Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 716: Điên cuồng chạy trối chết

"Chủ nhân, làm sao bây giờ?"

Đông Quách hơi lo lắng nhìn ra sau lưng một cái, Đại Bạch đã biến thành bộ dạng mini, nằm ở trên đầu của hắn.

"Anh không phải là cao thủ Phản Hư sao? Hỏi một tu sĩ Hóa Thần Kỳ như tôi làm sao bây giờ?!" An Lâm tức giận nói.

Đông Quách: "..."

An Lâm thở dài nói: "Hiện tại chỉ có cách là nhân lúc bọn họ chưa đuổi tới, tìm được đồng đội đắc lực ởTứ Cửu Tiên tông và Thanh Mộc Hoàng tộc, nếu không sẽ thật sự đi đời!"

"Răng rắc..."

Phía trước lại là một vết nứt không gian vỡ ra.

An Lâm và Đông Quách không chút do dự bỏ chạy về một hướng khác!

Tại trong thân núi, An Lâm lại cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc đó, nhưng nó chỉ lóe lên rồi lại biến mất, cảm thụ ra cũng không rõ rệt.

"A? Lại dám bay về phía thân núi vô cùng to lớn này hả? Đây không phải tự tìm đường chết sao?" Đoạn Hồn Tử cười ha ha, điều khiển mặt cười truy kích An Lâm.

"Không được rồi, chủ nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ không trốn thoát!" Đông Quách nóng nảy, loại cảm giác khoảng cách càng ngày càng gần này thật giống như đang đếm ngược đến cái chết vậy.

Nếu như là cô ấy mà nói, có lẽ có thể giúp đỡ được mình!

Sương Vực Không hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành khói sương lạnh, lại tiếp tục đuổi theo.

"Bớt nói nhảm đi,

Cao thủ Phản Hư cảnh sử dụng không gian xuyên qua, là xác định địa điểm không gian vị trí truyền tống, tay không xé mở khe hở thời gian cũng đủ để đám người An Lâm chạy đi ra rất xa rồi, cho nên truy kích trong cự ly ngắn đều là trực tiếp phi hành đuổi theo.

Ba vị cao thủ còn lại cũng vui vẻ ra mặt, đều tập trung tức giận lên trên người An Lâm, hiển lộ tất cả bản lĩnh cao cường bắt đầu truy kích.

Đám người An Lâm thỉnh thoảng thay đổi lộ tuyến bỏ chạy, chơi trò mèo vờn chuột cùng bốn vị cao thủ, nhưng vô luận có giãy giụa như thế nào cũng không thể kéo ra khoảng cách, ngược lại càng ngày càng gần.

Khi mà Sương Vực Không xé mở khe hở vùng ra ngoài thì đám người An Lâm đã biến thành một điểm đen.

Hiện tại chỉ có thể liều mạng, không quản được nhiều như vậy!

Vút vút vút...

An Lâm không nói gì, hắn không hề thăm dò bên ngoài, mà là vòng vào một khúc ngoặt, bay về một phía khác của thân núi cực lớn.

Đám người An Lâm phi hành quanh thân núi khổng lồ, khoảng cách lại bị đám người kia kéo lại gần hơn, Đoạn Hồn Tử còn lôi ra trong hư không một đạo hồn trảm tựa như loan đao màu đen, chỉ là bị An Lâm kịp thời tránh né được.

"Chủ nhân, sao cậu còn trốn lên trên núi làm gì chứ? Có một thân núi gần như vô biên vô hạn ngăn trở ở nơi này, hoàn toàn không dễ trốn đâu!" Đông Quách lo lắng nói.

Cứ đi theo tôi là được!" An Lâm không nhịn được nói.

Không ngừng đi sâu vào, nội bộ không gian bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu lục nhàn nhạt, những ánh sáng màu lục kia là do nham thạch phát ra, chiếu vào tường đá kỳ quái lởm chởm bên trong.

Trong cửa động đen kịt có độ nóng cực cao, sau khi An Lâm đã bay được vài trăm mét, độ nóng cũng đã lên tới trên trăm độ.

Rất nhanh, An Lâm liền đi tới thông đạo xuyên qua bốn phương kia.

Hắn không chút do dự đâm vào cửa động kia, Đông Quách cắn răng theo sát phía sau.

"Úc... nụ cười tử thần của tao, mày lại bị tiêu tán ở trong động rồi! Thù này tao nhất định sẽ báo cho mày, tao nhất định sẽ bắt An Lâm ra để tế trời, lấy lễ tế mày được siêu thoát." Đoạn Hồn Tử bi thương hô to.

"Thấy rồi, chính là trong chỗ này!" An Lâm thấy được một cái cửa động cực kì lớn, thông qua thần thức khuếch trương dò xét, có thể phát hiện bên trong có thông đạo thông suốt bốn phương.

Hai tròng mắt của cô cũng lập tức biến thành màu đỏ lưu ly, ánh mắt giống như có thể khám phá bóng đêm, xuyên thấu vạn vật.

"Ơ, tiểu ca ca thật là có tinh thần, lại còn chạy tới sơn động để chơi trốn tìm nữa chứ, chớ để cho thiếp thân bắt được nha." Phi Anh tiên tử tự nhiên cười nói, trong khoảng thời gian ngắn tràn ngập phong tình vạn chủng.

Rất nhanh, Bạch Bằng Tử, Phi Anh tiên tử, Sương Vực Không đều đi tới cửa động.

Bây giờ Đông Quách căn bản không còn lựa chọn nào khác, duy nhất có thể làm chính là theo sát An Lâm.

"Nhiều đường như vậy, chúng ta biết đi hướng nào?" Đông Quách gấp giọng nói.

An Lâm nhớ lại phương vị đại khái của lần cảm giác được khí tức gần nhất, chỉ về hướng cửa động nhỏ nào đó nói: "Bên này!"

Giờ phút này, Đoạn Hồn Tử đã đuổi tới trước cửa động, mặt cười cực lớn đâm sầm vào cửa động, trực tiếp nổ bung.

"Anh An, nơi này thật là quỷ dị! Gâu!" Đại Bạch không nhịn được mở miệng nói.

Mọi người lập tức thu liễm khí tức, trong hang động đen kịt, tầm mắt vốn là bị ngăn trở, bọn họ chỉ cần ẩn nấp khí tức tránh thoát thần thức dò xét của cao thủ Phản Hư, như vậy cao thủ Phản Hư cảnh có muốn phát hiện vị trí của bọn họ cũng là một rất chuyện khó khăn.

"Đừng có nghĩ xa! Mau chóng che giấu khí tức, tránh né thần thức dò xét của địch nhân!" An Lâm quát khẽ.

"Nếu tình yêu là một tia sáng thì màu lục là màu của sự hốt hoảng." Dứt lời, Đông Quách còn hơi u oán mà nhìn qua An Lâm, giống như nam tử bị cho đội nón xanh làm ra lần phản kích cuối cùng vậy.

"Chỉ là giãy chết mà thôi." Bạch Bằng Tử thậm chí như gió thổi qua, không chút do dự mà phóng lên trên đầu.

Sương Vực Không cũng hóa thành dòng khí màu trắng, xông lên trước, không cam lòng bị bỏ lại phía sau.

Đến nơi được chia thành vô số nhánh nhỏ trong động, bốn người đều có phần chần chờ.

Đoạn Hồn Tử phất một tay lên, phóng xuất ra vô số u hồn dũng mãnh lao tới phía cửa động, cơ bản mỗi một lối đi đều có ba con u hồn.

Bạch Bằng Tử lấy ra một loại đồ vật xem bói tính toán, sau một phen khua khoắng, liền bay một cái cửa động nào đó.

Sương Vực Không vô cùng mẫn cảm đối với độ nóng, sau khi cảm ứng thô sơ giản lược một phen, do dự một chút, tiến vào một cái cửa động thật nhỏ đối diện.

Phi Anh tiên tử bất động đứng nguyên vị trí, hai con ngươi lóe ra ánh sáng nhạt, nhìn về bốn phương tám hướng.

Sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng bước vào một cái cửa động trong số đó.

An Lâm và Đông Quách bay nhanh về phía trước, ánh hào quang màu lục chẳng biết tại sao lại bắt đầu trở nên mãnh liệt, ngay cả độ nóng cũng tăng lên không ít, dường như đang tới gần một cái lò luyện.

"Anh An, anh xác định đi vào bên trong là có thể gặp được quân mình? Gâu!" Đại Bạch có chút bất an mở miệng nói.

"Yên tâm đi, tôi cảm nhận được khí tức của cô ấy, sẽ không sai đâu." An Lâm ôn hòa an ủi.

Bên ngoài cánh cửa kim loại được đóng chặt trong đại điện ở phía cuối thông đạo, một bóng dáng màu bạc xuất hiện ở trước mặt An Lâm.

Cuối cùng, bọn họ đi tới trước mặt một đại điện lóe ra ngọn lửa màu lục.

Lại đi thêm một khoảng nữa, thông đạo bắt đầu càng ngày càng rộng.

Thân thể Đông Quách hơi hơi lung lay một phát, toàn bộ thân mình cũngtrở nên không khỏe, tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng mà chuyện này căn bản không có cách nào để phản bác được nữa!

Xoạt! Một vệt kiếm quang sáng chói lập tức chém con rắn nham thạch kia thành hai nửa.

Đông Quách tiêu sái thu kiếm, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía An Lâm.

Nhưng mà cái hắn thấy lại là một gương mắt không biểu tình. Mấu chốt là trong ánh mắt của An Lâm còn lộ ra một loại ánh nhìn tựa như đang nói "mày ngu vk nờ vậy".

Không chỉ có An Lâm, mà ngay cả Đại Bạch cũng thở dài một tiếng, dùng chân chó vỗ nhẹ lên đầu Đông Quách.

"Làm sao vậy?" Đông Quách có chút mộng bức.

"Anh không hề cố kỵ ra tay như vậy, sẽ tạo ra không ít năng lượng chấn động, nếu như bị địch nhân truy kích dò xét ra được, vậy nên làm cái gì bây giờ? Gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

Đông Quách: "..."

Đúng vậy, tại sao hắn lại không nghĩ đến điều này?

"Một con chó còn nghĩ chu đáo hơn cả anh, ài, anh hết thuốc chữa rồi!" An Lâm đầy mặt thất vọng mở miệng nói.

Một con rắn nham thạch màu lục âm u mạnh mẽ bắn ra từ trong bóng tối, định cắn Đại Bạch mini trên đầu Đông Quách.

"Hí!"

Vì sao chủ nhân lại đối xử với một con chó còn ôn nhu hơn cả với hắn? Đây là một hệ liệt người không bằng chó sao?!

Đông Quách nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng, đồng thời lại nâng lên một chút bất mãn và ủy khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận