Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 650: Trao đổi vật chất

Đề Na đã trải qua thế giới thăng cấp và thời gian tăng tốc khá dài, rốt cuộc cũng đến lúc phải nghỉ ngơi.

Cô nắm tay An Lâm, chân bước nhẹ trên không, chớp mắt đã chuyển tới trong long cung của Long tộc.

Không có bất kỳ một Long tộc nào có thể nhìn thấy hai người bọn họ, Đề Na cứ thong dong bước bộ tới kho bạc của Long cung.

Bóng dáng hai người xuyên qua cửa chính kho bạc, tiến vào bên trong.

"Oa... Đẹp quá đi!" Đề Na ngắm nhìn những bảo vật đẹp mê hồn trước mặt, không nhịn được mở miệng thở dài nói.

"Long tộc không hổ là chủng tộc có khả năng thu thập bảo vật nhất, đúng là không khiến tôi phải thất vọng." An Lâm cũng không ngừng gật gù nói.

Hai người vừa tùy ý sờ sệt, An Lâm không có nhẫn không gian, chỉ lấy một viên Dạ Minh Châu bảy sắc cầu vồng trông vô cùng đẹp mắt, Đề Na thì lại ôm một vài loại linh dược có lực sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.

Ở thế giới này không có gì là Đề Na làm không được, nhưng về đến thế giới khác, Đề Na vẫn phải từ từ trưởng thành, lúc này linh dược đối với cô chính là thuốc bổ tuyệt vời!

Trăng sáng treo cao, bầu trời đầy sao, chứng tỏ đang đêm khuya.

Đề Na yếu ớt mở mắt, đôi mắt màu xanh biếc phản đầy ánh sao, vô cùng long lanh trong suốt.

Ngón tay của Đề Na chạm vào mi tâm của An Lâm, hai mắt An Lâm tối lại, ý thức biến ảo lần nữa.

"Thất bại rồi sao?" Hắn nhìn tinh linh trong ngực mình.

"Chuẩn bị xong chưa?" Đề Na giao vật phẩm cho An Lâm, dịu dàng mở miệng nói.

"Thế này, thế này là thành công rồi ư!" An Lâm kích động đến toàn thân run rẩy, mở miệng nói.

Không sai, bây giờ Đề Na muốn sử dụng thử quyền hạn mới của cô, trao đổi vật chất của hai giới!

Nhưng trong lúc bất chợt, có những mảnh nhỏ màu trắng nửa thật nửa ảo hiện trong hai mắt cô, âm dương luân chuyển, hư thật thay thế, dung hợp hỗn độn với khởi nguyên, giống một làn sóng khuếch tán khiến người ta sợ hãi.

An Lâm ôm Dạ Minh Châu và linh dược, nghiêm túc gật đầu.

Nếu thật sự thành công vậy thì chứng tỏ thế giới trong người cô và đại lục Thái Sơ có tương thông, là một thế giới trong gương chân thực.

An Lâm nhìn hai tay của mình, có chút sững sờ, Dạ Minh Châu và linh dược đều không còn trên tay mình nữa.

Từng mảng sáng nhỏ màu trắng trong hai tròng mắt Đề Na biến mất, thân thể mềm nhũn, lại úp mặt vào lòng An Lâm lần nữa.

Cái chớp mắt tiếp theo, hắn phát hiện mình vẫn đang ngồi trên tường thành, trên tường bị dầu hỏa đốt thành một đường, giống như là một hàng dài ngọn lửa, lan thẳng đến cuối cùng.

"Tiểu Na, sao vậy, cô không sao chứ?" An Lâm lại càng hoảng sợ, cẩn thận lắc người của Đề Na.

Một chùm sáng màu trắng bắt đầu xuất hiện trước mặt An Lâm, sau đó chùm sáng vỡ vụn. Một viên châu huỳnh quang bảy sắc cầu vồng và mấy viên linh dược khí tức nồng nặc liền xuất hiện trong tay An Lâm.

Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì, ý nghĩa đó là hắn sẽ có kho báu của một thế giới!

Lúc này, đám người Tiểu Sửu, Đại Bạch, Hứa Tiểu Lan nghe tin, đã đi tới đây, bọn họ lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn An Lâm.

An Lâm gật đầu một cái thật mạnh: "Được rồi, cô mau ngủ đi. Việc an toàn ở chỗ này, cô cứ yên tâm giao cho tôi là được."

Gương mặt An Lâm khẽ nhăn nhó, hắn nhớ hình như trước khi đi đã dặn rõ là mỗi ngày hấp một trăm lồng bánh bao Đại Bạch cơ mà? Nhất định là như vậy mà!

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Đề Na có chút khó khăn chống vào lồng ngực An Lâm, nghiêng đầu nhìn mấy viên linh dược và Dạ Minh Châu đẹp đẽ kia, cười nói: "Vẫn may, tuy có tốn sức một chút nhưng vẫn thành công!"

"Còn bị chủ nhiệm lớp nghiêm cấm tiến hành tất cả các hoạt động giải trí." Hứa Tiểu Lan bĩu bĩu cái miệng chúm chím nhỏ nhắn, giữa lông mày toát ra vẻ bất mãn và bất đắc dĩ.

Giọng nói êm ái lại yếu ớt truyền đến: "Khụ khụ... Người khổng lồ An Lâm, tôi cũng quên cơ thể anh còn không phải là bản thể, cho nên tôi chỉ có thể trực tiếp tiến hành trao đổi vật chất của hai giới. Ôi mệt quá đi mất."

"Ồ, đúng rồi Tiểu Lan, anh cho em viên Dạ Minh Châu bảy sắc cầu vồng này, là anh tìm được từ long cung của thế giới kia!" An Lâm đưa viên Dạ Minh Châu trong ngực mình cho Hứa Tiểu Lan.

Quan trọng hơn chính là từ nay về sau Đề Na có một quyền hạng mới, quyền hạn có thể mở ra thế giới mới! Hắn còn sáng tạo ra khả năng vô hạn ở thế giới gương thần nữa!

"Ha ha, sống vô ích ba ngày sao?" An Lâm bỗng cảm thấy mình tiến vào thế giới kia đúng là một lựa chọn sáng suốt, chí ít còn mở mang kiến thức và thu hoạch được rất nhiều cảm ngộ.

Cô nhỏ giọng nói: "Tôi nghỉ ngơi một lát đã, anh để yên, đừng gọi tôi dậy đấy."

Nhưng Hứa Tiểu Lan cũng ở bên cạnh, nếu như cô cũng ăn lẩu vậy thì vẫn có thể tha thứ.

"Ba ngày nay có xảy ra chuyện gì không?" An Lâm tiếp tục hỏi.

"Không, chúng tôi ở trên đầu tường cũng chẳng có chuyện gì làm, cứ đứng như vậy ba ngày thôi." Tiểu Sửu ủ rũ nói.

Không cần An Lâm nói, Đề Na đã dựa vào người An Lâm ngủ khò khò.

"Anh An, anh đã ngủ tròn ba ngày rồi, gâu!" Đại Bạch mắt to tròn nhìn An Lâm, bỗng cười gian xảo: "Cho nên ba ngày nay chúng tôi đều dùng xoong của anh để nấu lẩu ăn, gâu!"

Cho nên mỗi lần hắn ra ngoài đều phải xác nhận thời gian một chút.

"Chuyện đó... bây giờ đã qua mấy ngày rồi?" Ở thế giới gương thần, mỗi lần Đề Na dùng năng lực tăng tốc, An Lâm đều sẽ hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian.

Hứa Tiểu Lan đón lấy viên Dạ Minh Châu, gương mặt trắng nõn như ngọc, hiếm khi đỏ ửng lên, giọng nói thánh thót dịu dàng: "Cảm ơn nha, không ngờ ở thế giới kia anh cũng không quên chọn cho em một món quà."

"Đợi đã..." Vô tình cô chợt ý thức được gì đó, vẻ mặt khiếp sợ nhìn An Lâm, có chút khó tin mở miệng nói: "Hạt châu này là sản vật của thế giới đó ư?"

Tiểu Sửu và Đại Bạch cũng kích động, bọn hắn cũng nghĩ được chuyện này đại diện cho điều gì.

"Anh An, lúc nào cũng dẫn tôi đến thế giới gương thần để ra oai chút đi? Gâu!" Đại Bạch ve vẩy cái đuôi lông trắng to xù, kích động nói.

"Có thể tiến hành truyền tống sinh mệnh không?" Ánh mắt Tiểu Sửu hấp háy, hiển nhiên cũng không kiềm chế được sự kích động trong lòng.

"Trên lý thuyết là có thể, có điều đợi Tiểu Na nghỉ ngơi khỏe rồi hãy nói." An Lâm nhìn tiểu tinh linh đang ngủ thật say trong lòng, dịu dàng mở miệng nói.

Hắn không muốn để tiểu tinh linh vất vả ngày đêm, chí ít phải nghỉ ngơi lấy lại sức trước rồi mới thử truyền tống sinh mệnh tiến vào thế giới gương thần. Trực giác nói với hắn, chuyển dời sinh mệnh cá thể sẽ vô cùng tiêu tốn lực lượng.

Một trăm dặm ngoài thành Hoàng Tuyền.

Người đàn ông khoác áo choàng lụa màu đỏ từng bước tiến lại từ phía xa.

Mái tóc dài màu vàng kim của hắn bay phấp phới ở đằng sau, giống như một làn sóng vàng, hai tròng mắt màu đỏ hiền hòa như nước, không có vẻ gì là hung ác, ngược lại giống như một công tử tuấn tú như ngọc.

"Ừ... quả nhiên là ở đây, Long tộc của Thái Cổ sao? Đây đúng là đối thủ ngoài dự đoán, không ngờ loại sinh vật ở tầng thứ này lại cam nguyện quy phục thiên đình."

"Có điều kẻ địch là nó thì cũng có thể hiểu được vì sao người của Minh tộc lại rơi rớt rồi."

Ánh mắt người đàn ông nhìn xuyên qua không gian, đến tận thành phố ở xa vô cùng kia, không có bất kỳ sự e dè nào, ngược lại liếm liếm đôi môi đỏ thẫm, tiếp tục nói: "Máu tươi của Long tộc Thái Cổ nhất định là rất thơm ngon! Cường giả mạnh nhất của thiên đình chạy tới đây ít nhất cần phải tốn mười phút, thời gian vẫn còn dư giả."

"Hôm nay hãy đến giết rồng đi, hút cạn hoàn toàn xương tủy và máu thịt của nó, báo thù cho những thuộc hạ đã chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận