Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1792: Đạo sĩ rởm Tiểu An đã vào nhóm

An Lâm nhìn bản đồ, hắn phát hiện không ngờ bên trên lại có chừng mấy trăm khe hở đã được thăm dò rõ.

Khe hở cỡ lớn có thể dung nạp Thiên Nhân Tộc cấp Động Thần cũng có mười mấy chỗ.

Điều mấu chốt nhất là không thể cưỡng ép khép kín những khe hở này, chỉ có thể phái quân đội xác định vị trí rồi đóng quân.

"Nhiều khe hở thật... Hơn nữa còn đang không ngừng tăng nhiều hơn..." Na Tra nhìn kẽ hở tăng thêm, trên mặt đầy vẻ trầm trọng: "Liệu sức mạnh của tu sĩ bên chúng ta có đủ không."

"Không phải lo lắng về điều này." Nói đến chuyện này, trên mặt Trần Tĩnh Quốc vẫn có vẻ đắc ý: "Trình độ khoa học kỹ thuật của loài người đã có thể khiến vũ lực của binh lính nhận được sự tăng phúc cực lớn, hiện tại chủ lực chống lại Thiên Nhân Tộc là quân đội của ba thế lực chúng tôi."

"Thật sao?" Na Tra tò mò.

"Đương nhiên, khoa học kỹ thuật chính là sức mạnh. Mặc dù sức mạnh cá nhân của người tu tiên mạnh mẽ nhưng chung quy vẫn có hạn, phân tán. Nhưng khoa học kỹ thuật lại có thể khiến tất cả mọi người đều được lợi, hình thành sức mạnh khổng lồ thống nhất với nhau, trước mắt, quân đội của chúng tôi mới là chủ lực chống lại Thiên Nhân tộc." Trần Tĩnh Quốc mở miệng nói.

An Minh Xuyên không phản bác, hiển nhiên là ngầm thừa nhận cách nói này.

"Ồ... Không ngờ vật nhỏ này có nhiều chức năng như vậy à?" An Lâm đeo tinh não giống hệt như đồng hồ đeo tay, vẻ hứng thú trên mặt càng nhiều hơn.

Giá trị tiền tệ của nước Hoa ngày càng quan trọng, có tiền Hoa thì có thể mua rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật rất nhiều tu sĩ cũng phải thèm thuồng không thôi. Cũng chính vì vậy, tiền Hoa không dễ kiếm. Cô đã tốn một phần ba số tiền tích góp để mua chiếc đồng hồ tinh não bản giới hạn này. Bản thân cô cũng chỉ dùng tinh não cấp một.

"Này, tặng anh thứ này. Tôi đã tạo xong thân phận mới giúp anh, dùng "tinh não" là có thể lên mạng giống điện thoại di động."

Tôn Lạc Thu hâm mộ, cấp bậc của cô dù phấn đấu mười năm nữa cũng mua không được tinh não bản giới hạn trong tay An Lâm, nhưng Điền Linh Linh tiện tay tặng An Lâm một cái. Đương nhiên, bề ngoài Điền Linh Linh giả bộ rất hào phòng, rất tùy tiện nhưng thực ra trong lòng vẫn cực kỳ đau xót.

"Đã qua hơn trăm năm mà thứ đồ chơi nhóm chat này vẫn còn à?" An Lâm sợ ngây người.

An Lâm khẽ gật đầu, trên mặt xuất hiện vẻ ca ngợi.

An Lâm cười đầy hứng thú: "Thú vị, vậy thì tôi thực sự muốn xem khoa học kỹ thuật của loài người đã phát triển đến mức nào rồi."

An Lâm đeo đồng hồ lên, không ngờ đã có một đoạn tin tức từ máy tràn vào đầu, trong nháy mắt hắn đã hiểu cách sử dụng tinh não như thế nào.

"Ha ha ha, đương nhiên, sinh mệnh của đế quốc chim cánh cụt vô hạn, sinh mệnh của nhóm chat cũng vô hạn! Phiên bản Wechat hiện tại đã khác phiên bản lúc trước, nó đã thay 1068 phiên bản rồi." Điền Linh Linh cười tủm tỉm ném chiếc đồng hồ màu xanh cho An Lâm.

"Hì hì, trước đó thì anh có muốn chào hỏi với bạn cũ trong nhóm chat Wechat trước không?" Điền Linh Linh quơ chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay nhỏ nhắn rồi nhướng mày hỏi.

Lúc này hắn mới chú ý tới trên cổ tay An Minh Xuyên, Trần Tĩnh Quốc, Tôn Lạc Thu cũng có đồng hồ đeo tay tương tự, xem ra chính thứ này đã thay thế điện thoại di động của loài người.

An Lâm xoay cổ tay, màn hình hình vuông ngưng tụ bằng những hạt sáng đã bắt đầu xuất hiện ngay phía trên đồng hồ, hắn chạm vào toàn bộ tin tức trên màn hình ngưng tụ bằng những hạt sáng, còn có thể di chuyển phương hướng của màn hình, điều chỉnh vị trí thích hợp, cũng có thể phóng to thu nhỏ, vô cùng tự do, nhân tính hóa.

"Ngoài ra nó còn chức năng theo dõi sức khỏe, đáp ứng nhu cầu chữa trị bức thiết, trinh sát không gian, toàn bộ tin tức hình chiếu, siêu não tính toán, tự thay mặt cho sinh mệnh,... là bản giới hạn cao cấp nhất của tinh não, rất đắt, anh phải giữ gìn thật tốt đấy!" Điền Linh Linh nghiêm túc dặn dò.

"Leng keng" Âm thanh lanh lảnh truyền tới. Điền Linh Linh đã mời "Đạo sĩ rởm Tiểu An" vào "nhóm "Tu sĩ trên toàn thế giới liên minh lại cùng bảo vệ trái đất".

"Khoa học kỹ thuật thú vị thật, không ngờ có thể tiến hành truyền tải tin tức vô hại."

"Cái này là tinh não bản giới hạn, tinh não bình thường không có..." Tôn Lạc Thu hơi hâm mộ nói.

Tiên nữ Quang Tử Đàn: "Ai, lại là một ngày đầy xui xẻo."

Quỷ Vương Cơ Nhân: "Tôi tới ngay, tôi chờ anh ở trụ sở chính của liên minh gen Mỹ Liên."

Tiên nữ Nguyên Tử Đàn cười lớn: "Ai bảo mi làm đâu, nhất định phải đối phó với kẻ địch như vậy."

Bình luận không ngừng hiện lên, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Thanh Hà kiếm tiên gửi ảnh đầu và cơ thể Thiên Nhân Tộc chia lìa: "Rơi đầu với đại thần."

Một khung chat hết sức dịu dàng, ngắn gọn xuất hiện trên màn sáng.

Thoáng chốc thông báo hắn vào nhóm đã hiện lên đầu, dường như không có ai chú ý tới.

Đồ họa của nhóm này vẫn quen thuộc như vậy.

An Lâm nhìn ID quen thuộc hoặc xa lạ, khóe miệng không khỏi giương lên.

Cư Sĩ Đằng Long: "Tôi bị Thiên Nhân Tộc chặt đứt tay rồng, cần gấp tiên nhân có y thuật cao thâm."

Tiên nữ Quang Tử Đàn: "Hu hu hu... tôi muốn bán linh khí, ai mua không?"

Chúa cứu thế: "Không mua nổi, cáo từ."

Thần toán bách phát bách trúng: "Không mua nổi +1."

Trong mắt An Lâm thoáng qua vẻ kỳ lạ, không ngờ trong nhóm lại có người nước ngoài, tu sĩ trên toàn thế giới đã Kinh quốc tế hóa rồi sao?

Chúa cứu thế: "..."

Tiên nữ Quang Tử Đàn gửi ảnh một Thiên Nhân tộc nằm sấp trên đất, hoa cúc bị linh khí hình gậy xuyên qua, rơi vẻ mặt uất ức lệ rơi đầy mặt rồi sau đó nhổ nước bọt nói: "Linh khí của người ta bị vấy bẩn rồi, khi dùng luôn cảm thấy có mùi."

Chúa cứu thế: "Sư muội Quang Tử Đàn, lạc quan chút nào, không phải em vừa nhận được một linh khí cấp thấp à? Sao lại thất vọng?"

Đông Phương Tuyết: "Tối nay có buổi biểu diễn của tôi, địa điểm là Tinh Quang ở Thượng Hải."

Ngay sau đó, một bức ảnh xuất hiện trong khung trò chuyện.

Một cô gái mặc bạch y tung bay, khí chất thanh lệ thoát tục đứng trên sân khấu, vẻ mặt điềm nhiên, yên tĩnh, sau lưng là trời sau rực rỡ.

Chúa cứu thế: "Tôi nhất định sẽ tới buổi biểu diễn của đạo hữu Đông Phương Tuyết!!"

Kiếm tiên Thanh Hà: "Đi cùng nhé, tôi thích Đông Phương Tuyết nhất!"

Bắc Hàn Chân Nhân: "+1, +1!"

Kim Ngọc Tử: "Lặng lẽ hỏi một câu, còn vé không?"

Đông Phương Tuyết vừa xuất hiện, đám sói trong nhóm đã dồn dập ló đầu.

"Bất cứ đạo hữu nào trong nhóm muốn tới thì đều có thể nhận được vé gần sân nhất." Đông Phương Tuyết che miệng cười.

Lòng An Lâm hơi tò mò, hắn khẽ mở bức ảnh Đông Phương Tuyết gửi lúc trước.

Cảnh sắc trước mắt thay đổi trong trong nháy mắt, bầu trời sao rực rỡ xuất hiện trước mặt hắn, dường như thực sự có một cô gái với dung mạo tuyệt thế xuất hiện rồi cười với hắn.

"Đây chính là hình chiếu toàn bộ tin tức sao? Thật chân thực, dường như mình thật sự lạc vào cảnh sắc đó..."

An Lâm không khỏi đưa tay sờ vào cô gái trước mặt, kết quả lại trống rỗng.

"Ha ha, anh muốn tới xem buổi biểu diễn của Đông Phương tỷ tỷ không? Có thể nói kỹ thuật hát của chị ấy càng ngày càng lợi hại!" Điền Linh Linh cười nói.

Hắn nhớ trước kia hắn vẫn rất thích nghe Đông Phương Tuyết hát... Hắn nhớ tiếng ca của cô ấy rất êm tai.

An Lâm còn chưa nói gì mà Điền Linh Linh đã hưng phấn trò chuyện trong nhóm.

Thiên Linh Linh: "Đông Phương tỷ tỷ, giữ lại hai vé cho em nhé, em và đạo sĩ rởm cũng tới!"

Đông Phương Tuyết cười: "Được, cho Linh Nhi hai vé để cô ấy và đạo sĩ rởm cùng đi."

"À, đạo sĩ rởm là ai vậy? Hình như khi nãy tôi thấy tin đạo sĩ rởm Tiểu An vào nhóm, ông là đạo hữu mới hả, sao không giới thiệu một lúc nhỉ?" Mặt Cư Sĩ Thái Bạch đầy mờ mịt.

Đông Phương Tuyết: "Ồ, đạo sĩ rởm hả, nghe quen thật, hình như hắn là..."

Trong nhóm, bỗng nhiên một đám tu sĩ lúc trước ló đầu ra im lặng tập thể.

Tiên nữ Nguyên Tử Đàn: "Mẹ kiếp!"

Chúa cứu thế: "Mẹ kiếp!!"

Đông Phương Tuyết: "Mẹ kiếp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận