Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 412: Cuồng ma hút quái

"Mạc Hải đạo hữu quá khen." An Lâm cười nhạt một tiếng.

Những tình huống kiểu này xảy ra quá nhiều, hắn sớm đã tập làm quen.

Mạc Hải đi tới bên cạnh mãng xà khổng lồ Hắc Tinh Viêm, dùng đao rạch thi thể nó ra.

Chỉ thấy một nhóm lửa màu đỏ giống Hỏa Vũ, cháy hừng hực trong người mãng xà khổng lồ, viêm lực thuần khiết tạo thành gợn sóng tản ra bốn phía, chấn động tinh thần người ta.

"Vận khí không tệ, dị thú Địa Viêm đầu tiên đã tìm thấy ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm. Nào, An Lâm cậu cầm lấy, hấp thụ nó đi!" Mạc Hải đưa Hỏa Vũ cho An Lâm, vừa cười vừa nói.

Hỏa Vũ không thể thu vào nhẫn không gian. Lúc về Chu Tước tông, mỗi người chỉ có thể mang theo một Hỏa Vũ, mà mục tiêu họ là ảo ành Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm, cho nên đối với những Hỏa Vũ phẩm cấp thấp này, sự lựa chọn tất nhiên là hấp thu năng lượng của nó.

An Lâm nhận lấy ảo ảnh Hỏa Vũ, bắt đầu vận hành thuật pháp thu nạp, hút hết viêm lực bên trong vào cơ thể.

Sức nóng ẩn chứa bên trong Hỏa Vũ này cực kỳ to lớn, hiệu quả mang lại không thua kém gì linh đan cao cấp.

Không nán lại bảy ngày, thì nán lại sáu ngày thôi!

Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trong bốn ngày sẽ có thể thu thập được hai Hỏa Vũ thượng phẩm.

Mạc Hải nghe vậy sững sờ: "Năng lượng của lệnh bài truyền tống màu đỏ có thể duy trì trong khoảng thời gian bảy ngày. Khi thời gian vừa kết thúc, lệnh bài truyền tống màu đỏ sẽ tự động kích hoạt không gian truyền tống, đưa chúng ta về Chu Tước tông. Đương nhiên, sau khi chúng ta thu hoạch được Hỏa Vũ, muốn kích hoạt sớm hơn cũng được. An Lâm đạo hữu, không phải cậu thật sự muốn ở mãi nơi này để thu thập Hỏa Vũ đấy chứ? Dị giới nguy hiểm này vượt qua trí tưởng tượng của tôi và cậu, ngay đến cả tu sĩ cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cũng từng có hơn hai mươi người bị lạc ở đây."

Bây giờ thì hắn đã thừa nhận thực lực của An Lâm. Hai người hợp lực, cho dù gặp phải dị thú Thiên Viêm, hoặc là dưới tình huống không sử dụng món bảo vật bí mật giá trị rất lớn kia cũng có thể có cơ hội chém chết được nó.

Mạc Hải cười lắc đầu: "Cũng chỉ có An Lâm đạo hữu cậu mới có thể nói ra những lời này. Đệ tử tông môn chúng tôi mạo hiểm tính mạng đến vùng cấm địa này, có thể lấy được một ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm thôi đã cảm tạ trời đất rồi, nào dám coi nơi này như khu vực săn bắn..."

Tổng cộng hai người đã giết mười mấy dị thú Linh Viêm, bốn dị thú Địa Viêm, thu hoạch phải nói là nhiều vô cùng, nhưng vẫn chưa gặp được dị thú Thiên Viêm.

Sau khi hắn hấp thu xong năng lực của Hỏa Vũ, hai mắt trở nên vô cùng sáng ngời, bốn ngọn lửa thần trong cơ thể đều có sự tăng trưởng với biên độ nhỏ.

Hai người không chậm trễ thời gian nữa, lại bay lên trời và đi sâu vào bên trong dãy núi.

Hai mắt An Lâm hơi sáng lên: "Cuộc thi Chu Tước Ngục cũng có hạn chế thời gian sao?"

"Hỏa Vũ này quả nhiên là đồ tốt. Nếu như cứ ở đây săn bắn dị thú, thu thập hấp thụ Hỏa Vũ, tin chắc là viêm lực nhất định có thể có sự đột phá vô cùng lớn!" An Lâm kinh ngạc nói.

Mạc Hải nghe được An Lâm không có suy nghĩ kia, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Một lưỡi đao màu đỏ dài mười mấy trượng ẩn chứa viêm lực đáng sợ, phá tan viêm vực của Phá Viêm Bạch Hổ, một dị thú Địa Viêm, thân thể to lớn của nó trong nháy mắt bị mũi đao xé rách thành hai nửa.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nán lại chỗ này lâu như vậy đâu, chúng ta đi săn tiếp đi." An Lâm vừa cười vừa nói.

Mạc Hải ung dung thu đao về, trên mặt có vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: "Chỉ là con mèo nhỏ cũng dám kêu ầm ĩ với ta, thật không biết trời cao đất dày!"

Thấm thoát đã gần mười canh giờ trôi qua.

"Xoạt!"

Hắn tính toán một lúc, bây giờ hình như cũng là lúc năng lượng của chảo đế bằng đã hồi phục, không thể lãng phí cơ hội làm đồ ăn lần này được, dù sao đây cũng là thực phẩm tuyệt đỉnh mỹ vị mà!

Mạc Hải hấp thu năng lượng của ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, gật đầu hài lòng, cất tiếng nói: "Chúng ta đi thôi, tiếp tục tìm kiếm dị thú Thiên Viêm."

An Lâm gật đầu: "Ừm, không đói bụng thì tốt, vậy tôi đi xào một phần thịt hổ trước. Nói rõ trước, đến lúc đó anh cũng đừng đến cướp thịt của tôi ăn nhé!"

Mạc Hải hoàn toàn giác ngộ, vẻ mặt khiêm tốn gật đầu nói: "Đa tạ An Lâm đạo hữu chỉ bảo, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!"

Mạc Hải nhìn một chuỗi động tác thuần thục như nước chảy mây trôi này, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Người trong nghề!"

"Bốp bốp bốp..." An Lâm vỗ tay nói: "Màn thể hiện này được bảy mươi điểm. Nếu như ánh mắt của anh không nhìn lúc con hổ ngã xuống đất mà nhìn hướng lên bầu trời thì còn có thể thêm được mười điểm!"

"Ha ha, Phá Viêm Bạch Hổ cùng lắm chỉ xem như là một nguyên liệu tốt thôi, quan trọng vẫn là phải xem tài nghệ nấu nướng của thần bếp An tôi đây, nếu không anh cho rằng tôi có thể tùy ý ném thân thể Bạch Hổ lớn như vậy xuống đất sao?" An Lâm cười nhạt một tiếng, cất tiếng nói.

Mạc Hải ngửi thấy mùi thơm thì toàn thân run lên, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên khó tin được: "Mẹ kiếp, mùi vị này... lẽ nào thịt của Phá Viêm Bạch Hổ là nguyên liệu nấu ăn tuyệt đỉnh sao?!"

Sau khi An Lâm liên tục xào đảo, mùi thơm mê người kia cuối cùng cũng từ từ lan tỏa ra.

An Lâm vẻ mặt vui mừng, gật gật đầu. Trong cuộc hành trình săn bắn dị thú khô khan này, thỉnh thoảng hắn sẽ chỉ cho Mạc Hải một chút làm sao để khoe mẽ, cho nên trong khoảng thời gian này sự thể hiện của Mạc Hải đột nhiên tăng mạnh, thu hoạch được rất nhiều.

Nói xong, hắn liền cầm kiếm Thắng Tà đi về phía Phá Viêm Bạch Hổ, bắt đầu xẻ thịt.

Mạc Hải có chút mơ màng nhìn An Lâm: "Bây giờ cậu muốn xào thịt hổ sao? Còn sợ tôi sẽ cướp thịt của cậu ăn? Cậu đang đùa sao, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy?!"

An Lâm không để ý lời của Mạc Hải, bình thản lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái chảo, nhóm lửa, cho thêm nguyên liệu, ném khối thịt Bạch Hổ lên không trung, kiếm Thắng Tà hóa thành từng trận ảo ảnh màu đen, trong nháy mắt cắt khối thịt khổng lồ thành vài trăm miếng thịt cân xứng lấp lánh, rơi xuống trong chảo, sau đó bắt đầu xào!

An Lâm nghe xong nhưng lại không hành động mà nhìn vào đống máu thịt trắng pha vàng của Phá Viêm Bạch Hổ này.

Mạc Hải lắc đầu: "Tôi là Kỳ Hóa Thần, cho dù mấy ngày không ăn gì căn bản cũng không sao."

"À?" An Lâm lấy lại tinh thần, nghiêm nghị nói: "Mạc Hải đạo hữu, anh đói bụng không?"

"An Lâm đạo hữu, cậu sao thế?" Thấy vẻ mặt thất thường của An Lâm, Mạc Hải có chút hiếu kỳ hỏi.

Mạc Hải suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý.

Mùi thơm càng ngày càng nồng, thịt sắp ra lò, hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái, hai mắt nóng rực nhìn vào nồi thịt, có chút cầu khẩn nói: "Tôi có thể thu lại lời vừa mới nói không?"

An Lâm lườm Mạc Hải một cái: "Khi nãy không phải anh nói không đói bụng sao, không phải nói tôi đang đùa sao?"

Vẻ mặt Mạc Hải hơi bối rối, sau đó áy náy nói: "Khi nãy là tôi ăn nói lung tung thôi! Mấy ngày nay tôi không có ăn cái gì, cậu có thể tội nghiệp tôi một chút, chia cho tôi ít thịt trong nồi không?"

An Lâm nói chắc như đinh đóng cột: "Không thể!"

Mạc Hải: "..."

Đúng lúc này, vài con sói lớn tỏa ra ngọn lửa màu đen chậm rãi tới gần An Lâm, đồng tử chăm chú nhìn vào nồi thịt, trên mặt biểu lộ sự nguy hiểm và thèm khát.

"Ây da, thịt này của mình lại còn có thể dẫn dụ được dị thú tới, có lời rồi, có lời rồi..." An Lâm nhìn thấy mấy con sói này, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.

"An Lâm đạo hữu, sự an toàn của cậu cứ để tôi bảo vệ, vài con sói cổ xưa này cứ giao cho tôi! Cậu cứ an tâm xào thịt, đợi sau khi tôi giải quyết mấy con quái vật này xong thì chia cho tôi chút thịt để bồi bổ thể lực là được rồi!" Mạc Hải ý chí chiến đấu hào hùng, mở miệng nói.

Đúng lúc này, mây lửa phía xa xa phun trào kịch liệt.

Một bóng dáng màu trắng bay về phía họ, đi theo sau là hơn ngàn con chim Hỏa Diễm.

"Thượng Quan Nghệ!" Mạc Hải nhìn thấy người đến thì sững sờ.

Chu Tước Ngục lớn như vậy, có thể gặp nhau thật sự là duyên phận không nhỏ, đáng tiếc duyên phận này hình như không được tốt đẹp như vậy.

Sau lưng Thượng Quan Nghệ, hơn ngàn con chim Hỏa Diễm như biển lửa cuồn cuộn, bao phủ khắp trời đất, khí thế kinh khủng khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.

Con chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cánh đi đầu kia, chính là dị thú Thiên Viêm đẳng cấp!

"Mạc Hải đạo hữu, An Lâm đạo hữu! Làm phiền các cậu giúp tôi giữ chân mấy con chim Hỏa Diễm này một chút, tôi đi chuẩn bị một thuật pháp!" Sắc mặt Thượng Quan Nghệ tái nhợt, từ phía xa đã cất tiếng truyền âm tới.

An Lâm nhìn thấy chiến trận kia thì bối rối mất mấy giây: "Mẹ kiếp, Thượng Quan Nghệ, cô hút quái còn giỏi hơn cả tôi! Thoáng cái đã đến hơn ngàn con!"

Thượng Quan Nghệ nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ khó xử, nhưng vẫn bay về phía đám người An Lâm với tốc độ càng nhanh hơn...

An Lâm thoáng nhìn vào nồi thịt còn chưa xào chín thì đau lòng đến tột đỉnh.

Bây giờ nếu như tắt lửa thì cơ hội tăng thêm mùi vị của chảo đế bằng sẽ hoàn toàn lãng phí!

"Mạc Hải đạo hữu, anh đã nói sự an toàn của tôi giao cho anh bảo vệ. Tôi nấu ăn trước, việc của chim Hỏa Diễm sẽ giao cho anh! Sau khi xong việc, tôi sẽ cho anh một phần ba số thịt xào này!" An Lâm liếc nhìn Mạc Hải một cái, nghiêm nghị nói.

Mạc Hải nghe vậy hai mắt tối sầm lại, mẹ kiếp!

Một con chim Hỏa Diễm cấp bậc dị thú Thiên Viêm, lại thêm trăm con chim Hỏa Diễm cấp dị thú Linh Viêm cùng ngàn con chim Hỏa Diễm cấp dị thú Phàm Viêm, hắn lấy cái gì để chống lại đây?!

"An Lâm đạo hữu, lời tôi nói khi nãy vẫn là lời nói lung tung thôi, cậu có thể xem như tôi chưa nói gì không?" Mạc Hải nhìn bầy chim Hỏa Diễm như đang muốn đốt sạch bầu trời này, nước mắt như sắp rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận