Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 627: Chúng ta cùng tạo người đi

Cho dù nói thế nào chín chủng tộc này cũng thích ứng với thế giới này, cũng có thể thông qua sự cố gắng của mình mà sinh tồn ở thế giới này, những chuyện phía sau trên cơ bản đều không cần Đề Na và An Lâm nhúng tay.

Sự có mặt của bọn họ đem lại cho thế giới này những cơ hội sống khác nhau, cũng ảnh hưởng đến sự bố trí của cả thế giới.

Đúng vậy, bá chủ của thế giới này vẫn là thế lực khủng long.

Nhưng khi chín chủng tộc xuất hiện lại mang đến mối đe dọa chưa từng có cho thế lực khủng long.

Thay đổi qua từng thế hệ, lực lượng của chín chủng tộc càng ngày càng mạnh, giống như một vài chủng tộc thiên về nghiên cứu, ví như Xà Linh tộc, Thánh Võ tộc, Thiên Quy tộc các loại, thậm chí nghiên cứu ra hình thức sơ khai của tu luyện công pháp.

Thế nhưng bên còn lại, lực lượng của khủng long có vẻ như không phát triển gì.

An Lâm biết là trí tuệ đã hạn chế thực lực của khủng long trở nên mạnh mẽ. Bọn chúng không phải là sinh vật có trí khôn đẳng cấp cao, không cách nào sáng tạo và học tập công pháp với thần thông, chỉ có thể thức tỉnh nhờ vào tài năng.

Cứ như vậy, cường giả đỉnh cấp của khủng long đương nhiên thiếu sót, chỉ có thể dựa vào số lượng cộng dồn.

Kẻ địch của cả đội ngũ gần một trăm con Dực Long này phải đối mặt chỉ có một con chim Chu Tước.

Có tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trên không trung, từng con Dực Long bị nướng chín rơi trên không trung.

Dực long kết thành bầy đàn đánh về một rừng cây xanh thẫm to lớn, bọn chúng cảm nhận được sự dao động nguyên khí cực kỳ mãnh liệt trong rừng cây kia, chúng thích cây cối như vậy, cũng thích cánh rừng này.

Chim lửa mặt không đổi sắc, khẽ kêu một tiếng, ngọn lửa lan ra khắp bầu trời, bùng nổ với sự tấn công đang ập tới, năng lượng xé nhau, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của hơn trăm con Dực Long, ngọn lửa phá pháo không khí ra, dùng trạng thái cực kỳ mãnh liệt bao phủ hơn trăm con Dực Long.

Đây là cuộc đại chiến kinh thiên động địa liên quan đến vấn đề lãnh thổ và tài nguyên.

"Hừ! Tôi là tinh linh kiểu đó sao?"

Mà lúc này trong chín tộc lớn đã bắt đầu xuất hiện cường giả kỳ dục linh, tầng vũ lực trên thế giới này lại nâng cao một bước. Theo cách nói của An Lâm thì thế giới này đã sắp phát triển đến đỉnh cấp của vị diện Đê Ma rồi.

Chim lửa tỏ vẻ khinh thường, nhìn một cái xong liền bay trở lại cái cây màu xanh cực lớn kia, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong rừng rậm che trời ở phía nam.

Theo sự bành trướng thế lực không ngừng của chín chủng tộc, cảnh tượng thế lực khủng long không thể tránh khỏi chiến tranh cuối cùng cũng bùng nổ.

Chỉ một thoáng, vô số sóng âm và pháo không khí tấn công, bùng nổ bao trùm cả những loài chim bay trong ngọn lửa trắng, đi qua chỗ nào là thân cây gãy chỗ đấy, lá cây nát bấy thành từng mảnh thật nhỏ vụn.

An Lâm nhún vai, lại nhìn mấy trăm bức ảnh trước mặt, những hình ảnh này đều là tình trạng bùng nổ chiến đấu của các chủng tộc với khủng long, kết quả cuộc chiến luôn nghiêng về một bên, khủng long bị đánh đến thương tích đầy mình.

Chu Tước đậu trên cây có thể thay đổi bản chất cây cối.

Cho dù là cuộc chiến khủng long thắng thì đó cũng là nhờ chiến thuật của Long Hải mà chiến thắng, căn bản không có ưu thế gì.

Trên trời cao, An Lâm chắt lưỡi kêu kỳ lạ, nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Không hổ là con búp bê từng được cô ôm, lại có thực lực Dục Linh hậu kỳ, chẳng lẽ cô chơi gian lận?"

Đề Na quơ nắm bàn tay trắng nõn, có chút tức giận liếc An Lâm một cái.

Cho dù khủng long được Đề Na cung cấp tài năng, nhưng giới hạn cao nhất của sinh mạng nó chỉ như vậy thôi, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể đảo ngược tình thế, trừ khi chúng có thể biến thành sinh mệnh có trí tuệ cao.

Sự khác biệt của vũ khí này xét đến cùng chính là khác biệt về trí tuệ và tài năng.

Không còn hào quang nữa, trở thành sinh mệnh của bậc thang thứ hai.

Lại ví dụ như có khủng long thông minh phát minh ra các loại vũ khí bằng đá, có công cụ hỗ trợ, có vũ khí.

An Lâm nghe thấy tạo người cũng tỏ ra kích động.

Cũng như trong hình, một nhóm hơn ba mươi con Long tộc tạo thành đội quân chiến đấu, bị hơn ngàn con Ngư Long xé nát người, trước khi chết bọn nó giết được tất cả mấy trăm con ngư long, lúc này mới kiệt sức mà chết.

Vậy Nữ Oa kia là dạng tồn tại gì? Người là tồn tại cao cấp nhất so với đạo, chân, thần, là nhân vật huyền thoại được tách ra khỏi đại lục Thái Sơ. Cụ thể người ở cảnh giới gì thì không ai có thể hình dung, nhưng dùng cái danh thần Sáng Tạo để gọi người thì cũng không có gì là quá.

Loài người đến từ đâu vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng loài người ở trái đất rất có thể do Nữ Oa tạo nên!

Tạo người... Đây chính là thần tích vĩ đại nhất trong truyền thuyết!

Thế nhưng Thánh Võ tộc lại phát minh ra khả năng dẫn dắt ra được nguyên khí trong cơ thể, tạo ra găng tay có khả năng tăng sức mạnh và kỹ năng, cấp độ vũ khí nháy mắt cũng khác. Một tộc nhân của Thánh Võ thành niên đeo găng tay là có thể đập vỡ cả con rồng răng cá mập mang đồ bảo hộ bằng đá.

Bây giờ bá chủ của thế giới mới đã ra đời, bọn họ chính là chín tộc sở hữu tài năng và trí tuệ đẳng cấp cao!

Sau khi bọn chúng giữ vững địa vị trên thế giới, thế giới này lại xuất hiện sự thay đổi nào đó, có vẻ như trở nên càng có đường sống, càng có sức sống, dáng vẻ phấn khởi.

"Được rồi, bây giờ giá trị linh vận của thế giới đã đủ rồi, chúng ta có thể tạo người rồi!" Đôi mắt Đề Na hơi sáng lên, khắp gương mặt là sự kích động và khẩn trương.

Không, đây chính là sự lấn át của trí tuệ!

Ngày xưa là bá chủ thế giới.

Cuối cùng số lượng khủng long giảm mạnh, địa bàn cũng càng lúc càng bị thu nhỏ lại.

Giằng co chiến đấu mấy chục năm.

Bây giờ Đề Na phải làm một chuyện giống như Nữ Oa, điều này bảo An Lâm làm sao mà bình tĩnh được.

"Vậy chúng ta cần phải chuẩn bị những gì?" An Lâm kích động nói.

"Ừm... Có lẽ tôi vẫn cần một viên tiên đan nữa, đồng thời phải là tiên đan ẩn chứa thuộc tính mộc và lực thần hồn." Đề Na có chút cẩn thận tỉ mỉ nhìn An Lâm một cái, trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng lộ ra một chút bất an, có vẻ như sợ An Lâm sẽ từ chối.

"Không thành vấn đề!" An Lâm vỗ hai tay một cái lập tức đồng ý, hỏi tiếp: "Còn cần gì nữa không?"

"À..." Đề Na ngẩn ra một chút, có vẻ như không ngờ An Lâm sẽ sảng khoái đồng ý với cô như vậy: "Tạm thời không cần..."

"Được! Thả tôi ra ngoài, tôi lập tức đi tìm một viên tiên đan thay cô." An Lâm không chậm trễ chút nào, nói.

Đề Na cảm kích nhìn một cái, vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại đặt trên trán An Lâm.

Sau khi đất trời xoay chuyển một hồi, An Lâm khôi phục ý thức.

Bàn tay nhỏ bé của Đề Na đặt trên trán An Lâm, cũng lo lắng mở hai mắt ra, trên mặt là vẻ uể oải: "Người khổng lồ An Lâm, vậy tôi ngủ trước đây, anh về thì đánh thức tôi nhé."

"Không thành vấn đề!" An Lâm vội vã ra ngoài, bay về phía cung Đấu Suất.

Qua hai tiếng, hắn lại hào hứng cầm một viên tiên đan ngũ phẩm trở về.

Nhưng đúng lúc này, An Lâm nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Hứa Tiểu Lan hai tay chống nạnh, có chút tức giận mở miệng nói với An Lâm: "An Lâm! Anh đã trốn học gần một tháng rồi, bây giờ cũng đã chuẩn bị thi cuối kỳ, sao còn chưa đi học? Bây giờ cho dù là em cũng không xin nghỉ giúp anh được nữa!"

"À... Bây giờ đã đến giai đoạn quan trọng nhất, em xin nghỉ vài ngày giúp anh." An Lâm có chút ngượng ngùng nói.

"Thật là... Vì xem thế giới kia tạo người mà thậm chí còn không thèm nhìn em thêm một cái... Tạo người thật sự đáng xem vậy sao?" Hứa Tiểu Lan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, cũng đi về phía nhà của mình.

"Anh đang bận tạo người với Đề Na!" An Lâm hớn hở nói.

Thân thể mềm mại của Hứa Tiểu Lan hơi chao đảo một cái: "Tạo... tạo người?"

"Đúng vậy! Ha ha, sao hả, không ngờ tới đúng không?" An Lâm cười ha ha một tiếng lại đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.

"Đúng vậy, thật không ngờ..." Hứa Tiểu Lan hơi méo mó, nhưng sau đó cô lại ý thức được gì đó, hỏi: "Tạo kiểu gì?"

"Không phải trước kia anh đã nói với em rồi sao, anh có thể đặt ý thức vào thế giới của Đề Na. Bây giờ thế giới của cô ấy đã phát triển đến tình trạng có thể tạo người rồi, sáng tạo ra loài người đấy, em nói có kích thích không?" An Lâm kích động nói.

Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi, gật đầu: "Đúng là rất kích thích..."

"Vậy anh cứ làm đi, nhiều nhất em sẽ xin nghỉ một tuần giúp anh. Sau đó chính là kỳ thi cuối kỳ rồi, khi đó chủ nhiệm lớp tới tìm anh, em không lo được cho anh đâu." Hứa Tiểu Lan xua tay nói.

"Đa tạ tiên nữ Tiểu Lan!"

An Lâm được sự cho phép, bắt đầu vẫy tay tạm biệt, không kịp chờ đợi mà quay lại lầu.

"Là giai đoạn quan trọng nhất? Anh đang làm gì vậy?" Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn mày, đôi mắt đẹp nhìn An Lâm, gương mặt vì hơi kích động mà đỏ ửng lên, có chút nghi ngờ mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận