Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1102: Thế gian này thật sự có người như thế

Ở ngoài không gian ma sát.

Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ đang xoay tròn ở trên hư không, phóng ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Kể từ khi đám người Tháp Bá và An Lâm tiến vào không gian ma sát, đã qua mười phút đồng hồ.

Đại thôi diễn sư Phong Vô Ngôn không nhịn được mở miệng nói: "Y Đăng Đại Đế, hay là chúng ta trước dời vị trí của Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ trước đi? Lỡ đâu tín hiệu mà hai cái nhân loại kia phát ra lúc trước..."

Y Đăng Đại Đế lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, ông nói: "Tưởng tôi không nghĩ tới cái vấn đề này sao? Hai cái nhân loại kia rơi vào không gian ma sát, bằng vào thực lực của hai vị Thánh tử Tháp Bá và Khả Khả Tư Đế, bọn họ phải chết là chuyện không thể nghi ngờ!"

Hắn chậm rãi rút ra một cây gai nhọn đen nhánh, trên mặt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý khó hiểu: "Về phần lý do vì sao tôi vẫn còn ở đây, tất nhiên là bởi tôi đang đợi vị đế vương kia tới rồi."

"Kể từ khi tôi đoán được chuyện này có liên quan đến tôi, tôi liền chuẩn bị một thứ tốt cho bọn hắn. Món nợ lần trước, là tính toán xong hết ngay tại đây..."

Hai tròng mắt Y Đăng Đại Đế lộ ra lạnh lẽo vô tận, giống như dòng sông băng vô tận: "Thiên Hoàng Đại Đế... hôm nay ông tới, cho dù không chết, tôi cũng chắc chắn phải khiến ông mất đi một miếng thịt!"

Bầu trời hiện đầy mây đỏ kia, đột nhiên bị xé rách ra thành một cái khe khổng lồ.

Ầm!

"Tới" Y Đăng Đại Đế như nhận thấy điều gì, ngước mắt nhìn lên phía cuối bầu trời.

"Không đúng, không phải là Thiên Hoàng Đại Đế!" Sắc mặt Y Đăng Đại Đế biến hóa, "Hoi thở này, còn kinh khủng hơn Thiên Hoàng Đại Đế, giống như đại diện cho ý chí của cả vùng trời này!"

Cái thù này, ông đã sớm ghi nhớ.

Phong Vô Ngôn Phản Hư hậu kỳ bị âm thanh này làm cho sợ đến mức toàn thân phát run, ngơ ngác mà nhìn bóng trắng trên trời, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chết đi, khả năng có liên quan với đám người An Lâm.

Tựa như tiếng chuông lớn, quanh quẩn khắp đất trời.

Bây giờ, chính là thời khắc để ông báo thù!

Nhưng tất nhiên là cũng liên quan đến vả Thiên Hoàng Đại Đế Tây Phương Thái Cực! Là hắn đánh cho thành trọng thương, là hắn chủ động ra tay gây trở ngại ở lúc Y Đăng Đại Đế báo thù vì con trai, làm cho Y Đăng Đại Đế ngay cả cơ hội chính mắt xác nhận thân phận kẻ địch giết chết con của mình cũng không có.

Có một người bước đi trong hư không, nơi người đó đi qua, mây đỏ tan biến.

"Ha hả, Y Đăng Đại Đế à, đã lâu không gặp. Ông còn cố ý ở lại chờ tôi, tôi thật sự cảm động hết sức luôn đó..." Thiên Đế tươi cười ôn hòa, chậm rãi bước đến, mỗi một bước đều có thể vượt qua hơn mười dặm.

Trời đất có tiếng nổ vang không ngừng.

Y Đăng Đại Đế tức giận quá tháo trong lòng, quỷ mẹ nó chứ, ai them đợi ông, ông đây chờ Thiên Hoàng Đại Đế cơ mà!

Mây đỏ bị một luồng sóng âm cực mạnh đánh tan hoàn toàn.

"Không ngờ lại là ông, Thiên Đế!" Y Đăng Đại Đế trừng lớn hai mắt, nhìn người tiến tới.

Còn lâu ông mới nói, là ông cố tình ngăn cản Thiên Hoàng Đại Đế đến đây, đổi thành chính mình đích thân hành động.

Ông đây giết một tên tiểu tướng, cái định mệnh nó chứ, đại tướng không đến, mà hoàng đế lại chạy tới, thế này là thế nào hả? Xui xẻo như vậy sao?

Bạn bảo Y Đăng Đại Đế hãy dùng vũ khí bí mật để đánh lại Thiên Đế?

Y Đăng Đại Đế kiềm chế cảm xúc trong lòng, trên mặt nặn ra nụ cười: "Thiên Đế rảnh rỗi như vậy ư? Chút chuyện nhỏ này, thế mà lại có thể kinh động đến mức khiến ông phải tự thân xuất mã?"

Thiên Đế đưa mắt nhìn sang Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ, mỉm cười nói: "Bọn họ ở bên trong?"

Không phải là Thiên Hoàng Đại Đế chịu trách nhiệm quản lý đại địa Hắc Trạch sao? Tại sao không phải là ông ta tới?

Coi như là có đại năng Phản Hư đỉnh phong đứng đầu ở chỗ này, cũng phải xả hận một phen!

Một tên Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, một tên Phản Hư hậu kỳ, cộng thêm lực lượng bí bảo không gian ma sát, đối phó với hai tu sĩ Hóa Thần, sao có thể thua?

Nói đến chuyện này, cuối cùng thì tâm trạng của Y Đăng Đại Đế cũng vui vẻ lên: "Đúng vậy, hai vị Thánh tử tộc tôi đang mài dũa với thiên tài của Thiên Đình các ông ở bên trong đó, kết quả sẽ thế này nhỉ, thật làm cho người ta phải mong đợi."

Đây chính là đại ca của Thiên Đình đấy!

Chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy! Đánh được hay không là một chuyện, kẻ thù không phải là ông ta, hoàn toàn không cần thiết phải đắc tội một cái đại năng kinh khủng như thế!

"Có phải là ông có hơi thất vọng không? Không có chuyện gì, nếu như ông muốn đánh nhau, tôi cũng có thể luyện tay với ông một chút." Thiên Đế thả lỏng một tay ở phía sau, một tay bày ở trước mặt, áo trắng phấp phới, nói tựa gió nhẹ mây trôi.

Mặt Y Đăng Đại Đế hơi co giật: "Không được, tôi đang đợi người."

"Ha hả, tôi ở trong Thiên Đình lâu quá rồi, nên muốn đi ra ngoài hóng mát một chút." Thiên Đế mỉm cười trả lời.

Cứ như vậy, kế hoạch mà Y Đăng Đại Đế âm mữa đã lâu bị phá hỏng rồi...

Dựa theo cái tính cách đi kéo thù hận của An Lâm, chắc chắn là mỗi một lần đối thủ đều càng kinh khủng hơn, vì lý do an toàn, Thiên Đế Quyết định tự thân xuất mã, bình định hết thảy chướng ngại!

Trắc nghiệm cuối kỳ nha, không cần nghĩ, kẻ địch này khẳng định cũng là An Lâm kéo ra.

Cho dù Thiên Đế ngươi ông tới đây thì như thế nào? Không vào được không gian ma sát, còn không phải là một chuyến tay không, nhiều lắm là cho ông dẫn hai bộ thi thể trở về!

Thiên Đế không nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Y Đăng Đại Đế, dù sao ông cũng tin tưởng, chỉ cần không phải là cảnh giới Hợp Đạo, An Lâm vẫn sẽ có phương pháp chiến thắng.

Mấy phút đồng hồ sau, Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ bắt đầu chấn động.

Ầm!

Vòng sáng màu đỏ xuất hiện và khuếch tán.

Lực lượng không gian mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện.

Ánh mắt Hai vị Đế Vương đều nhìn thẳng về phía Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ.

Y Đăng Đại Đế mỉm cười, Thiên Đế thì mang vẻ mặt mong đợi.

Bóng dáng của một đám người xuất hiện từ trong vòng sáng màu đỏ.

Nụ cười của Y Đăng Đại Đế dần dần đọng lại, Thiên Đế cũng kinh ngạc mà há hốc miệng ra.

Bốn bóng dáng hiện ra ở trong tầm mắt của bọn họ, chỉ có có hai bóng dáng là cực kỳ thê lương.

Đó chính là hai vị Thánh tử Huyết tộc mà Y Đăng Đại Đế cực kỳ coi trọng.

Thế gian lại thật có người ngu ngốc như thế ư?

Sau đó, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá đều đưa mắt nhìn sang Y Đăng Đại Đế, vẻ mặt có phần cổ quái.

Để cho đại ca của Thiên Đình kịp thời đuổi tới cứu người mới là chính đạo!

"Các người... Sao các người lại thua?" Y Đăng Đại Đế khó có thể tin được hiện thực này.

Ông vẫn chờ hai vị Thánh tử đánh chết hai tên tiểu tướng kia, sau đó nghênh ngang rời đi, tình huống hiện tại là như thế nào đây, hai vị Thánh tử bị bắt làm tù binh rồi?

"An Lâm thật sự quá mạnh mẽ, hắn có một loại bí pháp, có thể làm cho lực lượng của người khác tiêu tan sạch trơn lập tức ở trong khoảng thời gian ngắn, chúng tôi chính là bị luồng lực lượng này đánh bại!" Tháp Bá không cam lòng mà giải thích.

Y Đăng Đại Đế im lặng, trong đầu lại đang nhanh chóng tính toán.

Là thuật pháp cực kỳ mạnh mẽ trên mọi phương diện q? Xem ra lần sau phải chuẩn bị một chút thuật pháp ngăn cách không gian cao cấp, mới có thể phá giải loại thuật pháp quỷ dị này của An Lâm...

Cẩn thận không bao giờ thiệt, tin tức này, ông nhớ kỹ!

"Ha ha ha... Thật không hổ là nhân tài kiệt xuất của Thiên Đình ta, làm tốt lắm!" Lúc này Thiên Đế cũng không nhịn được nữa, lên tiếng cảm thán, trên mặt hiện nụ cười tươi.

Sau khi thấy đến Thiên Đế, mọi người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tìm được núi dựa rồi! Lấy hai vị Thánh tử Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá làm con tin, là hạ hạ sách, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ, không cẩn thận là sẽ lập tức bị lật thuyền.

Món tiên khí này có thể dùng máu tươi của mình, lực lượng thần hồn, phối hợp với uy năng của tiên khí để trấn áp quân địch! Mặc dù máu tươi bị Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá liếm xong, nhưng này Huyết Hồn Thập Tự Giá vẫn có thể phát huy uy năng trấn áp cực mạnh!

Đó chính là tiên khí trung giai An Lâm mới vừa đạt được, Huyết Hồn Thập Tự Giá!

hHai vị Thánh tử Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá, chồng chất vết thương, thân thể bị vô số xiềng xích màu bạc quấn quanh, phía sau có một cái giá hình chữ thập (十) màu đỏ sậm, đang phóng thích ra lực lượng trấn áp cực kì khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận