Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 40: Vương Huyền Chiến bị dọa sợ

Thương Thanh Địa Tiên thở dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn, không biết phải làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa mở miệng lần nữa.

Giọng điệu của ông cũng không còn vẻ đùa giỡn như lần trước, mà là cực kì trịnh trọng: "Thương Thanh à, về việc của cậu sinh viên Trần Trần này, ông cứ làm như không thấy là được."

Thương Thanh nghe thế thì giật mình, ông còn đang nghi hoặc, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa lại tiếp tục nói:

"Vạn sự đều nhạt phai, thế sự thành bụi trần..."

"Lần này, Trần Trần đã làm sai."

"Chúng ta làm thầy của bọn họ, việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là sửa chữa khuyết điểm cho bọn họ, đã hiểu chưa?"

Nghe phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nói xong, Thương Thanh Địa Tiên trầm tư một lát, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, tất cả sương mù cũng bắt đầu tản ra.

"Thương Thanh đã hiểu!"

Thương Thanh Địa Tiên cung kính cúi đầu, làm một cái lễ với Ngọc Hoa Thiên Tiên.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thấy thái độ của Thương Thanh Địa Tiên thì hết sức tán thưởng, gật đầu một cái.

Ngay sau đó, ông lại đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Ở nơi đó còn có một người khiến ông khá là để ý, đó chính là An Lâm, lúc này hắn đang nằm lăn lộn trên mặt đất.

An Lâm không biết trận đau đầu này sẽ kéo dài tới bao lâu, hắn chỉ cảm giác như một thế kỷ dài dằng dặc đã trôi qua.

Loại đau đớn kinh khủng này đã khắc thật sâu vào trong đầu của hắn.

Hắn tuyệt đối có thể viết ra hàng ngàn chữ để miêu tả cái cảm giác này!

"Ôi, cái này đau đến... Thật sự là suýt thì đi luôn cái mạng nhỏ của tôi rồi!"

An Lâm xoa đầu, gian nan đứng dậy, toàn thân đã bị mồ hôi thấm ướt.

"Ha ha, hoàn hảo, cậu vẫn còn sống, gâu!" Đại Bạch thấy An Lâm như đã không có chuyện gì, nó vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

Trần Trần đã rời đi, chiến trường hiện tại hoàn toàn yên tĩnh.

An Lâm thấy Vương Huyền Chiến vẫn ngồi dưới đất, đôi mắt mịt mờ thì có chút lưỡng lự.

"Đại Bạch, cậu nói, chúng ta có nên xông lên đấu với hắn một trận không?" An Lâm thấy Vương Huyền Chiến đã mất hết ý chí chiến đấu, mất hồn mất vía, hắn bỗng cảm thấy không đành lòng.

"Đương nhiên là phải đánh, không phải đánh chó mù đường chính là chuyện chúng ta thích làm nhất sao!" Đại Bạch đắc chí nói.

"Cậu đừng có nói những chuyện kém cỏi đó với giọng điệu tự hào như thế được không?" An Lâm cảm thấy bất đắc dĩ.

Trong lúc An Lâm và Đại Bạch đang thảo luận về vấn đề nên đánh hay không đánh, Vương Huyền Chiến đã loạng chà loạng choạng đứng dậy.

Khi nhìn thấy An Lâm và Đại Bạch vẫn còn đứng ở chỗ đó, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Các cậu còn không mau nhân cơ hội mà chạy trốn, còn ở chỗ này làm gì? Cố tình chờ ở đây để cười nhạo tôi sao?"

Vương Huyền Chiến bước từng bước về phía An Lâm, máu nóng từ từ xông lên đầu.

"Chắc hẳn là cậu cảm thấy tôi bại bởi Trần Trần, cảm thấy tôi dễ bị ức hiếp, thế nên mới âm mưu đánh bại tôi, hòng được nổi danh đến Thiên Đình?"

"Tôi cho cậu biết, coi như là tôi bại bởi Trần Trần thì tôi vẫn cứ mạnh hơn các cậu gấp trăm ngàn lần!"

"Muốn thắng tôi? Nằm mơ đi!"

"Tôi sẽ cho cậu biết, thế nào gọi là chênh lệch năng lực!"

Hai mắt Vương Huyền Chiến lại biến thành màu vàng, năng lượng trong cơ thể mạnh mẽ khuếch tán như sóng dữ.

Hắn cần một trận chiến để hun đúc lại ý chí chiến đấu của mình!

Lúc đầu An Lâm đã định rời khỏi, hiện tại thì tốt rồi, Vương Huyền Chiến vừa đứng lên liền nói một tràng blah... blah..., sau đó hắn trực tiếp muốn bùng nổ, bây giờ bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát!

"Gâu! Không hổ là Vương Huyền Chiến đứng đầu Tiên Bảng, bị đả kích đến thế mà vẫn có thể khôi phục trạng thái chiến thần nhanh chóng như vậy!"

"An Lâm, chúng ta vẫn nên chạy đi thôi!"

Đại Bạch bỗng nhiên mở miệng nói.

An Lâm tức giận đến tối tăm mặt mũi, nói: "Không phải vừa nãy cậu rất ham chiến sao? Hiện tại mới nghĩ đến việc chạy trốn hả, đã quá muộn rồi!"

Đại Bạch lúng túng thè lưỡi.

Ngay từ đầu, nó nghĩ rằng nó và Vương Huyền Chiến đều là kỳ Dục Linh, chắc hẳn là mức độ chênh lệch cũng không lớn.

Nhưng khi chứng kiến trận chiến giữa Vương Huyền Chiến và Trần Trần thì nó đã bị lực lượng huyết mạch kinh khủng mà Vương Huyền Chiến bộc phát ra dọa sợ, mọi chuyện chuyển biến bất ngờ, Vương Huyền Chiến bại trận một cách khó hiểu, đồng thời ý chí chiến đấu còn hoàn toàn biến mất.

Đại Bạch nhìn thấy cảnh này thì nổi ý đồ xấu, muốn thử khoái cảm rồng xuống đồng bằng bị chó cưỡi.

Trùng hợp chính là...

Vừa hay Vương Huyền Chiến cũng có ý nghĩ dùng bọn họ để luyện giáo, đã thế trạng thái cũng không tệ lắm, bây giờ bọn họ còn định chơi tiếp thế nào?

"An Lâm, không bằng thế này, tôi sẽ nuốt cậu trước, như vậy là ổn nhất."

Tại thời khắc mấu chốt, Đại Bạch vẫn rất nghĩa khí, biết đánh không thắng người ta nên muốn dùng phương pháp nhẹ nhàng này để đưa An Lâm ra ngoài kết giới.

An Lâm lắc đầu, thở dài một hơi, sau đó chủ động đứng phía trước Đại Bạch, đối mặt với Vương Huyền Chiến!

Đại Bạch trợn đôi mắt to tròn đen nhánh lên, không biết An Lâm hành động như vậy là có ý gì: "An Lâm, muốn đánh thì tôi sẽ phụ trách tấn công, cậu phụ trách tiếp ứng, bây giờ cậu đứng trước mặt tôi là muốn lộn xộn thế nào đây?"

"Ây... Tôi muốn thử một chiêu thức mới, nếu nó không có tác dụng, cậu lại lên sau!" Bản thân An Lâm cũng không chắc chắn, nói thì nói thế nhưng hắn lại không tự tin mấy.

Đại Bạch: "..."

Lúc này, trên quảng trường Bạch Ngọc.

Các sinh viên mới vừa lấy lại tinh thần từ trận chiến giữa Trần Trần và Vương Huyền Chiến, sau đó lại nhìn thấy Vương Huyền Chiến và Nhân Cẩu Hiệp Lữ muốn đánh nhau, trái tim vừa bình tĩnh được một lúc thì lại loạn nhịp lần nữa.

Đặc biệt là Hiên Viên Thành vừa mới trở lại quảng trường Bạch Ngọc và Hứa Tiểu Lan, khuôn mặt của cả hai người người đều tràn ngập sự lo lắng.

Đồng thời, trên quảng trường cũng có một vài sinh viên bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ là những sinh viên bị tổ hợp người và chó đánh cho bị loại. Lúc này, bọn họ đang hết sức mong đợi: Hừ, không phải An Lâm cậu rất giỏi đánh nhau sao, hiện tại tôi sẽ xem cậu bị loại một cách thê thảm nhất!

Phan Bất Ngữ là một sinh viên từng trải, hắn đang cố gắng trung hòa cục diện khó xử này.

Hắn nhìn thấy trên màn hình thủy tinh, Vương Huyền Chiến sắp bắt đầu trận chiến với Nhân Cẩu Hiệp Lữ, cảm thấy đây là thời điểm cứu vãn mặt mũi của mình, thế là hắn chậm rãi mở miệng:

"Vương Huyền Chiến và Trần Trần đấu một trận, ý chí chiến đấu đánh đâu thắng đó bị phá vỡ, ý chí vô song trước đó đã không còn nữa rồi."

"Nhưng hiện tại, hắn đã chậm rãi khôi phục lại, vẫn có được thực lực Dục Linh hậu kỳ như cũ."

"Hắn dùng Nhân Cẩu Hiệp Lữ để mài dũa thanh giáo của mình, trở lại với thực lực đỉnh cao!"

Tà áo dài của Phan Bất Ngữ không gió mà bay, lộ ra khí thế kiên cường không dính bụi trần.

Một phen thuyết trình của hắn đã thành công thu hút sự chú ý của một đám sinh viên, nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm.

Bên trong rừng Thiên Phong, Vương Huyền Chiến thấy An Lâm dám một mình đứng ra, trực diện đón lấy mũi thương nhọn của hắn, khiến hắn rất khó chịu, hai mắt ánh lên cái nhìn hung ác.

"Cậu chỉ là một tên Đạo Chi Thể cấp chín mà cũng dám một mình đứng ra chiến đấu với tôi!"

"Rất tốt, có phải cậu thấy tôi bị Trần Trần Đạo Chi Thể cấp tám đánh bại, nên cảm thấy tôi chỉ như rác rưởi thôi không?"

An Lâm không cách nào trả lời, hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ, chờ đợi Vương Huyền Chiến tấn công.

Vương Huyền Chiến bị An Lâm chọc tức không nhẹ, một tên Đạo Chi Thể cảnh giới thấp như thế mà cũng dám đối chiến chính diện với hắn, chuyện này đối với loại người cực kì kiêu ngạo như hắn mà nói chính là sỉ nhục rất lớn.

"Xem giáo của tôi!"

Vương Huyền Chiến không nói nhảm nữa, thanh giáo Thanh Long mãnh liệt lao đi.

Một giáo này mang uy thế cực lớn, cho dù là tu sĩ kỳ dục linh, nếu không tránh né mũi nhọn cũng sẽ bị một giáo này giết chết.

Nhưng An Lâm lại không tránh không né, ngược lại còn duỗi ra một ngón tay.

Cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến vậy, động tác tương tự, chỉ có người sử dụng là thay đổi thôi.

Một giây đó, Vương Huyền Chiến liền nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Thiên Đạo Nhất Chỉ chi phối...

"Ầm ầm!"

Trời đất tối sầm lại, toàn bộ không gian dường như chỉ còn lại Nhất Chỉ ẩn chứa đại đạo vô thượng của An Lâm.

Hai mắt Vương Huyền Chiến trừng trừng, biểu cảm kinh hoảng bắt đầu hiện lên ở trên mặt hắn, hắn cảm thấy mình như đang đối mặt với một sự tồn tại vô cùng dữ dội, hắn nghĩ rằng mình sẽ phải chết!

Lúc đối mặt với một chiêu kia của Trần Trần, hắn cũng không có cái cảm giác đứng trước cái chết mãnh liệt thế này.

Toàn bộ không gian bị đông cứng, cho dù là nguyên khí cũng không cách nào chuyển động.

Lần này...

Không giống với Nhất Chỉ lần trước của Trần Trần!

Bởi vì lần này, hiệu quả đặc biệt của nó không chỉ nhằm vào Vương Huyền Chiến, mà là nhằm vào toàn bộ thế giới!

Trời đất sụp đổ, ngày đêm đảo lộn, thế giới bị cuộn vào thời hồng hoang, chỉ có Nhất Chỉ chí tôn chí thượng này!

Phía trên quảng trường Bạch Ngọc, dù cho cách màn huỳnh quang, mấy vạn sinh viên cũng cảm nhận được rõ ràng loại uy năng làm cho người ta ngạt thở kia, làm cho không một ai có thể hô hấp, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi!

Trận pháp kết giới bao phủ rừng Thiên Phong đột nhiên bị đâm thủng thành một lỗ lớn, lực lượng đại đạo vô thượng rót vào, hội tụ lên Nhất Chỉ kia.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ngây người tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Thương Thanh Địa Tiên thì tựa như một pho tượng, hoàn toàn không thể nói ra được một lời nào, ngược lại còn có một loại xúc động muốn quỳ rạp xuống đất.

Vương Huyền Chiến đã sợ đến choáng váng, nước bọt chảy ra từ khóe miệng của hắn, cả người không cách nào động đậy, ngơ ngác nhìn Nhất Chỉ.

Nhất Chỉ này sao lại kinh khủng đến vậy, chỉ ở lúc tụ lực đã có thể khiến vạn vật mất màu!

Trong lòng An Lâm hãi hùng không thôi, sau khi hắn trải qua trận đau đầu kia, hắn đột nhiên lại có lý giải về Thiên Đạo Nhất Chỉ.

Nhưng chẳng phải là hệ thống đã biểu hiện rằng hắn vẫn chưa có tư cách sử dụng sao?

Hắn cho rằng "chưa có tư cách sử dụng" là hắn chỉ có thể giả vờ chỉ ngón tay ra giống Trần Trần, dọa Vương Huyền Chiến một phen mà thôi.

Nhưng hiện tại, cảnh tượng này... Lực lượng khiến trời đất biến sắc lại đang hội tụ trong tay mình.

Chuyện này khiến hắn sợ hãi không thôi, lực lượng không ngừng rung chuyển đã ngưng tụ thành thực chất, nó đang muốn phóng xuất toàn bộ!

An Lâm gầm thét trong lòng, hắn muốn ngừng thi pháp ngay lập tức.

Hắn biết nếu Nhất Chỉ này thật sự phóng ra, một trăm tên Vương Huyền Chiến cũng không đỡ nổi!

Nhưng hắn cảm giác chỉ có ý thức của hắn là còn tỉnh táo đứng bên ngoài, còn thân thể dường như đã không phải là của hắn, hắn hoàn toàn không thể dừng động tác này lại.

Xong rồi... Vương Huyền Chiến xong rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận