Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1617: Hình chiếu pháp tướng xuất hiện

Ầm!!

Câu nói ấy không khác gì sét đánh giữa trời quang, ầm ầm vang lên bên tai đám quỷ. Hàng vạn cao thủ của Quỷ tộc cũng giật mình vì câu nói này.

Cửu U Linh Vương là ai chứ, thế mà hắn dám nói ra những lời lẽ đại nghịch bất đạo như thế chứ, quả thật là chán sống rồi mà.

Lam Hỏa Quỷ đứng hình ngay tại chỗ, hắn không ngờ rằng bản thân lại đem tới một kẻ to gan lớn mật như thế này. Không ngờ hắn ta lại dám đứng ngay trước mặt Cửu U Linh Vương mà mắng chửi như thế, quả thật lá gan không phải là nhỏ.

"Tên rác rưởi ngu xuẩn này, ngươi dựa vào cái gì mà dám mắng Cửu U Linh Vương như thế hả?"

Lam Hỏa Quỷ điên cuồng quát lớn, đồng thời tám cái xúc tu trên người nó đánh về phía Đinh Hiểu Như.

Lý Y Doãn chợt mở mắt, hai con ngươi bừng sáng, đột nhiên ánh sáng nhiều màu sắc từ thanh Hồn Kiếm tỏa ra khắp không gian xung quanh, trong nháy mắt đâm về phía Lam Hỏa Quỷ, ghim chặt nó trên mặt đất.

"A A A..."

Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt!

"Tên Quỷ tộc kia là đại năng cảnh giới Phản Hư sao?"

"Vù... vù... vù..."

Một màn này cũng dấy lên một loạt tiếng xôn xao bàn tán.

"To gan, ngươi dám đả thương Thiên Minh cấm vệ quân chúng ta?"

"Haizz! Đúng là quá ngu dốt!"

Lam Hỏa Quỷ đau đớn la hét ầm ĩ. Nó cảm thấy dường như có ngọn lửa đang không ngừng đốt cháy thần hồn của nó. Đây quả thật là nỗi đau khắc sâu vào tận linh hồn.

"Chẳng trách tính khí lại như vậy..."

Sáu quỷ tướng cấm vệ quân xuất ra hàng loạt lĩnh vực Hóa Thần không hề giống nhau, đồng loạt xông về phía Lý Y Doãn.

Lý Y Doãn rõ ràng không hề có ý định giết nó mà là muốn hành hạ, tra tấn nó.

Lý Y Doãn vẫn bình tĩnh đứng đó không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề dời đi.

Ở đây, Cửu U Linh Vương là Thần, là người mạnh nhất, là kẻ không thể mạo phạm, không ai trong Quỷ tộc dám chọc cho nó tức giận, bằng không chờ đợi bọn chúng chính là cái chết.

Ngay lập tức trên không trung xuất hiện sáu thanh Hồn Kiếm mạnh mẽ lao nhanh về phía sáu quỷ tướng, ghim bọn chúng trên sàn phán quyết không khác gì tư thế của Lam Hỏa Quỷ lúc trước. Sáu quỷ tướng đau đớn kêu la thảm thiết, vang vọng mọi ngóc ngách.

"Ta thì tính là cái gì ư?"

"Hừ! Đại năng cảnh giới Phản Hư thì sao chứ? Gặp Cửu U Linh Vương cũng phải quỳ xuống. Bọn chúng thật không biết tốt xấu là gì, nếu như làm Linh Vương đại nhân tức giận thì có khác nào tự tìm đường chết cho mình đâu."

Trên mặt đám Quỷ tộc càng lộ rõ vẻ giễu cợt, khinh bỉ.

"Ha ha... chống mắt lên mà xem, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ bị Cửu U Linh Vương làm thịt thôi."

"Chết rồi! Lần này Cửu U Linh Vương thực sự bị chọc giận rồi!"

Dứt lời, cái đầu khỉ trong chín cái đầu lâu của nó mở to cái miệng đỏ như máu, nhả ra khí đen ngòm như mực ẩn chứa sức mạnh hắc ám tối cao. Khí đen đi đến đâu mọi thứ ở đó đều bị nghiền nát, dường như nó muốn nuốt chửng mọi sự sống ở những chỗ nó đi qua.

"Ta nắm trong tay sinh tử luân hồi, đường đường là lãnh chúa phía bắc giới Bỉ Ngạn, là người thống trị hàng trăm dặm lãnh thổ đất đai, là vị thần của hàng vạn quỷ binh, đối với ta, các ngươi cũng chỉ là mấy con kiến bé nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi."

Cửu U Linh Vương vẫn cười trào phúng như cũ, đương nhiên nó sẽ không để cho mấy con kiến hôi không biết trời cao đất dày kia chết một cách dễ dàng như thế, nó muốn giết những con kiến khác trước hòng khiến cho đám không biết trời cao đất dày kia sợ hãi, tuyệt vọng mà chết. Đúng vậy, nó muốn hành hạ đám người kia đến chết mới thôi.

Cửu U Linh Vương miệng lẩm bẩm, cơ thể dài hàng trăm trượng chậm rãi đứng dậy, chín cái đầu thú khổng lồ dị hợm nhìn xuống đám người trên mặt đất.

"Một khi ra tay là dùng ngay sát chiêu, đây có khác gì dùng dao mổ trâu giết gà đâu?"

"Quả không hổ là Thần Đạo, sức mạnh kinh khủng thật. Khí U Minh là loại khí có độc tính mạnh nhất ở giới Bỉ Ngạn, sản sinh ra ở nơi cực âm, không chỉ lạnh cực điểm mà còn là thứ không thể xâm chiếm. Người trúng phải loại độc này sẽ bị hành hạ bởi nỗi đau bị cắn nuốt từng chút một cho đến chết."

"Đến rồi, đây chính là khí U Minh của Cửu U Linh Vương!"

Khí thế của nó bắt đầu bùng nổ một cách mạnh mẽ, như thể khí thế uy nghiêm của trời đất, khiến cho đám Quỷ tộc trên mặt đất đến hít thở cũng không dám hít thở mạnh.

An Lâm kinh hãi nói: "Đạo lý này ta hiểu, nhưng tại sao nó lại ra tay với ta trước nhỉ?"

Tại sao Cửu U Linh Vương không tấn công kẻ đang bộc lộ tài năng như Lý Y Doãn hoặc là kẻ làm nó tức giận như Đinh Hiểu Như trước tiên mà lại quay qua tấn công An Lâm - một người vốn yên lặng đứng một góc từ đầu đến giờ.

Như thế này thì đúng là chẳng có tí chân thực nào!

"Hừ! Có một chút tu vi mà đã cuồng vọng đến mức này, rốt cuộc Ngưu Thi Vương ta cũng biết thế nào là thực sự ngu ngốc rồi."

"Thần thì sẽ không chỉ vì một vài con kiến nhãi ranh mà tức giận, một khi đã không vừa mắt thì chỉ cần đạp một phát chết luôn là được rồi."

Cửu U Linh Vương lạnh nhạt mở miệng nói:

Đám Quỷ tộc đều vô cùng hưng phấn nhìn về phía mấy người đang đứng ở giữa kia. Bọn chúng đều không ngờ rằng chỉ một buổi phán quyết thông thường lại có thể gặp được thể loại đại năng cảnh giới Phản Hư như thế này, đây quả thật là tiết mục giải trí trăm năm khó gặp!

Hàng vạn người của Quỷ tộc kinh sợ nhanh chóng lùi về sau, bọn chúng cũng không muốn bị thương bởi sức mạnh tản ra từ trận đấu.

Bỗng một người đàn ông mặc áo bào màu tím trong nháy mắt chạy đến trước mặt An Lâm, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên.

Oành!

Khí U Minh giống như mây mù bao quanh bọn họ bị tay áo đánh cho tan biến ngay lập tức, ngay cả một chút dấu tích còn sót lại cũng không có.

"Cái quái gì vậy?"

Cả người Cửu U Linh Vương không ngừng run lên, chín đôi mắt của nó cũng trợn to đầy vẻ khó tin.

Đám Quỷ tộc thấy cảnh tượng ngay trước mắt này cũng đờ đẫn không tin vào mắt mình. Người này thế mà chỉ tiện tay nhẹ nhàng phất một cái đã có thể hóa giải đòn tấn công mạnh nhất của Cửu U Linh Vương. Phải biết rằng Cửu U Linh Vương chính là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đấy.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Cửu U Linh Vương cảm thấy hơi kinh hoảng.

Đinh Hiểu Như cởi áo choàng đen ra, hai tay vắt sau lưng, híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cửu U Linh Vương nói:

"Ta là ai ư? Mở to cái mắt chó của ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai?"

Mắt Cửu U Linh Vương trợn to, nhìn về phía chàng trai bình thường trước mặt, mơ hồ hỏi:

"Bây giờ người còn có gan bắt ta quỳ nữa không?"

Đinh Hiểu Như tiến lên một bước, lạnh nhạt nhìn Cửu U Linh Vương nói:

Toàn bộ Quỷ tộc trợn tròn mắt kinh hãi, trong lòng thấp thỏm không yên. Ngay cả kẻ được coi là bá chủ một vùng như Cửu U Linh Vương lúc này cũng bắt đầu run rẩy sợ hãi. Nó đâu phải kẻ ngu, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng không ai sánh bằng toát ra từ người chàng trai áo tím kia, thậm chí còn cảm nhận rõ hơn đám người Quỷ tộc. Nó quả thật không phải đối thủ của hắn. Đường đường là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo thế mà lại không mảy may dám có ý nghĩ chống cự.

Ầm!

Thần uy tối cao đột nhiên bộc phát mạnh mẽ, toàn bộ Quỷ tộc đều cảm nhận được áp lực đang từ từ đè ép sinh mệnh của mình.

Khí lực uy nghiêm của Thần lực bao phủ toàn bộ bầu trời, vảy rồng đỏ dường như bao phủ tận chân trời, đôi mắt mở to sáng chói như mặt trời. Hình ảnh sừng sững trên bầu trời không ai khác chính là Chúc Âm Lão Tổ.

Chân thân của Chúc Âm Lão Tổ còn chưa hiện ra mới chỉ là bóng hình xuất hiện thôi đã khiến cho toàn bộ Quỷ tộc trong thành Thiên Minh không ngừng run rẩy, bất giác nằm rạp trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh kinh khủng trên bầu trời.

"Đây... đây rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Khủng khiếp quá... không thể nào nhúc nhích được!"

Toàn bộ Quỷ tộc kinh hãi không thôi.

"Lẽ nào... lẽ nào thực sự là Chúc Âm Lão Tổ ư?"

"Thật không thể tin được... chàng trai áo tím đó thực sự là Chúc Âm Lão Tổ thật sao?"

Lúc này Đinh Hiểu Như mới nhớ ra hiện giờ hắn đang xuất hiện dưới hình dạng của một con người. Có điều nếu như chân thân ngàn năm của hắn xuất hiện lúc này chỉ sợ cả cái thành Thiên Minh này đều bị hắn nghiền nát mất.

Bầu không khí bỗng trầm lắng hẳn!

"Thế nên... Ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận