Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1207: Kiếp sống tiếc nuối tại trường học

"Này, nghe nói chưa, bộ tộc Tuyết Nữ vừa xảy ra chuyện lớn đấy!"

Có sinh viên thông tin nhanh kích động nói.

"Chuyện lớn gì cơ?"

"Nghe nói nơi mà họ tạm lánh đột nhiên có mấy chục tòa núi tuyết ở thánh địa Cực Hàn rơi xuống từ trên bầu trời, đè chết mấy vạn Tuyết Nữ luôn!"

"Ui... Đây là cái tình huống gì?"

"Không biết nữa, nghe nói ngay cả Nữ Đế cũng không biết nguyên nhân, thật là quỷ dị."

"Tuyết Nữ đúng là cái bộ tộc lắm tai họa mà..."

"Ha, cậu còn biết đau lòng thay kẻ địch nữa cơ à?"

"Sau này nếu tìm được cơ hội thì mình phải đến chỗ Tuyết Nữ thăm Thượng Quan Nghệ mới được..."

Các thế lực quan hệ tốt với Thiên Đình ở đại lục Thái Sơ đã bắt đầu lên đường.

Hắn không khỏi bận tâm đến Thượng Quan Nghệ sư tỷ, cũng không biết là bây giờ cô ấy thế nào.

Cuộc sống cứ thế trôi qua ngày từng ngày, cách thời gian hội Bàn Đào diễn ra trên Thiên Đình ngày càng gần.

An Lâm lóng tay nghe các sinh viên bàn tán, rời vào trong trầm tư.

Hắn cũng không bài xích sự cuồng nhiệt của nhóm học đệ học muội, ngược lại, hắn vô cùng quý trọng trải nghiệm này.

"Nhiều tiểu thư xinh đẹp như thế, cứ chết một cách vô nghĩa thế, cậu không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Các thế lực trên toàn đại lục hình như đã bắt đầu náo nhiệt lên.

Ném núi tuyết đập Tuyết Nữ? Có cá tính vậy sao?

"Tôi chỉ cảm thấy quái lạ, vì sao dạo gần đây Tuyết Nữ lại xui xẻo thế chứ, nhà không có là đã đủ thảm rồi, lại còn bị núi tuyết ở quê hương đè chết, tình hình như sắp diệt vong đến nơi rồi..."

An Lâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nhủ.

Có lẽ sau này hắn sẽ có thể đạt tới cấp bậc giống như Chiến Thần Nhị Lang Thần của Thiên Đình, hoặc cũng sẽ trâu bò hơn, có thể đạt tới cấp bậc giống như Ngũ Đế của Thiên Đình. Nhưng dù vậy, đối với sinh viên đại học mà nói, khả năng là vẫn sẽ mang lòng hâm mộ với những nhân vật truyền thuyết, nhưng mà nhất định sẽ ít đi vài phần thân thiết.

Lần trước gặp mặt là ở trong cổ vực Thái Sơ, ngay lúc đó cô đã là một đầu tóc bạc, hai cái đồng tử đều biến thành màu vàng rồi, làm cho người ta cảm giác rất giống với Đại Tế Ti Mộng Chi. Cô ấy có sống tốt khi ở tộc Tuyết Nữ hay không, lún sâu như thế rồi liệu có còn trở về được hay không?

Suy cho cùng, không có sinh viên nào dám viết thư tình cho Ngũ Đế của Thiên Đình hết!

An Lâm thì vẫn là nhàn nhã đi dạo trong sân trường, sau một thời gian ngắn bị nhóm học đệ học muội vây xem, rốt cuộc thì sức nóng cũng đã hạ xuống phần nào, hắn đi đâu cũng sẽ không bị bao vây chặn đánh nữa, không khí dễ chịu hơn trước kia nhiều.

Suy cho cùng, không bao lâu nữa, hắn sẽ phải rời khỏi ngôi trường này rồi. Sau khi tốt nghiệp, có lẽ là hắn sẽ không được hưởng thụ sự hâm mộ cuồng nhiều và sùng bái như thế này nữa.

"Này, Tô Tô, đừng quên trăng sáng chỉ có một, cô muốn đoạt chén cơm của Hằng Nga hả?" An Lâm bị những lời của Tô Thiển Vân dọa sợ.

Cặp mắt sâu thẳm sáng ngời của Hiên Viên Thành ngắm nhìn bình minh phía xa, khẽ thở dài: "Chúng ta tựa như bình minh vừa hiện ở phía đông, tỏa ra tia sáng rực rỡ, chiếu rọi thế gian, nhưng vẫn không phải là thời khắc chói mắt nhất!"

Tô Thiển Vân thì khoát tay nói: "Không phải là như mấy người nghĩ đâu! Chị Hằng Nga đã nói, nếu như chị ấy trở thành thần Nguyệt Lượng, về sau nếu chị ấy không muốn làm nữa, đợi đến lúc về hưu, chị ấy sẽ cho tôi tới thế chỗ, thế nên tôi mới cảm thấy mong đợi đấy chứ..."

Có lẽ cũng vì tất cả mọi người đều là sinh viên, hơn nữa An Lâm cũng khá dễ nói chuyện.

Chúng tôi nói với cô là nghịch thiên mà đi, ra sức phấn đấu, cô lại nói cho chúng tôi biết rằng cô dựa vào quan hệ là được?

Nhưng An Lâm lại nhận được không ít thư tình, bất kể là nam hay nữ, loài người lay là chủng tộc khác, đều có...

"Nghe nói học trưởng Vương Huyền Chiến cũng nghỉ phép, chuẩn bị trở về trường học một chuyến." Hiên Viên Thành mở miệng nói.

Có chị gái tốt thật đấy...

Lúc này trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ!

Một buổi sáng sớm, bốn người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân chạy lên một ngọn núi của trường, nhìn phong cảnh ngôi trường, thưởng trà luận đạo.

An Lâm suýt nữa phun nước trà trong miệng ra.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Hiên Viên Thành: "..."

Tô Thiển Vân như cũng đồng cảm, lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi, nói: "Có lẽ, một lúc nào đó tôi cũng có thể giống như chị Hằng Nga, trở thành mặt trăng trên trời, ở lúc đêm tối, trở thành tồn tại chói mắt nhất."

"Phải, chỉ cần lực lượng đã đủ mạnh, là có thể xông phá hết thảy trở ngại!" Hai tròng mắt Hiên Viên Thành như có ngọn lửa kiên định bùng lên, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Hứa Tiểu Lan.

An Lâm có phần không phản bác được, Hứa Tiểu Lan đúng là quả cảm!

Hứa Tiểu Lan thì lại cười nói: "Em cảm thấy rằng lời Tô Tô nói không có gì không ổn hết, thế sự không có tuyệt đối, chẳng phải quy tắc trong đất trời được đặt ra là để phá vỡ đấy sao? An Lâm anh có thể phá vỡ quy tắc của lãnh thổ Cổ Long, tại sao Tô Tô lại không thể chứ?"

"Học trưởng Vương Huyền Chiến đã tạo thành chiến công hiển hách trong trận chiến với Tuyết Nữ, bây giờ cũng coi như là vinh quang trở về, tôi cũng muốn đi gặp anh ta." An Lâm cười nói.

"Anh ấy cũng coi như là không còn vương lại nuối tiếc gì ở ngôi trường này." Hứa Tiểu Lan cũng cảm thán một tiếng.

Tô Thiển Vân mím môi, yếu ớt cười nói: "Tôi cũng không có gì nuối tiếc hết, trước khi tốt nghiệp đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, còn được trở thành danh nhân của trường."

"Tôi cũng vậy, đã thành công hoàn thành mục tiêu mà bản thân đắt ra từ trước lúc nhập học, tấn chức đến cảnh giới Hóa Thần, cùng với tiến vào bảng danh nhân của trường." Hiên Viên Thành mỉm cười nói.

Trên mặt Hứa Tiểu Lan có sáng rỡ nụ cười: "Tôi cũng không có tiếc nuối gì cả, tiến vào bảng danh nhân, tấn chức tới cảnh giới Phản Hư, phá vỡ kỷ lục sinh viên đột phá cảnh giới Phản Hư nhanh nhất của trường."

Lòng Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành hơi nghèn nghẹn.

Ánh mắt An Lâm lộ vẻ sầu bi: "Bản thân tôi thì lại có một chút tiếc nuối, mặc dù đã tiến vào bảng danh nhân của trường, còn thông quan Tiên Linh tháp một lần, nhưng vẫn chưa tấn chức được lên cảnh giới Phản Hư, hi vọng hết thảy vẫn còn kịp."

Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành đột nhiên có cảm giác tắc nghẽn cơ tim.

Đại lão, van cầu ngài đừng kích thích người khác nữa!

Tầng mây đột nhiên truyền đến một trận rung động cực kỳ mãnh liệt.

Ầm ầm...

Hứa Tiểu Lan rút kiếm ra khỏi vỏ: "Sinh linh đang tới rất mạnh!"

"Có thứ gì đó đang đến!" An Lâm nghiêm nghị nói.

Bầu trời vốn rất quang đãng, giờ phút này lại dần dần bị mây đen bao phủ.

An Lâm đột nhiên đứng dậy, nhìn lên bầu trời với sắc mặt nghiêm trọng.

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan cười nói: "Chúng ta đều biết, phó hiệu trưởng của trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên là Ngọc Hoa Thiên Tiên, nhưng hiệu trưởng của trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên thì sao? Mọi người đã từng gặp chưa?"

Hứa Tiểu Lan vừa nói những lời này, mọi người đều hiểu ra.

"Đúng vậy, cho đến khi tốt nghiệp, ngay cả hiệu trưởng cũng chưa từng thấy, đây mới thật sự là nỗi tiếc nuối lớn nhất."

"Không biết cái vị hiệu trưởng này đang làm gì thế nhỉ? Không có chút cảm giác tồn tại nào hết!"

"Nghe nói hiệu trưởng có tới tham gia hội Bàn Đào?"

"Thật muốn gặp ông ấy quá, hi vọng có thể chấm dứt nỗi tiếc nuối trong kiếp sống tại đại học Liên Hiệp Tu Tiên của tôi."

Nói tới hiệu trưởng, bọn người An Lâm đều hứng khởi lên, rối ít suy đoán xem hiệu trưởng đang làm cái gì.

Lúc mà mọi người còn đang trò chuyện, sắc trời dần dần tối đi.

"Cái gì tiếc nuối?" Hiên Viên Thành hỏi.

"Ha ha, thật ra thì chúng ta còn có một nỗi tiếc nuối chung đấy!" Hứa Tiểu Lan thấy thế lập tức lên tiếng, rời sự chú ý của mọi người.

Cô cảm thấy cô và Hiên Viên Thành đã thay thế vị trí của Đường Tây Môn, rất bi ai.

"Đột nhiên tôi lại thấy nhớ học trưởng Đường Tây Môn, anh ấy đã tốt nghiệp rồi, nếu như có anh ấy ở chỗ này, tôi uống trà sẽ vui vẻ hơn rất nhiều." Tô Thiển Vân rũ cặp mắt xanh thẳm xuống, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, giống như một con mèo nhỏ đáng thương.

"Bạn học An Lâm, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là thiếu niên ngây thơ đáng yêu của trước kia nữa." Hiên Viên Thành ặt u oán nói.

Không thể uống ngụm trà nói chuyện bình thường hả?

Một thân thể vô cùng khổng lồ bắt đầu chui ra từ trong tầng mây, hiển lộ thế gian.

Toàn thân nó đen nhánh bóng loáng, thân cá, phía dưới có bốn cái chân vừa thô vừa ngắn, cùng với cái đuôi dài có lôi quang màu tím quấn quanh, thân thể vừa động, lập tức nện một cái xuống mặt đất trong sân trường.

Ầm!

Cả mặt đất đều run rẩy theo.

"Cái quái gì thế?" An Lâm kinh ngạc.

Trong trường học đột nhiên xuất hiện một con quái vật, cho dù ai cũng sẽ đã giật mình.

Giờ phút này Hiên Viên Thành đã ngự kiếm bay lên: "Đi, chúng ta đi xem thử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận