Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1490: Cổ Long Đế tức nghẹn

Uỳnh!

Câu nói này của Đề Na như đánh thức người đang trong mộng.

An Lâm đột nhiên hiểu ra.

Đúng vậy, nếu lo lắng đến chuyện bang Phá Thiên sẽ không toàn tâm toàn lực vì Nhân tộc, vậy thì đánh vào nội bộ đối phương, trở thành người đứng đầu của bang Phá Thiên không phải là xong rồi sao?

Đến lúc đó bang Phá Thiên chính là thế lực của nhà mình rồi, cần gì lo lắng đối phương sẽ gây chuyện?

"Tuy nói như vậy, nhưng dường như độ khó cũng rất lớn?" An Lâm hơi chần chờ một lát, sau đó nói.

Dù sao thì Hắn và Trần Trần cũng ở trong không gian kỳ lạ kia hơn một trăm ngày, lại còn trao đổi với nhau không ít lần, cũng biết Tây Lý Nhĩ là cường giả đệ nhất Chân Ma tộc, chưa cần nhắc đến đủ loại năng lực đặc biệt, cho dù chỉ xét về bề nổi thì hắn cũng đã là cấp bậc thần Sáng Thế. Một người cảnh giới Phản Hư nhỏ bé như An Lâm làm sao có thể mưu quyền soán vị được?

"Được rồi, đi một bước tính một bước vậy." An Lâm vỗ mặt mình, giúp bản thân tỉnh táo hơn, rồi mới bò từ trong hố lên.

Ngay cả Hứa Tiểu Lan và Tiểu Hoàng cũng cùng chạy tới học tập.

Thứ thiên phú này ở trong bang Phá Thiên chính là loại cao quý nhất!

Vì vậy, hắn kêu gọi hết mười mấy người cảnh giới Phản Hư còn đang hoạt động trong tông môn đến!

Ví dụ như Cổ Long Đế, trong tình huống vẫn chưa học được thuật pháp Phá Thiên mà lại có thể tập hợp nguyện vọng của một tộc, lợi dụng lỗ hổng của Thiên Đạo giữa Cổ Long Vực và lục địa Thái Sơ, mạnh mẽ phá vỡ hàng rào giữa hai giới, tiến vào đại lục Thái Sơ, dẫn đến cả vực Cổ Long cũng cùng bị phá hủy...

Nửa ngày sau, ba người đã thăm quan xong.

Lực chiến đấu của đại bộ phận Tứ Cửu tiên tông đều ở tiền tuyến.

Hứa Tiểu Lan dẫn Cổ Long Đế và Lạp Phỉ Nhĩ dạo quanh tông môn một vòng.

Về phương diện Phá Thiên, An Lâm cũng có được thứ thiên phú khó hiểu đó. Hắn được sự giúp đỡ của Trần Trần, vốn dĩ đã lĩnh ngộ được thuật pháp Phá Thiên cấp cao nhất, nhưng hắn không biết dạy người khác, càng không biết phải làm sao để dẫn dắt người ta nhập môn, nếu không thì hắn đã tự mình đi dạy rồi.

An Lâm bắt đầu tìm những đệ tử theo học thuật pháp Phá Thiên, nghe nói thuật pháp Phá Thiên phải lĩnh ngộ được lực không gian thì mới có thể tu luyện, nói cách khác, ngưỡng cửa là cảnh giới Phản Hư.

Về phần bí cảnh bí địa thuộc về bí mật của tông môn thì cô không dẫn đi.

Thuật pháp Phá Thiên vô cùng đặc biệt, nó yêu cầu trước hết phải hiểu được đạo lý trời đất, hiểu rõ bầu trời này là gì, còn phải học được cả Chân Ý Đạo Pháp ràng buộc hết thảy mọi thứ trên đời, trình tự học tập cụ thể cực kỳ rườm rà, có thể đi tới được bước nào thi còn phải xem thiên phú của đối phương.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng đã có thể sánh ngang với thế lực hạng nhất của đại lục.

Đại Bạch, Tiểu Hồng, Mạch Luân, Khả Khả Tư Đế, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Diệp Linh, Đề Na, Liễu Thiên Huyễn, Tôn Vũ Lạc, Diêu Minh Hi, Bạch Lăng...

"Cô giáo Cổ Long, chừng nào thì chúng ta bắt đầu ạ?" Tôn Vũ Lạc hưng phấn hỏi.

Cổ Long Đế đứng bên trên võ trường, nhìn các cao thủ thiên tài tinh thần phấn chấn trước mặt, trong lòng nhất thời lại tăng thêm vài phần xúc động. Thực lực của Tứ Cửu tiên tông càng ngày càng đáng sợ...

Một phần nhỏ trước mắt này chỉ là cường giả vừa mới trở về tông môn nghỉ dưỡng.

"Ắc...!" Mọi người khẽ thở nhẹ, nhìn Cổ Long Đế bằng ánh mắt sáng rực, dường như muốn nói, cuối cùng cũng biết nguyên danh của Cổ Long Đế rồi.

Lại nói, sao lúc trước cô lại muốn lấy tên là Cổ Long Đế kia chứ?

Cổ Long Đế hơi bối rối, sao cô gái này lại thích gây sự thế nhỉ?

Tô Thiển Vân hơi lặng im suy nghĩ, khẽ nói: "Đế là để gọi chức vị, Cổ Long có lẽ là danh xưng đặc biệt, cũng không có vấn đề gì mà..."

"Cái này cũng giống với kiểu một người XYZ nào đó không muốn bị người khác gọi mình là XYZ, mà phải gọi cô ấy giống như Nữ vương đại nhân... Cô giáo đã thích cái tên Cổ Long Đế này, vậy chúng ta tất nhiên phải khiến cô vui lòng, phải nịnh cô giáo nhiều hơn, dỗ cô vui vẻ, cô ấy mới chịu dạy cho chúng ta nhiều thuật pháp." Liễu Thiên Huyễn vỗ đầu Tô Thiển Vân, ra hiệu cô không cần phản bác, nói một loạt những lời mang ý nghĩa sâu xa.

Mặt Cổ Long Đế hơi tối sầm: "Tên tôi không phải là Cổ Long, tôi là Cổ Long Đế."

Cổ Long Đế cảm thấy bế tắc đưa tay lên ôm ngực, nhóc con nhà cô chạy một vòng lớn như vậy, thế quái nào lại quay về điểm khởi đầu nữa rồi? Khó khăn lắm mới tự mình nói ra tên thật, thế mà còn bị chê, sau đó lại tiếp tục bị gọi là Cổ Long Đế...

Tô Thiển Vân chợt tỉnh ngộ, nhìn về phía Cổ Long Đế, cười gượng: "Cô giáo Cổ Long Đế, chừng nào chúng ta bắt đầu ạ?"

Hiên Viên Thành cũng hiểu: "Tô Tô, cô đừng gọi là cô Cổ Long nữa, phía sau nhất định phải thêm một chữ 'Đế', giữ thể diện cho cô giáo một chút."

Cổ Long Đế: "..." Nghe có vẻ rất có đạo lý.

"Liễu sư tỷ, gọi cô ấy là Kim Linh ạ..."

Tô Thiển Vân giật giật góc áo Liễu Thiên Huyễn, tiến đến trước mặt, khẽ nói.

"Tô Tô, cô phải dùng não suy nghĩ một chút đi, vì sao bây giờ Kim Linh có tên là Cổ Long Đế, chính là bởi vì cô ấy cảm thấy tên Kim Linh quá tầm thường, cho nên mới muốn để cho người khác gọi cô ấy là Cổ Long Đế chứ!"

"Vậy được rồi, mọi người hãy gọi tôi là Kim Linh đi." Cổ Long Đế thở dài một hơi rồi nói.

"Dạ, cô giáo Cổ Long Đế." Liễu Thiên Huyễn chân thành đáp.

"Gọi tôi là Kim Linh được rồi." Gương mặt Cổ Long Đế tươi cười.

"Vâng ạ! Cô giáo Cổ Long Đế!" Liễu Thiên Huyễn đáp lại.

Cái gì mà giữ thể diện cho tôi, tôi không phải là loài rồng trong tưởng tượng của mấy người đâu!!

Cổ Long Đế tức nghẹn nhưng lại không biết phải nói gì để phản bác lại, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà bắt đầu buổi học: "Sau đây tôi sẽ dạy mọi người một tâm pháp, để mọi người kết nối hơn với trời đất, sẽ hiểu rõ bản chất trời đất hơn..."

Buổi học bắt đầu.

May mà mọi người đều học tập rất nghiêm túc, suốt quá trình không hề xuất hiện sự cố gì.

Chẳng qua là Đại Bạch hơi háo sắc một tẹo, mắt cứ luôn đảo lia lịa. Tiểu Hồng lại cá ướp muối một tí, lười biếng không muốn hoạt động. Mạch Luân, Khả Khả Tư Đế thì hơi si mê, toàn thích liếm môi nhìn về phía An Lâm. Liễu Thiên Huyễn lại hơi nhanh nhẹn quá, toàn chơi trò nhập vai. Tôn Vũ Lạc dễ bị hù dọa, kiếm linh toàn chạy đến chơi trò giả quỷ. Phượng Hoàng hơi nghịch ngợm một xíu, cứ bay tới bay lui kêu grít grít grít... Hiên Viên Thành hơi hơi phiền lòng, bang Phá Thiên sắp bị hắn nói thành bang Tạc Thiên luôn. Bạch Lăng, ờm, hơi chuyên nghiệp quá, những thứ học được đều áp dụng với máy móc cỡ lớn, thay thế thuật pháp bằng công thức lý luận, còn hỏi một số vấn đề mà Cổ Long Đế nghe cũng chẳng hiểu...

Thật sự thì, trừ những điều này ra, làm cô giáo cũng không có gì khó khăn lắm.

Cổ Long Đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hốc mắt đỏ ửng.

"Chủ nhân, người cũng đừng quá ủ rũ, đám học sinh này cũng rất có cá tính, không khó dạy quá đâu." Giọng nói dịu dàng làm lành bao con tim của Lạp Phỉ Nhĩ vang lên bên tai.

Cổ Long Đế day day đầu.

Lạp Phỉ Nhĩ nói: "Hay là tôi lại dùng thuật pháp Cứu Tâm chữa cho người nhé?"

"Ừm... Một lần nữa đi."

Cổ Long Đế hơi tủi thân gật đầu.

Cô căn bản không ngờ rằng, chính thiên sứ tùy tùng của mình, vậy mà lại kiêm luôn cả nhân viên y tế chữa trị cho cô, đây chính là quá trình thật khiến người ta cảm thấy chua xót.

Sau một thuật pháp Cứu Tâm.

Cô giáo Cổ Long Đế lại tràn đầy nguyên khí một lần nữa, tập trung vào việc dạy học.

Nhóm học sinh cá tính hào hứng học, cô giáo liền phô ra hết khả năng của bản thân!

Bất giác, mười ngày trôi qua.

Cổ Long Đế phát hiện tóc của mình đã rụng mấy mấy sợi.

Sau một phen dạy học cường độ cao.

Nhóm học sinh cũng không phụ lại vài cọng tóc đã hi sinh của Cổ Long Đế, cuối cùng việc học cũng thành công.

Trên võ trường.

Mặt trời nắng chói chang.

Cổ Long Đế đối mặt với mười mấy học sinh, gương mặt xinh đẹp khí thế hào hùng lại xuất hiện thêm một nụ cười mỉm.

"Hôm nay là lúc tôi kiểm tra thành quả tu luyện của các em, hi vọng các em có thể biểu hiện tốt một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận