Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1887: Niềm vui khi được làm cha

An Lâm nhìn về phía chất lỏng màu vàng ròng ở đằng xa, cảm nhận được một luồng đạo cảnh khiến cho hắn cũng cảm thấy mênh mông mờ mịt, không thể nắm bắt hay phán đoán, lại vừa chí cao chí thượng từ bên trong.

Theo bản năng hắn muốn tới gần một chút, kết quả lại bị một luồng long uy cường hãn ngăn trở bước chân.

"Tồn tại không có huyết mạch của Long tộc, sẽ bị uy năng của Long Đạo trì ngăn cách, An Lâm đạo hữu hãy dừng bước tại nơi đó đi." Thánh Kim nhàn nhạt cất giọng nói.

Nó có biết, Hứa Tiểu Lan là rồng hỗn huyết, mà An Lâm lại là một con người thật sự.

An Lâm chần chờ chốc lát, cảm thấy không phải là không thể quan sát Hứa Tiểu Lan lĩnh hội đạo cảnh ở phía xa, nên hắn khẽ gật đầu, đang muốn lui về phía sau hai bước.

Lúc này, trên người của hắn, đột nhiên hiện lên một luồng lực lượng.

Sau khi uy năng của Long Đạo trì va chạm vào cổ lực lượng kia, trong nháy mắt bị hòa tan thành mây khói.

Áp lực trên người An Lâm đột nhiên biến mất, khiến cho hắn không gặp chút lực cản nào mà đi về phía trước.

"Lời Côn Cổ nói không phải là không có lý, đây là Long Đạo trì lựa chọn, chúng ta thuận theo tự nhiên đi." Bách Tuyết với quyền lợi lớn nhất ở đây nhàn nhạt cất giọng nói.

Bách Tuyết và Xích Vũ cũng nghe được lời Thánh Kim nói, nhưng đều làm bộ như không nghe thấy.

"Nó không bài xích An Lâm tiền bối, dĩ nhiên là có lý do để không bài xích An Lâm tiền bối. Nói cách khác, Long Đạo trì công nhận An Lâm tiền bối, như vậy vì sao An Lâm tiền bối lại không có tư cách đến gần Long Đạo trì chứ?"

"Nếu như Thanh Long đại nhân còn tại thế, thì sao đến phiên các ngươi ra quyết định như vậy..." Thánh Kim nhỏ giọng oán trách, hiển nhiên là có bất mãn rất lớn.

Thánh Kim bị nghẹn họng, há miệng, cuối cùng vẫn khó nhọc nói: "Nhưng mà... Nhưng ngươi là loài người..."

An Lâm tâm linh tương thông liếc mắt nhìn lại Hứa Tiểu Lan một cái, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không phải.

"Này...!" Thánh Kim khiếp sợ nhìn An Lâm tiếp tục đi tới, "Đợi một chút! Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi là loài người, không thể tới gần Long Đạo trì!"

An Lâm thì càng không sao cả, trên thực tế hắn có thể làm cho Long Đạo trì đối không bài xích hắn, dường như là bởi vì bên trong khí hải...

Lúc này Côn Cổ nghiêm túc chen miệng nói: "Long Đạo trì cũng không có quy định, Nhân tộc không thể đi vào."

"Tại sao?" An Lâm nghiêng đầu qua, buông tay nói, "Ngươi nói Long Đạo trì sẽ có uy năng ngăn cách ta, nhưng bây giờ, uy năng không còn nữa."

Thánh Kim nghe vậy không thể làm gì khác hơn là cắn chặt hàm răng, ngầm đồng ý để An Lâm đi vào Long Đạo trì.

Thậm chí An Lâm còn có một loại ảo giác, nhìn chiếc hồ quanh co trước mắt, giống như thật thấy được một con cự long thanh sắc tồn tại vĩnh hằng, trải dài thân thể của mình trên mặt đất, bất cứ khi nào đều có khả thể thoát ly mặt đất, bay lên không thẳng đến cửu thiên.

Thánh Kim chịu trách nhiệm quản lý Long Đạo trì, hiển nhiên là nó cũng biết đạo lý này, nhưng Long Đạo trì cho một Long tộc hỗn huyết đi vào thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn cho một kẻ ngoại lai đặt chân vào, thế là như thế nào hả?

Khi bọn hắn đi tới hình tròn kim sắc gần hồ nước, mặt đất bắt đầu dao động một trận, hai con Tiểu Thanh Long đụng vỡ mặt đất, vươn đầu ra.

Hứa Tiểu Lan mở to đôi mắt sáng không ngừng dao động ở trên người An Lâm, nháy mắt nháy mắt, hình như muốn hỏi có phải An Lâm cũng giống như cô, cũng là tiểu long nhân.

Hai người đi tới bên cạnh Long Đạo trì.

"Long Đạo trì không hề áp chế hắn, thế nên hắn liền đi vào." Thánh Kim trông có phần hả hê liếc mắt nhìn An Lâm một cái, sau đó mới nói.

Thánh Kim cúi đầu cung kính đáp: "Vị Hứa Tiểu Lan đạo hữu chúng ta dẫn đến này, là tồn tại có đại ân với tộc ta, thế nên mới mở ra Long Đạo trì cho cô ấy cảm ngộ, để báo đáp hành động lúc trước của cô ấy."

Thanh Long lão tổ chính là tồn tại nổi bật nhất ở trong số các thần linh Sáng Thế. Đời sau của lão tổ, há có thể là dạng phàm tục, nói riêng về lực uy hiếp vô hình của hai Tiểu Thanh Long này, ngay cả một số thần linh Sáng Thế hơi yếu kém, cũng sẽ cảm thấy tim đập loạn nhịp, chắc hẳn An Lâm cũng bị dọa sợ rồi...

An Lâm thầm giật mình trong lòng, hai con Tiểu Thanh Long trước mặt này, lại đều là cường giả Hợp Đạo đỉnh phong, hơn nữa còn tránh thoát được sự dò xét từ thần thức của hắn, cho tới bây giờ chúng chủ động thò người ra, hắn mới phát hiện ra sự hiện diện của đối phương!

Hai cái Tiểu Thanh Long vòng quanh An Lâm, vui vẻ bay lượn, dùng âm thanh non nớt hô một cái tên có phần kinh thế hãi tục...

Hai con Tiểu Thanh Long này dài mấy thước, có sừng rồng màu vàng kim, vảy rồng phiếm ánh xanh, toàn thân phóng ra hơi thở mờ mịt siêu thoát, giống như không phải vật phàm trần, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể nhìn thấu.

Hứa Tiểu Lan kinh hãi.

Côn Cổ, Bách Tuyết và Xích Vũ cũng không biết phải làm sao.

Thánh Kim há to miệng, hai cái đồng tử suýt nữa rớt ra ngoài.

"Thánh Kim trưởng lão, lại có người cảm ngộ xuất hiện? Ta nhớ lần này thời gian còn cách chưa đầy trăm năm nhỉ?" Một Tiểu Thanh Long phát ra âm thanh của giống đực, chậm rãi cất giọng nói.

"Ba ba!"

"Ba ba!"

Hai âm thanh đột nhiên xuất hiện, cắt đứt quá trình ảo tưởng của Thánh Kim.

"Vậy con người này là thế nào đây? Sao lại vào được đây?" Tiểu Thanh Long giống cái dùng giọng điệu lanh lảnh lại có chút bất thiện hỏi.

Thánh Kim lại đưa mắt nhìn sang An Lâm, quả nhiên, nó thấy được vẻ khiếp sợ và mất tự nhiên ở trên mặt An Lâm, một màn này khiến cho Thánh Kim lại càng cảm thấy sảng khoái.

Bàn về địa vị, xem như là bọn họ vượt qua hai vị thần thủ hộ Bách Tuyết và Xích Vũ, nếu như bọn họ tạo áp lực với đám người An Lâm, coi như là thần thủ hộ cũng không cách nào ngỗ nghịch.

Đích xác là nó không cách nào làm trái với quyết định của thần thủ hộ, nhưng hai Thanh Long trước mắt này, chính là hậu duệ có huyết mạch gần nhất với Thanh Long lão tổ, tuổi còn trẻ nhưng đã là Hợp Đạo đỉnh phong, tiềm lực vô hạn, là Thần Long có hy vọng đột phá tới Sáng Thế trong tương lai nhất!

Bọn họ đều ngây ngốc mà nhìn trước mắt một màn này, đại não trở nên trống rỗng.

"Ba ba!" Thanh Long đực hô to.

"Ba ba..." Thanh Long cái cũng duyên dáng gọi to, "Ngài chính là ba ba của chúng ta sao?"

Đôi mắt của hai Thanh Long phát ra ánh sáng dịu dàng, hết sức thân mật lấy lòng vòng quanh An Lâm nói, đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng như lúc trước.

"Này... Tình huống gì xảy ra thế này?" Rốt cuộc Bách Tuyết đã không cách nào giữ vững bình tĩnh, mở thật to hai mắt, sợ mình nhìn lầm.

"Thanh Long đại nhân, hắn không phải là ba ba của các ngươi, sau khi sinh ra các ngươi, ba ba của các ngươi đã mọc cánh thành tiên rồi... " Thánh Kim gấp giọng khuyên can, đầy mặt bi phẫn nói.

Nó vốn cho là đời sau của Thanh Long đại nhân sẽ có thể khiến cho đám người An Lâm không dám kiêu ngạo nữa, kết quả là hai Tiểu Thanh Long này lại vòng quanh đối phương kêu ba ba?

An Lâm có bị dọa sợ không thì không biết, dù sao Thánh Kim cũng đã bị dọa cho sợ hết hồn rồi.

Chuyện gì xảy ra thế này?

"Nói nhảm! Rõ ràng đây chính là hơi thở của ba ba." Thanh Long cái nũng nịu khẽ nói.

"Huyết mạch chắc chắn sẽ không biết nói dối! Ta cảm nhận được mùi vị máu mủ tình thâm trên người hắn." Thanh Long đực cũng lên tiếng khẳng định.

Tất cả siêu cấp đại năng Long tộc có mặt ở đây đều mang vẻ mặt mờ mịt và khiếp sợ.

Hứa Tiểu Lan lại càng mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi nhìn về phía An Lâm, giống như đang hỏi, chuyện này là từ bao giờ?

"Tiểu Lan! Chuyện này là anh bị oan! Anh vẫn là xử nam mà!" An Lâm suýt nữa hộc máu, hắn lập tức nhìn vào trong khí hải, phát hiện Tiểu Hắc Long bên trong khí hải, lại đang vui mừng gật đầu, lộ ra ánh mắt hiền lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận