Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1122: Lại đến ven bờ Đông Hải

"Sư phụ, sư phụ, vì sao trên bầu trời lại xuất hiện hai mặt trăng vậy?"

Diệp Linh ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt đầy tò mò hỏi.

An Lâm nghiêm túc trả lời: "Đây là một hiện tượng tự nhiên do tầng khí quyển chiết xạ ánh sáng mà tạo thành. Khi hơi nước hoặc vật chất lơ lửng trong tầng khí quyển đạt được một số điều kiện nhất định, tia sáng từ ánh trăng sẽ chiết xạ, từ đó hình thành hai cái mặt trăng!"

"Quào, thật là lợi hại, sư phụ hiểu biết nhiều quá!"

Tuy rằng Diệp Linh không nghe hiểu nhiều, nhưng vẫn lộ ra nét mặt sùng bái, khen ngợi hắn.

Cô bé biết sư phụ thích được khen, cho nên mới làm như vậy.

"Vậy tại sao màu sắc của hai mặt trăng không giống nhau vậy ạ?" Diệp Linh lại tò mò hỏi.

"Nó liên quan đến nguyên lý tán sắc rồi, để tôi từ từ giảng cho nhóc..."

Hứa Tiểu Lan nói sơ qua về tin tức tìm hỏi được từ chỗ Bạch Lăng.

Tay của vị thiên tài Long Tộc này đã hoàn toàn hướng ra ngoài, khi biết được tình hình kinh tế của Tứ Cửu tiên tông gặp phải vài khó khăn, hắn đã không chút do dự lựa chọn vươn tay giúp đỡ, toàn lực ủng hộ hành động của nhóm vay tiền này.

"Mỗi lần đảo Thiên Long xuất hiện, cũng là lúc Long Đình Đông Hải tổ chức tế bái tổ tiên..."

Đúng vậy, trong Long Đình Đông Hải đã xuất hiện một phản đồ.

Ngày hôm sau, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch, Đề Na, Bố Lai Tư, năm vị cường giả của Tứ Cửu tiên tông, bước lên hành trình đi Đông Hải.

Mọi người đều tỏ vẻ không tin.

Đứng dưới hai mặt trăng, An Lâm dùng góc độ khoa học, trả lời đủ các câu hỏi của Diệp Linh.

"Họ đang tế tổ, mà chúng ta lại chạy qua đó vay tiền, có phải đã hơi bất kính với tổ tiên bọn họ rồi không?" Tinh linh nhỏ Đề Na tính tình hiền lành, cảm thấy có hơi tội lỗi hỏi thử.

"Đảo Thiên Long là một hòn đảo cực kỳ to lớn của Long Tộc nằm trên Đông Hải, nghe nói bình thường nó tồn tại ở trong hỗn độn, mười năm mới xuất hiện trên mặt biển một lần."

Nhưng mà, hắn không hề biết rằng, hai mặt trăng này thực ra đều là thật cả...

An Lâm lắc lắc quyển trục trong tay, mỉm cười nói: "Bắc Liên đạo hữu đã cho chúng ta tọa độ."

"Năm đó Tôn Ngộ Không tới Long Đình Đông Hải tìm vũ khí, cũng nói như vậy đấy." Hứa Tiểu Lan lên tiếng.

"Đáng tiếc, phương hướng tọa độ của đảo Thiên Long vô cùng thần bí, chỉ có thành viên quan trọng của Long Đình, mới có cơ hội biết được.

An Lâm: "..."

An Lâm lại nghiêm túc trả lời: "Tôi không ăn trộm, cũng không ăn cướp, sao lại thành bất kính với tổ tiên họ chứ?"

An Lâm: "... Mọi người phải tin tôi chứ!"

An Lâm lập tức thức tỉnh: "Tiểu Tiêu, cậu là lão tổ Long Tộc, tôi đây với tư cách là sư phụ cậu, vậy chẳng phải bối phận còn kinh khủng hơn?"

"Nhưng đám người Long Đình Đông Hải kia lại muốn bắt con làm người hầu, chính họ không kính trọng tổ tiên trước, chúng ta đi mượn họ lại chút tiền lẻ, thìcó sao đâu?"

"Tiểu Lan, anh sắp gặp được ông nội của em, còn có đám cô dì chú bác nữa, em có ý kiến gì hay không?" An Lâm tò mò hỏi.

Cười một hồi, cậu lại quay đầu nói với tiểu tinh linh:

Lý do này, hình như càng thêm tươi mát thoát tục so với vay tiền thì phải?

"Ha ha ha... Giống lịch sử tới khó tin luôn, đột nhiên tôi có hơi đau lòng giùm Long Vương Đông Hải rồi đấy..." Tiêu Trạch không nhịn được bật cười ra tiếng.

Vương quốc Trân Châu.

Hai ngày sau, bọn họ đi tới ven bờ Đông Hải.

Mọi người cứ vừa nói chuyện phiếm vô nghĩa, vừa bay về phía Đông Hải như thế.

"Tiểu Na, cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Con đây sống hơn mười vạn năm, theo như bối phận mà nói, đã có thể làm ông nội Ngao Mông, cũng coi như là tổ tiên Long tộc rồi."

"Không có ý gì cả, họ thiếu tiền mừng tuổi của em nhiều năm như vậy, lần này vừa hay trả hết cho em một lần luôn." Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói.

Hít...

Mọi người hít sâu một hơi.

Tiêu Trạch mượn việc bàn về huyết thống và tổ tông, thành công thuyết phục Đề Na.

An Lâm đột nhiên nhớ ra, Hứa Tiểu Lan cũng có nguồn gốc với Long Đình. Trách không được cô có hơi mâu thuẫn với bối phận, hóa ra là không muốn để bối phận của An Lâm cao hơn cô quá nhiều!

"Anh đừng mơ cao quá, dù bối phận có cao như thế nào thì nhà người ta nhận anh mới tính được chứ." Hứa Tiểu Lan liếc An Lâm cái, vô tình đả kích sự tự tin của hắn.

"Trên lý luận thì là vậy đấy." Tiêu Trạch gật đầu.

Mọi người thấy biển xanh trời xanh mênh mông bát ngát, tâm trạng cũng theo đó trở nên rộng rãi thoải mái hơn

"Bây giờ chúng ta trực tiếp tìm tới phương hướng của đảo Thiên Long, sau đó ôm cây đợi thỏ à?" Tiêu Trạch nhìn một hướng khác trên mặt biển, mở miệng hỏi.

"Thời gian hiện hình của đảo Thiên Long chỉ có ba ngày, Long tộc cũng tổ chức lễ tế tổ của mình ngay lúc đó, thời gian của chúng ta rất nhiều, có thể làm vài chuyện khác." An Lâm mỉm cười nói.

"Làm chuyện gì nữa?" Tiêu Trạch không hiểu hỏi lại.

An Lâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Tiểu Lan, vui tươi hớn hở nói: "Dạo phố chứ còn gì nữa!"

Tiêu Trạch: "..."

Cứ như vậy, hai người cứ 'không hợp một lời' là lại đi hành hạ cẩu độc thân, bắt đầu đi dạo trên đường phố...

Trước kia An Lâm đã tới vương quốc Trân Châu một lần, còn cứu vớt thành thị vùng duyên hải này, trở thành đại danh nhân của vương quốc Trân Châu.

Cho nên, dù đã trôi qua hai năm, vẫn có rất nhiều Trân Châu còn nhớ mặt hắn.

"Tiểu Tà, tôi liều mình giữ cô lại như thế, rốt cục là để làm gì chứ?"

Một nghĩ đến đây, An Lâm lại lặng lẽ lấy kiếm Thắng Tà ra, tận tình khuyên bảo nói:

Thần khí và thần đan đã có manh mối, chỉ còn thiếu mỗi Đản Linh là chưa có gì cả.

Không được, phải mau chóng thăng chức lên cảnh giới Phản Hư cảnh mới được!

Nếu Hứa Tiểu Lan lại thăng chức lên cảnh giới Phản Hư, vậy An Lâm hắn biết dựa vào cái gì để lấy lại phu cương đây?!

Không hiểu sao, An Lâm cảm nhận được áp lực không nhỏ chút nào.

Thấy thú vị, họ sẽ mua thêm một ít bột trân châu và những món hải sản đặc sắc vùng này.

Ở đây có một một loại hải sản, gọi là san hô Hỏa Diễm cay ngon giòn tan, rất đặc biệt.

Cắn một miếng, bên ngoài là lớp gia vị hương cay, bên trong là thịt hải sản tươi mới, Viêm lực nóng bỏng theo thức ăn ngon lan toả ra khắp cơ thể, chỉ cần ăn một tiếng cũng đã thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.

An Lâm tiền nhiều như nước, mua một hẳn nguyên một tấn san hô Hỏa Diễm ngay ngon giòn tan, định đem về tông môn hoặc là trường học từ từ ăn dần. Nhẫn không gian trong tay hắn chính là hộp đựng đảm bảo chất lượng nhất, bỏ thức ăn vào trong không những ngăn cách vi sinh vật phân huỷ mọi thứ, mà đồ ăn vẫn giữ y hương vị lúc vừa bỏ vào.

Hứa Tiểu Lan không mua đồ ăn sẵn, nhưng mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thú vị, định sau khi trở về lấy mớ này ra để tập luyện nâng cao khả năng nấu nướng của mình.

Tình yêu cô dành cho việc nấu ăn còn mãnh liệt hơn rất An Lâm, cho nên cũng càng chịu khó đi nghiên cứu học hỏi.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này Hứa Tiểu Lan đã có tiến bộ rất lớn, kỹ thuật và cảnh giới nấu nướng của cô ngày càng cao thâm, hình như đã cao hơn An Lâm luôn rồi ấy.

Bây giờ cái chảo đáy bằng cũng là do cô cất giữ.

Danh xưng Trù thần đứng đầu Thiên Đình, nói không chừng sắp phải đổi người rồi...

Hai người vừa rảo bước trên đường phố vừa xem sinh linh Trân Châu múa may.

Bởi vì thấy An Lâm được nhiều Trân Châu xinh đẹp yêu thích và ủng hộ như vậy, cô cũng có cảm giác vô cùng vinh quang

Hứa Tiểu Lan cười mỉm, trông cực kì xinh đẹp, cô không lên tiếng cắt ngang lời An Lâm.

"Đó là đương nhiên rồi, anh chính là đại anh hùng đã cứu họ đấy. Lúc ấy anh chỉ là một tu sĩ Dục Linh kỳ nho nhỏ, đơn độc đứng trước mặt đại quân hải yêu, đánh bại mấy con đại hải yêu Hóa Thần, cảnh tượng khi ấy rầm rộ đáng sợ cỡ nào chứ, sóng dậy ầm ầm, khí thế ngất trời..." Mặt An Lâm hiện lên vẻ đắc ý, bắt đầu mở miệng khoác lác.

"An Lâm, hình như anh rất được hoan nghênh ở vương quốc Trân Châu nha!" Hứa Tiểu Lan che miệng cười khẽ.

Minh chứng rõ ràng nhất là khi hắn và Hứa Tiểu Lan nắm tay nhau, cùng đi dạo phố, thi thoảng lại gặp được mấy sinh linh Trân Châu, vui sướng lăn qua lăn lại trên mặt đất, tỏ vẻ cảm tạ và hoan nghênh họ tới chơi.

"Còn không phải là vì muốn cho cô có được một kết cục tốt đẹp nhất à?"

"Tôi mới là lựa chọn tốt nhất của cô mà!"

Kiếm Thắng Tà: "..."

"Hai chúng ta là trời sinh một đôi, đôi bên cùng có lợi, nếu cô còn chút lương tâm nào, thì hãy vì hạnh phúc của tôi, mà cho tôi hai Đản Linh đi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận