Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1151: Đại năng cảnh giới Phản Hư - Hứa Tiểu Lan

Trong nháy mắt, An Lâm dường như nhìn thấy Chân Long ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tước nhảy múa trên chín tầng mây.

Xa xa, Trác Mã và Apollon đang lao nhanh một đường.

Chúng nhớ tới quá khứ bị An Lâm và Ngao Tinh Ngọc đuổi đánh.

Bây giờ, chúng vẫn bị đuổi đánh.

Chỉ có điều đại năng đuổi theo chúng đổi thành Ngao Tinh Ngọc và Long Ngạo Thiên.

"Ha ha, đường đường là Long tộc đứng đầu của Phản Hư hậu kỳ, lại chạy trốn như chó mất chủ, thật mất mặt tay cho rồng phương Tây." Lúc Long Ngạo Thiên đang đuổi giết, còn không quên châm biếm vài câu.

Thần sương hàn Trác Mã không muốn nói chuyện, cũng thả mấy cú "bom" cực hàn về phía hai người phía sau.

Long Ngạo Thiên hơi nhướng mày, há mồm bắn thổ tức, trực tiếp phá tan năng lượng bắn phá cực hàn của Trác Mã, tấn công vào phần sau của Cự Long Băng Sương.

"Apollon, cứu tôi!" Trác Mã lại hô to kêu cứu lần nữa.

"Vạn Dương Tinh Hỏa!"

Ánh kiếm xuyên thấu hư không, giống như ánh sáng lạnh lẽo xuyên từ nam chí bắc trên bầu trời, phá tan lá chắn thần đạo của Trác Mã, nổ tung phần đuôi!

Hắn vẫn không thể thờ ơ khi Trác Mã gặp nguy hiểm.

Nhưng mà, lần này lại có một chút khác biệt, bởi vì hai đại năng Phản Hư hậu kỳ đuổi theo cô đều là người vô cùng cao ngạo mà nóng nảy.

Ngao Tinh Ngọc rút kiếm chém, chém nát từng quả từng quả cầu lửa.

Hai cánh của Trác Mã dao động, thân thể chếch đi, linh hoạt tránh thoát thổ tức của Long Ngạo Thiên.

Apollon xoay người, đôi cánh lửa to lớn mở rộng, giống như con thú lớn thời tiền sử đang bay cao, đột nhiên vỗ cánh một phát về phía Ngao Tinh Ngọc và Long Ngạo Thiên ở phía sau.

Ngao Tinh Ngọc lại một lần nữa ra sức mở rộng phạm vi kiếm ý thần đạo của chính mình, kéo dài hơn trăm dặm, xuyên một phát về phía sau của Trác Mã nơi xa xa.

Không nói những cái khác, nói riêng về trình độ chạy trốn, cô vẫn lợi hại không ít so với trước đây, dù sao thì quen tay cũng hay việc.

Apollon không còn cách nào khác, đành phải xả thân cứu giúp.

"Xuống cho tôi!"

"Gào!" Trác Mã gào lên một tiếng đau đớn, thân thể to lớn lảo đà lảo đảo.

Một vòng ánh sáng hình tròn dẹt màu trắng lan rộng từ hai móng vuốt của Long Ngạo Thiên, che phủ của vùng trời của Trác Mã, đột nhiên chấn động!

Hơn chục nghìn quả cầu lửa ẩn chứa sức mạnh thần đạo, giống như thiên thạch ném về phía bọn họ.

Cơ thể Long Ngạo Thiên chuyển động, tốc độ cực nhanh, hóa thành một tia sáng trắng, trong lúc cơ thể Trác Mã không ổn định, nắm lấy cơ hội nhào tới phía sau Trác Mã.

"Đại Thần Viêm, Ánh Sáng Vạn Trượng!"

Apollon nổi giận gầm lên một tiếng, hai trảo chắp trước ngực, hai chân to khỏe đan chéo ngồi thiền ở trên hư không.

Trác Mã nắm lấy cơ hội, ổn định lại bản thân, lại một lần nữa bỏ chạy về phía xa xa.

Long Ngạo Thiên khẽ cười, đang truy kích Trác Mã, đợt tấn công Dương Viêm của Apollon lại kéo tới, cản trở bước chân của hắn.

Đúng vậy, cô gái mặc áo xanh kia chính là Hứa Tiểu Lan vừa lên cảnh giới Phản Hư!

Lực xung kích đáng sợ chấn động đến mức Trác Mã hét lên một tiếng, cơ thể lại lần nữa rơi xuống mặt đất.

Đối mặt với móng vuốt sắc nhọn xoẹt qua một cái khiến hư không nứt toác, Hứa Tiểu Lan chỉ để ngang kiếm ở phía trước.

Đại năng mới lên cấp Phản Hư ở trước mặt nàng giống như giun dế, là đối tượng tiện tay có thể bóp chết, bây giờ cô dùng sức mạnh thật sự để đối mặt, hoàn toàn là tâm lý xuất phát từ sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.

Uy thế của Cự Long Băng Sương không hề giảm, hai trảo xé rách hư không, mang theo uy năng to lớn, đột nhiên đánh về phía cô gái mặc áo xanh trước mặt.

"Chạy mau! Tôi không thể giữ chân hai tên Long tộc này quá lâu!"

"Ngao Tinh Ngọc, Long Ngạo Thiên, An Lâm mấy người đều nhớ kỹ cho tôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ lấy được tất cả những thứ này!"

Trác Mã nghiến răng nghiến lợi mà nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện một cô gái mặc áo xanh đang cầm kiếm đứng ở trên hư không, giống như đang chờ cô.

"Là cô!" Hai mắt Trác Mã khựng lại, nhớ ra người con gái kia đang độ kiếp, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng "Chỉ là mới lên cấp Phản Hư cũng dám ở đây cản đường, đúng là điếc không sợ súng!"

Ngao Tinh Ngọc và Long Ngạo Thiên đang thắc mắc về tư thế quái lạ, liền nhìn thấy phía sau Apollon hiện lên một vòng mặt trời, giống như mặt trời mọc ở phương Đông, ánh sáng rải xuống toàn bộ trời đất.

Ngao Tinh Ngọc và Long Ngạo Thiên thấy thế sắc mặt liền biến đổi, không thể không dừng chân, thực hiện pháp thuật mạnh mẽ chống đỡ lại Thần Đạo Thái Dương Viêm Hỏa đáng sợ kia.

Một chùm tia sáng chiếu xuống mặt đất, trong nháy mắt có thể thiêu đốt mặt đất thành một khoảng trống lớn, tầng nham thạch bùn đất cũng bị hòa tan không chút dấu vết.

Mặt trời phía sau Apollon đột nhiên hiện lên từng chùm ánh sáng, xuyên ngang qua hư không, giống như ánh sáng vạn trượng soi sáng thế gian, không nơi nào tránh được.

Ầm!

Tia lửa tung toé, năng lượng khuấy động mấy ngàn mét.

Sức mạnh dời núi lấp biển xông tới, đẩy lùi Hứa Tiểu Lan đang cầm kiếm hơn một nghìn mét, chỉ có điều tốc độ lùi về sau càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.

Lúc này đây khuôn mặt Trác Mã hoàn toàn biến sắc, từ trên lưỡi kiếm mà móng vuốt sắc nhọn vừa va chạm, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Đồng tử của Cự Long co rụt lại: "Chuyện này là thế nào".

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu lên, màu vàng của hai con mắt tinh khiết đến mức khiến cho Trác Mã cảm nhận được sự hồi hộp: "Trác Mã, cô làm những chuyện này với tôi và An Lâm cũng đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả rồi sao?".

Phía sau cô gái mặc áo xanh bỗng dưng xuất hiện cánh chim thánh hỏa trắng tinh, gót sen đạp xuống, thân hình liền biến mất tại chỗ.

Mặc dù Trác Mã bị thương rất nặng, nhưng nhận biết cực kỳ nhạy bén, không nói lời nào mà chuyển động thân mình và móng vuốt sắc nhọn rồi vừa gào thét vừa bay về hướng nào đó của hư không!

Quả nhiên, trong nháy mắt, bóng người của Hứa Tiểu Lan xuất hiện ở chỗ đó của hư không.

Nhưng mà móng vuốt vẫn chưa đâm trúng, người con gái ấy lại hóa thành một màn ánh chớp sáng chói tiêu tan trong hư không.

"Tứ Thánh Hồn Linh, Ngưng Ngã Huyết Nhận, Liêu Nguyên Kiếm Ý, Trảm Thần Diệt Đạo!"

Thuận theo tiếng ngâm xướng, Hứa Tiểu Lan đã xuất hiện phía sau lưng Trác Mã.

Trong lớp gió lạnh bao phủ, chiếc váy Thanh Diên Mặc giống như bông sen đang tỏa ra, dưới chân váy cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh co lên, mạnh mẽ đạp vào hư không, thân thể dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp nhằm về phía Cự Long Băng Sương!

Kiếm ý Long Tước lúc này thẳng lên Cửu Tiêu, linh hồn của thánh thú dựa vào lưỡi kiếm, hóa thành Liêu Nguyên Thánh Hỏa, một phát chém cuống phía sau lưng Cự Long Băng Sương!

Đại năng Phản Hư Hứa Tiểu Lan vừa độ kiếp thành công lại khủng bố như vậy!

Chiêu kiếm này cùng ẩn chứa sức mạnh Chu Tước và sức mạnh Chân Long thuần chính nhất, mũi kiếm vừa có uy thế sấm sét của Long tộc, vừa có huyết mạch cao ngạo xuất trần của Chu Tước nghiền ép.

Nó là nhát kiếm Hứa Tiểu Lan dùng tất cả sức mạnh để chém sau khi lên cảnh giới Phản Hư!

Một nhát kiếm cướp đoạt hết màu sắc của đất trời!

Trên không trung, thần băng sương Trác Mã đau đớn gào thét, âm thanh vang tận mây xanh.

Một lỗ thủng cực kỳ to lớn xuất hiện ở lưng Cự Long, máu tươi trào ra.

Con Cự Long từ trên bầu trời cách mặt đất mười dặm rơi xuống, dấy lên từng trận sóng khí, cuối cùng rơi xuống đất, làm cho cả mặt đất đều rung động.

Ngao Tinh Ngọc, Long Ngạo Thiên, Apollon, đều hướng ánh mắt về phía Hứa Tiểu Lan, nhìn Cự Long Băng Sương rơi xuống mặt đất, cùng với cô gái mặc áo xanh thanh tú thoát tục đang đứng ngạo nghễ giữa trời xanh, đều trở nên hoảng hốt, cảm thấy rất hoang đường, thật sự không thể tin được.

Một người là đại năng mới lên cấp Phản Hư, một người là Trác Mã - đại năng lĩnh ngộ sức mạnh thần đạo, cho dù là trọng thương cũng không nên bị một người con gái vừa kết thúc độ kiếp bắt nạt!!

Bỗng nhiên trong lòng mấy đại năng Long tộc nảy ra một suy nghĩ.

Ánh kiếm màu trắng chiếu sáng bầu trời đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận