Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1415: Ám Mang Đại Đế đấu tranh không ngừng

Bầu không khí trong lúc này trở nên khá căng thẳng.

Lòng Ám Mang Đại Đế đang rạo rực.

Ngược lại gương mặt của An Lâm lại có vẻ không để tâm, yên lặng hồi phục sức lực trong cơ thể, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái quan tài sau lưng Ám Mang Đại Đế. Quan tài kia chắc hẳn là có tác dụng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, thần thức của hắn lại không có cách nào xuyên thấu qua quan tài.

Thế nhưng hắn cảm thấy đám người Khả Khả đang ở trong quan tài, mặc dù không biết sống chết thế nào.

Hi vọng là không chết, bằng không hắn cũng không dám nói sẽ làm điều gì quá đáng với đám người Huyết Tộc Đại Đế đâu.

Lại một phút trôi qua.

An Lâm không nhịn được, khẽ cười nói: "Thế nào, đường đường là Huyết Tộc Đại Đế, ngay cả một giọt máu của tôi, cũng bó tay sao?"

"Hừ!" Ám Mang Đại Đế hừ lạnh một tiếng, một tay vừa nắm lại, một lực hút không gian truyền đến.

Ngay khi nuốt máu của An Lâm, hắn lập tức đã đọc ra và hiểu về máu của An Lâm.

Hai mắt Ám Mang Đại Đế sáng lên, gương mặt trắng nõn gầy nhom lại ửng hồng.

Huyết Tộc là chủng tộc nhạy cảm với máu nhất, mới nuốt vào bụng trong nháy mắt, đã có thể cảm nhận được phẩm chất cùng sự tinh hoa của máu, hoàn toàn có thể phát huy hết tất cả mọi thứ của máu ra.

"Trời ơi... Đây là thứ máu gì vậy?!"

Hắn có sự kiêu ngạo của hắn, thân là người được Huyết Tổ thừa nhận, Thánh Tử mạnh nhất từ trước tới giờ, hắn tự tin máu của mình mới là thứ máu quý giá nhất, tinh khiết nhất trên thế gian.

"Cậu... Sao cậu có thể có thứ máu hoàn hảo đến vậy?" Ám Mang Đại Đế không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt nóng rực nhìn An Lâm.

Thân hình An Lâm bất động, giọt máu ở trên tay An Lâm đã bay về phía Ám Mang Đại Đế.

"Không thể nào, trên thế giới này sao có thể có thứ máu tinh khiết đến vậy? Thật quá hoàn hảo tôi cảm nhận... Tôi tôi cảm nhận được máu bên trong cơ thể tôi cũng đang được thanh lọc và thăng hoa!" Ám Mang Đại Đế hai tay ôm lấy mặt, hai mắt khi thì mơ màng khi lại minh mẫn.

Những thứ máu còn lại, bất kể bên trong có thứ gì, đều phải quỳ gối trước máu của hắn hát bài thu phục!

"Nếu như ngay đến cả máu của cậu tôi cũng không chịu được, như vậy sao tôi có thể đứng ngạo nghễ trong top Huyết Tộc chứ? Ngược lại tôi lại muốn xem xem trong máu của cậu có manh mối gì!" Gương mặt Ám Mang Đại Đế lộ vẻ cương quyết, há miệng ra, nuốt máu của An Lâm vào bụng.

Sau đó, toàn thân hắn run lên.

"Không, không thể nào." Ám Mang Đại Đế lắc đầu không ngừng: " Đây tuyệt đối không phải là thứ máu mà một người có thể có được, cậu không phải là người!"

Ám Mang Đại Đế cũng không ngoại lệ.

An Lâm khóe miệng giật giật một lúc: "Sao lại còn mắng người chứ?"

Trong lòng An Lâm khẽ thở phào một tiếng, xem ra máu của hắn đối với Huyết Tộc mà nói, vẫn có sự áp chế trước sau như một, quả đáng là vũ khí hạt nhân!

"Tôi ấy à? Trời sinh đã có!" An Lâm giang tay ra, cười nói.

Hai mắt Ám Mang Đại Đế ửng hồng, gương mặt lộ vẻ đang đấu tranh vật lộn, nhưng miệng lại thành thật nói ra.

"Ông nói xem ông có muốn liếm không?"

"Ha ha ha..." Ám Mang Đại Đế cười giống như điên : "Cậu muốn để Ám Mang Đại Đế tôi đây làm người hầu của cậu sao? Cái tên điên nhà cậu!!"

Toàn thân Ám Mang Đại Đế run lên, hơi thở dồn dập nhìn giọt máu trên tay An Lâm, giống như con chó hoang bị bỏ đói mấy ngày nhìn thấy một khối thịt thơm béo...

Nhưng linh hồn của hắn lại đang chống cự kịch liệt, phản kháng lại.

Hắn không hài lòng, lấy từ ngực ra một giọt máu tươi, cười nói: "Muốn liếm máu tôi nữa không?"

Máu tươi chảy ròng xuống, sau đó tụ lại trước người hắn.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ đấu tranh và khổ sở như thế của Ám Mang Đại Đế, không đành lòng, lại cắt thêm một nhát trên người hắn...

Niềm kiêu hãnh không cho phép hắn làm điều đó!!

"Tôi... Máu của tôi mới là thứ máu quý giá nhất trên đời, sao có thể bị khuất phục trước máu cậu được? Đừng... Đừng nói giỡn nữa.

"Ám Mang đây xưng bá một khu, thực lực mạnh mẽ đủ để uy chấn toàn bộ đại lục Thái Sơ. Dù tôi có chết bất đắc kỳ tử, chịu đựng tra tấn vạn trượng, chết hơn ngàn vạn lần, tôi cũng sẽ không chịu khuất phục, đi làm người hầu của cậu, nằm mơ đi!!"

Ám Mang Đại Đế gầm lên, dường như đã mất đi lý trí.

Cặp mắt của hắn đang nóng rực không ngừng nhìn giọt máu trên tay An Lâm, vô cùng khao khát.

"Muốn... Muốn..."

An Lâm gật nhẹ: "Không sai."

"Khế ước nô lệ?" Hai mắt Ám Mang Đại Đế trừng lên, lửa giận như muốn dâng trào lên : "Cậu muốn để tôi làm người hầu của cậu sao?"

An Lâm chỉ vào mình nói: "Ông và tôi sẽ thành lập khế ước nô lệ, tôi có thể xem xét, những lúc vui vẻ sẽ thưởng cho ông vài ngụm máu tươi để uống."

"Nếu ông đồng ý làm người hầu của tôi, gói máu tươi này sẽ là của ông." An Lâm khẽ cười nói một câu, vẻ mặt vô cùng phóng khoáng.

Ầm ầm!

Ám Mang Đại Đế trong chớp mắt như phải chịu sự đả kích gấp vạn lần, cả người đều bối rối, chỉ ngây ngốc nhìn gói máu lớn trước người An Lâm.

Máu thật lớn, gói quà thật lớn!

Hơi thở hắn dồn dập, không ngừng nuốt nước bọt.

Nhiều máu như vậy, nếu uống hết trong một hơi thì sẽ là loại trải nghiệm gì nhỉ?

Sẽ sướng đến chết mất?!!

"Tôi muốn! Nhanh cho tôi!" Ám Mang Đại Đế cũng không nhịn được nữa, khát vọng của cơ thể cuối cùng cũng phá vỡ lý trí, lập tức nhào tới chỗ An Lâm.

Đôi cánh gió sau lưng An Lâm giương ra, túm lấy túi máu rồi bỏ chạy ra xa, hô lớn: "Ầy! Máu này chỉ đợi khi ông trở thành người hầu của tôi, mới cho ông uống!"

Dùng máu tươi bức lui một siêu cao thủ cảnh giới Hợp Đạo sức lực vô cùng mạnh mẽ, ngẫm lại cũng có cảm giác thành công!

Hắn từng nghĩ Ám Mang Đại Đế sẽ liều chết đấu tranh, cũng từng nghĩ ông ta sẽ cứ như vậy mà chịu khuất phục, thế nhưng thật không ngờ, Ám Mang Đại Đế lại chọn cách chạy trốn...

An Lâm nhìn thấy bóng dáng Ám Mang Đại Đế nhanh chóng mất hút, đứng run tại chỗ, nhất thời chưa lấy lại tinh thần đến: "Cứ thế chạy trốn sao?"

Đúng vậy, cách thức tốt nhất để tránh né sự mê hoặc của máu của An Lâm, cũng là không nhìn về nó, không nghe ngửi nó, nhắm mắt làm ngơ!!

Ám Mang Đại Đế xoay người bỏ chạy, vẫn là sử dụng bí pháp đốt máu để gia tốc, chạy quên mình!

Sau đó, một cảnh tượng khiến An Lâm rất kinh ngạc xuất hiện.

Sự đau đớn khiến cho ý thức hắn hồi phục lại chút minh mẫn, trong sự đấu tranh giữa cơ thể và lý trí, lý trí đã dần dần chiếm thế thượng phong.

An Lâm có hơi khâm phục Ám Mang Đại Đế, không có một Huyết Tộc nào sau khi nếm thử máu của hắn, còn có thể kiên cường chống lại được sự mê hoặc của nó.

Ám Mang Đại Đế là người đầu tiên.

Hoặc là, đây chính là niềm kiêu hãnh của hắn với tư cách là đệ nhất Thánh Tử Huyết Tộc?

An Lâm nghĩ một lúc, lại cắt một đao trên cánh tay của mình: "Gói quà lớn cho người hầu, ưu đãi gấp đôi, chỉ một lần này, ông còn đang chờ gì nữa?"

Ám Mang Đại Đế giống như gặp phải một đả kích lớn, những giọt máu bắn tung tóe, mùi máu tanh lờ mờ, khiến ánh mắt của hắn lại rã rời thêm lần nữa.

"A... Đồ quỷ!!"

"Cậu chính là một con quỷ!"

Ám Mang Đại Đế chưa bao giờ ở trong tình thế giống như bây giờ, hét to.

Ám Mang Đại Đế hét lớn một tiếng, máu tươi trong miệng bắn ra, rồi cắn đứt đầu lưỡi của mình!

Ám Mang Đại Đế nhìn thấy tinh huyết bay tới, thì toàn tâm tiếp nhận. Đột nhiên, cơ thể của hắn dừng lại, hai mắt mơ màng dần dần trở nên minh mẫn: "Không... Mình là tương lai của Huyết Tộc, là Thánh tử khâm định của Huyết Tộc, tuyệt đối không thể làm nô lệ cho người khác. Không thể phản kháng! Không thể phản kháng!!"

An Lâm lập tức bấm pháp quyết, phóng tinh huyết ra: "Nhận lấy nó đi."

Ám Mang Đại Đế đồng ý không do dự chút nào, vẻ mặt nóng rực nhìn An Lâm.

Có thể có thứ máu hoàn mỹ như vậy, làm người hầu thì đã sao? Mỗi ngày có thể uống thứ máu hoàn hảo này, đố mới là một cuộc sống mà Huyết Tộc cao cấp nên có!

"Người hầu? Được! Tôi sẽ trở thành người hầu của cậu!" Ám Mang Đại Đế kích động nói.

Sau đó, An Lâm nhìn thấy ba chiếc quan tài vẫn lơ lửng trên không trung, lại trầm tĩnh lần nữa.

Ừm... Ám Mang Đại Đế bị dọa ngay cả quan tài cũng không mang theo đã chạy rồi hả?

Máu của mình đáng sợ như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận