Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 453: Tìm cách giải quyết việc đạo căn bị hủy hoại

"Anh An, ban đầu biết được tin anh và Tiểu Lan không rõ sống chết, thật sự dọa tôi sợ chết mất! Gâu!"

"Lúc đó nghe đại trưởng lão của Chu Tước tông nói, họ sử dụng thuật Đại Thôi Diễn, suy diễn đến lúc anh và Hứa Tiểu Lan gặp phải cung chủ của năm Thánh cung, lại còn tiếp xúc với Thánh Hỏa, tỷ lệ sống sót không tới một phần mười."

"Còn nói đột nhiên xuất hiện một cao thủ thần bí, chém chết cung chủ của năm thánh cung rồi cướp Thánh Hỏa đi. Gâu!" Bên trong bùa truyền âm truyền đến âm thanh tức giận của Đại Bạch.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại, thuật Đại Thôi Diễn gì đó chỉ là rởm thôi nhỉ?

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, suy diễn như vậy cũng có chút đúng sự thật, dù sao đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất rồi.

Vừa nói đến việc suy diễn thì hắn liền nhớ đến thuật Thôi Diễn của chính mình. Lúc trước cũng không biết hắn đã hao tổn bao nhiêu tuổi thọ, bây giờ tóc đã bạc trắng cả rồi, phải ăn nhiều tiên đan tăng cường sự sống để bồi bổ một chút mới được.

An Lâm suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng nói với Đại Bạch: "Có hai việc, việc thứ nhất liên quan đến chuyện của tôi, phải tuyệt đối giữ bí mật, không được nói với người khác. Việc thứ hai, các cậu tìm cớ rời khỏi Chu Tước tông, đến thành Tây Hà! Tôi sẽ ở đó chờ các cậu."

"Được rồi, trong vòng hai ngày chắc chắn sẽ đến, gâu!" Đại Bạch trả lời một cách thẳng thắn, sau đó tắt bùa truyền âm.

"An Lâm?" Bùa truyền âm không lâu sau đã kết nối được, truyền đến âm thanh trong trẻo của Hằng Nga.

An Lâm: "..., như chị thấy đấy, đó đều là lời đồn nhảm, nhưng chuyện tôi còn sống, xin chị hãy giúp tôi giữ bí mật."

An Lâm suy nghĩ một chút, bùa truyền âm đầu tiên này vẫn là nên gửi cho Hằng Nga.

Hằng Nga khẽ cười: "Lời này đáng lẽ tôi nên hỏi cậu, nghe nói cậu chết rồi mà."

Những người lão làng mà bây giờ An Lâm quen biết không nhiều, ngoại trừ Lục Áp Đạo Quân chưa từng gặp mặt ra thì ba người là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa của trường đại học, cung chủ Hằng Nga của Nguyệt cung, Doãn Hỉ của cung Đâu Suất cũng khá quen thuộc.

Bên trong bùa truyền âm, Hằng Nga im lặng một lúc lâu.

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, Tụ Hỏa Bàn cũng phải tìm cơ hội để trả lại Chu Tước tông, nhiệm vụ này giao cho nhóm thú sủng xử lý cũng được.

"Được, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Hằng Nga nói một cách vô cùng thoải mái.

Ba người này, Hằng Nga là thầy luyện đan đứng đầu của Thiên Đình, mặc dù cảnh giới chỉ là đỉnh cao Phản Hư, nhưng xét trên phương diện luyện đan cứu người, cô còn giỏi hơn phần lớn các cao thủ Hợp Đạo.

Chuyện đạo căn của Hứa Tiểu Lan bị hủy hoại cũng nên bắt tay vào làm, mặc dù hy vọng xa vời, nhưng An Lâm tuyệt đối sẽ không từ bỏ hy vọng, sẽ dùng hết khả năng của mình, dùng hết tất cả các biện pháp để cố gắng tìm được phương pháp.

An Lâm trả lời: "Ừm, là tôi, chị Hằng Nga gần đây vẫn khỏe chứ?"

An Lâm vừa nghe xong lời này thì trên mặt có chút thất vọng.

Hắn phát hiện trong khoảng thời gian hắn biến mất, Hằng Nga cũng từng thử liên lạc với hắn bằng bùa truyền âm, điều này chứng tỏ ở trong lòng Hằng Nga vẫn coi hắn là bạn, khiến cho tâm trạng thấp thỏm của hắn lúc mở bùa truyền âm ít đi một chút.

"Nhưng mà, chưa từng nghe nói, cũng không thể hiện rằng chuyện này là không thể." Hằng Nga lại nói.

An Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị có cách nào khiến người có đạo căn bị hủy hoại tu luyện lại lần nữa không? Còn nguyên nhân đạo căn bị hủy hoại là do cấy ghép huyết mạch mà ra, người đó bây giờ đã trở thành người phàm rồi."

"Trong giới Cửu Châu, tôi chưa từng nghe qua chuyện người có đạo căn bị hủy hoại còn có thể tu luyện lại lần nữa." Hằng Nga nói.

An Lâm vừa nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy thất vọng không ít.

"Chị có thể nói hết trong một lần không, trái tim nhỏ bé của tôi thật sự không chịu nổi..." An Lâm ôm ngực nói.

"Đừng quá căng thẳng, dựa vào trận chiến với Tuyết Nữ và diễn biến tình hình sau đó, cùng với việc cậu hỏi dò, tôi cũng có thể suy đoán được một số chuyện." Giọng nói của Hằng Nga từ lạnh nhạt bỗng nhiên có chút dịu dàng "Cô ấy là một cô gái rất tốt, cậu tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy."

"Nhưng mà, tôi không biết." Hằng Nga nói câu cuối cùng.

"Thật sự cảm ơn chị!" An Lâm nghe thấy vậy thì cảm động không ngớt. Hắn đã biết mối quan hệ của Hằng Nga rốt cuộc lợi hại như thế nào, đó chính là nguồn năng lượng rất lớn ở toàn bộ đại lục này.

An Lâm vừa nghe vậy, tâm trạng lập tức tốt lên, hai mắt bừng lên ánh sáng tinh thần.

Sau đó, An Lâm lại dùng bùa truyền âm liên hệ với phó hiệu trưởng Ngọc Hoa.

An Lâm lặng lẽ ghi nhớ ân tình này, sau khi liên tục cảm ơn, lúc này mới tắt bùa truyền âm.

Mặc dù Hằng Nga không hay ra ngoài, thế nhưng thuật Luyện Đan lại đứng hạng nhất, có một số cao thủ Hợp Đạo thậm chí còn nhờ cô giúp luyện chế đan dược, rất nhiều người nhận ân tình của cô. Nếu thật sự muốn hỏi chút gì đó, chắc chắn cũng có thể thu được rất nhiều tin tức bí mật chưa từng được công bố.

An Lâm: "..."

"Tôi sẽ không bỏ cuộc... Bất luận phải trả cái giá thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc."

An Lâm nắm tay lại, khẩu khí vô cùng kiên định.

"Ừ, tôi sẽ giúp cậu giữ kín chuyện này. Ngoài ra, tôi cũng sẽ giúp cậu hỏi thăm những người khác, xem họ có cách giải quyết hay không, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc lại với cậu." Hằng Nga nói.

"Đạo căn bị hủy hoại, giống như thần hồn của con người bị tiêu tan, vốn không có dấu vết để tìm kiếm. Muốn đúc lại đạo căn còn khó khăn hơn cả việc khiến cho thần hồn đã tiêu tan ngưng tụ lại. Nếu không phải là người có khả năng phi thường thì thật sự không thể làm được. Nói hơi khó nghe chút thì là dù cậu có đi hỏi Thiên Đế, ông ấy cũng sẽ không có cách nào đâu. Ở phương diện này, tôi giỏi hơn ông ấy." Hằng Nga thở dài một hơi, tiếp tục nói.

An Lâm im lặng.

"Người mà cậu nói có lẽ là Hứa Tiểu Lan đúng không?" Hằng Nga bỗng nhiên nói.

Hắn còn đang nghĩ nếu thật sự không có manh mối gì thì sẽ mặt dày đi hỏi dò Tử Vi Đại Đế, thông qua mối quan hệ với Lâm Quân Quân hỏi dò xem Thiên Đế có cách gì không. Bây giờ nghe Hằng Nga nói, trong lòng thật sự có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn sẽ không từ bỏ việc thăm dò là được rồi.

Ngọc Hoa Thiên Tiên bị bùa truyền âm của An Lâm dọa giật mình, nhưng dù gì ông ấy cũng là người đàn ông đã từng trải qua rất nhiều chuyện nên rất nhanh đã bình tĩnh lại, suy nghĩ về chuyện hắn hỏi dò.

Cuối cùng ông tỏ ý chuyện này không thể giải quyết được, nhưng ông sẽ thử liên hệ với hiệu trưởng, hỏi xem hiệu trưởng có biện pháp gì không.

An Lâm lại cảm ơn lần nữa, không hề nản lòng, lại bấm gọi cho bùa truyền âm của Doãn Hỉ.

"Mẹ nó, An Lâm đạo hữu, cậu chết đi sống lại hả?!" Doãn Hỉ kinh hãi nói.

Khóe miệng An Lâm co rúm lại: "Đúng vậy, tôi sống lại rồi, nhưng mà bởi vì cấy ghép huyết mạch nên đạo căn bị hủy hoại, anh có cách nào chữa khỏi không?"

"Cậu xem tôi là kẻ ngu sao, nếu thật sự đạo căn bị hủy hoại, cậu còn có thể dùng bùa truyền âm với tôi ư?" Doãn Hỉ cười khẩy.

"Ừm, xem ra vẫn chưa ngốc lắm. Là một người bạn của tôi vì cấy ghép huyết mạch mà đạo căn bị hủy hoại, anh có cách nào chữa khỏi không? Muốn điều kiện gì cứ việc nói, dù cho phải liều cái mạng này tôi cũng sẽ hoàn thành." An Lâm tiếp tục nói.

Doãn Hỉ ở đầu bên kia của bùa truyền âm im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi biết đại khái tâm ý của cậu, sư phụ tôi vừa trở về đại lục Thái Sơ, tôi sẽ đi hỏi thăm ông ấy thử xem sao. Nnếu như ông ấy có cách, tôi sẽ lập tức báo cho cậu biết."

An Lâm nghe thấy vậy liền hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ mặt chưa từng thấy!

Sư phụ của Doãn Hỉ là ai, đó chính là Thái Thượng Lão Quân - một trong Tam Thanh!

Thái Thượng Lão Quân ở đại lục Thái Sơ còn có danh xưng Đạo Tổ, luận về địa vị và thực lực thì còn cao hơn Thiên Đế một cấp, đối với sự thông hiểu về tu đạo thì càng không có người nào có thể đuổi kịp. Chuyện đạo căn bị hủy hoại, tìm ông ấy giúp đỡ là thích hợp nhất.

Nhưng ông ấy thường chu du vạn giới, địa vị cao vời vợi, An Lâm thật sự không có cơ hội tiếp xúc với ông ấy.

Không ngờ rằng Doãn Hỉ lại đồng ý nhờ sư phụ hắn chuyện này, điều này khiến cho An Lâm cảm động không ngớt.

Sau khi An Lâm cảm tạ rối rít, lúc này mới tắt bùa truyền âm.

An Lâm sửa sang lại quần áo, sau khi rửa mặt qua loa một lần thì bắt đầu đi đến phòng của Hứa Tiểu Lan.

"Tùng tùng tùng." Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." An Lâm vừa cười vừa mở miệng nói.

Hắn tưởng Hứa Tiểu Lan đến rồi, không ngờ rằng sau khi đẩy cửa ra lại là một người con gái mặc trang phục màu xanh lục, bưng một chậu nước bốc hơi nóng đi vào.

"Cậu chủ, tôi giúp cậu chuẩn bị nước rửa mặt rồi." Gò má cô gái đỏ ửng, mở miệng nói một cách nhút nhát.

An Lâm suy nghĩ một lúc, lúc này mới nhớ ra cô gái này được Tiểu Lan gọi là Tiểu Xuân.

"Tiểu Xuân hả, cảm ơn cô, chậu nước cứ để lên bàn đi!" An Lâm vô cùng thỏa mãn với danh xưng "cậu chủ" mà Tiểu Xuân gọi, dịu dàng mở miệng nói.

"Vâng!" Tiểu Xuân ngoan ngoãn gật đầu, có chút sùng bái liếc mắt nhìn An Lâm một cái rồi mới chầm chậm lui ra.

Bởi vì cô ngưỡng mộ tài năng nấu nướng của An Lâm nên xung phong nhận nhiệm vụ chăm sóc An Lâm. Vốn là có chút căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ dịu dàng của An Lâm, sự căng thẳng trong lòng cảu cô ấy cuối cũng cũng tiêu tan đi không ít.

Đồng thời cô còn có chút chờ mong, chờ đến lúc nào đó sau khi mối quan hệ của cô với An Lâm tốt lên thì hắn có thể truyền thụ cho cô một hai chiêu thức nấu nướng, vậy thì thật sự rất hạnh phúc!

Nhận được sự giúp đỡ của Doãn Hỉ, tâm trạng cả người hắn đều tốt lên, không kìm lòng được mà ngâm nga khúc nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận