi dạo ở thành Kỵ Lâu, vào các loại cửa hàng, cân nhắc về việc chơi với các loại đồ dùng gia đình.

Đối với những đồ vật của thành Kỵ Lâu, đầu tiên Adam và Eva xem như những món đồ chơi, lâu ngày bọn họ liền coi những đồ vật này như công cụ. Đồ chơi và công cụ chỉ khác nhau một chút, nhưng ý nghĩa đại diện sau đó lại khác nhau một trời một vực.

Một hai năm nữa lại trôi qua, bọn họ lại tiến vào một thư viện, lật xem đồ chơi tên là "sách".

Nhìn từng đường nét kỳ quái trên sách, Adam và Eva lại như hiểu được loáng thoáng ý nghĩa của nó.

Đây là một trải nghiệm rất mới lạ, hai người ở đó không ngừng lật sách ra xem, đọc những ý nghĩa trên đó, giống như gặp được suối mát trên ốc đảo ở sa mạc, hết sức đói khát, trong một thời gian không ăn không ngủ với nó.

Bọn họ thật sự không ăn không ngủ, ngay cả đồ chơi cũng bỏ mặc, thức ăn cũng quên ăn, sau đó đói bụng sắp lả ra mới nhớ tới đến vườn trái cây hái trái cây ăn.

Sau đó, hai người thậm chí còn chê phiền, hái một túi lớn trái cây đến thư viện, đói thì ăn, ăn no rồi lại tiếp tục đọc sách.

Nhìn cảnh tượng này, ngay cả An Lâm cũng có chút bội phục, nếu như Adam và Eva ở trái đất thì tuyệt đối chính là người hiếu học, chỉ kém viết lên trán ba chữ "tôi thích học" mà thôi.

Ừ, có lẽ là hoang mạc ý tưởng gặp được ốc đảo kiến thức mới khiến bọn họ như bị đói.

Bọn họ đọc sách không chọn lọc, lật xem sách theo thứ tự trên giá sách, lúc đầu là đọc các mẩu chuyện, bọn họ rất hoang mang sao những câu chuyện này đều kỳ lạ như vậy, cái gì mà người tu tiên tổ chức đại hội pháp thuật, muôn người đều đổ xô.

Những danh từ đếm không xuể, bọn họ hiểu danh từ "người", nhưng "người" không phải là chỉ hai người bọn họ sao, ở đâu ra còn có người khác?

Mặc dù có rất nhiều cái không hiểu, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình đọc sách của bọn họ.

Bọn họ xem xong những câu chuyện phong tục thú vị, lại xem các loại sách văn học, vật lý, kỹ thuật, sau đó cũng sẽ thực hành như trong sách. Cũng may thư viện này không thiếu tài liệu, lại càng không thiếu các loại sản phẩm hoàn thành, kho lưu trữ kiến thức của hai người và cấu trúc của thế giới quan đang từng bước hoàn thiện qua việc học tập và thực hành.

Bọn họ cứ sống như vậy qua mấy năm nữa, ngay cả An Lâm cũng bái phục nghị lực của bọn họ.

Chắc là đến khoảng hai mươi tuổi, Adam trở thành một thanh niên đẹp trai ngời ngợi, Eve lại càng trắng trẻo, dáng người thướt tha yểu điệu, dậy thì đẹp như tiên trên trời.

Hai người học tập như chết đói, giống như mở ra phần mềm không biết chán vậy...

Mãi đến một ngày theo thứ tự trên giá sách, Adam rút ra một quyển sách.

Quyển sách này được bọc rất lạ, màu vàng vàng.

Trên mặt bìa vàng cổ xưa, có một hình vẽ người đàn ông và cô gái cùng ôm nhau, miệng của hai người dính vào nhau, có chút kỳ quái. Bên trên còn có mấy chữ to: Phẩm hoa bảo giám, Đông Cung đồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận