Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1604: Sự buồn phiền của một người chán nản

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nhìn đóa hoa nấm đó với ánh mắt nóng rực.

Một bông hoa có thể Hợp Đạo, đổi lại lòng ai cũng có thể có mơ ước nhỉ?

Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà nuốt một ụm nước bọt, còn An Lâm thì chảy hết nước miếng ra rồi.

Hoa nấm có lẽ thật sự không chịu được dáng vẻ dâm đãng này của An Lâm, cánh hoa đang khép lại thì mở ra một khe hở, lại nhổ trực tiếp một bãi nước bọt lên mặt An Lâm.

An Lâm dùng ngón tay lau mật hoa trên mặt mình, lè lưỡi liếm liếm ngón tay: "Thật ngọt!"

Đề Na: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..., An Lâm, xin anh chú ý hình tượng một chút..."

Với tư cách là Lan "hộ phu" chuyên nghiệp, cô cũng có chút không nhìn nổi rồi.

Loài người?

Người con trai thoáng sững sờ, sau đó bật cười nói: "Nơi này, là hoa viên của tôi."

An Lâm lập tức xoay người, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người con trai đi tới.

Mặt An Lâm biến sắc, nhưng cũng không manh động, mà nói với ngôn từ chính nghĩa: "Sao anh có thể nói đây là cướp đoạt? Tôi là chủ nhân của Tiểu Na, tôi giúp cô ấy bảo quản đồ vật này thì làm sao?"

"Chuyện đó, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mấy người như này là cướp đoạt." Một giọng nam truyền đến.

Hắn vốn cho rằng đối phương gặp chuyện bất bình thì lên tiếng, chỉ trích hành vi mà hắn thử tiếp quản hoa của Đề Na, nói thẳng hắn làm như vậy là cướp bóc. Lại không nghĩ rằng, đối phương lại là chủ nhân của đóa hoa này, chỉ trích hai kẻ cướp là hắn và Đề Na...

An Lâm vẫn rất thản nhiên, nhìn bông hoa với ánh mắt sáng quắc, cười nói: "Tiểu Na... Cô nói chúng ta thật vất vả mới phát hiện ra nó, cô dự định xử trí nó thế nào, có muốn tôi bảo quản thay cô trước không? Đợi sau khi cô lớn rồi, tôi lại..."

Hắn chỉ chỉ quả cầu màu đỏ trong tay Đề Na: "Nó, là thứ tôi trồng."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng thời sợ hết hồn, vẫn chưa có người nào có thể thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận mười dặm xung quanh bọn họ, sự tồn tại này đã lại gần lúc nào?

Hắn còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xa lạ.

Giới Bỉ Ngạn khắp nơi là quỷ, vậy mà lại có loài người?

Hứa Tiểu Lan một tay ôm trán, khẽ thở dài một cách bất lực: "Em đã nói rồi... Làm sao có thể tiện tay nhặt được bảo vật, hóa ra là bảo vật mà người ta trồng ở đây..."

Người con trai có dáng vẻ của thanh niên hơn hai mươi tuổi, người mặc đạo bào tím nhạt, vẻ mặt dịu dàng, không thể nói rõ đẹp trai thế nào, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác dịu dàng mềm yếu.

Sau khi An Lâm trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, lúc này hành lễ nói lời xin lỗi: "Vị đạo hữu này, trước đó mạo phạm thế nào, thì tôi thật sự xin lỗi."

"Ế..." An Lâm sững người, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Ôi khà khà..." Đôi tay nhỏ của Đề Na run lên, trực tiếp vất bông hoa xuống đất, cười xòa một cách ngây ngốc rồi nói.

"Cô rất thú vị, rõ ràng không phải thần linh cảnh giới Sáng Thế, lại có thể cảm ứng được khí tức của hoa Minh Giới Đạo, còn có thể phát huy ra khí thế của cảnh giới Sáng Thế..."

An Lâm không dám làm động tác thô tục, dùng tay quệt mật hoa đi, sau đó tiện tay cất nó vào trong nhẫn không gian. Mật hoa của hoa Minh Giới Đạo chí ít cũng là linh vật cấp cao, rất đắt giá...

An Lâm cảm thấy từng lời nói của người con trai này rất giống với cao nhân xuất thế, liền chủ động phá tan sự ngượng ngùng, mở miệng nói: "Tiền bối, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi xin cáo từ trước."

Lúc này, bông hoa lại mở rộng cánh hoa ra một lần nữa, mọc ra cành hoa và rễ, nở rộ trên mặt đất.

Theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, An Lâm tất nhiên lựa chọn rút lui.

Bằng thực lực của hắn, dĩ nhiên không thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, có thể tưởng tượng được, người con trai đứng ở trước mặt hắn tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là có chút buồn bực, tại sao hắn ra khỏi cửa đều sẽ gặp phải đại lão, đây cũng quá là xui xẻo rồi, hy vọng đại lão dễ tính một chút.

Hoa Minh Giới Đạo, chín mươi chín cánh hoa, đột nhiên đồng thời xuất hiện vẻ mặt vô cùng đáng thương, dường như cảm thấy vô cùng bi thương và đau lòng đối với quyết định của người con trai áo bào tím.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na, ba người dừng chân lại, hai con mắt đồng thời bừng lên ánh sáng.

"Chờ chút!" Dường như nhìn thấu ý đồ của An Lâm, người con trai áo bào tím đột nhiên giữ lại nói, "Gặp nhau tức là duyên phận, mấy người không phải cảm thấy hứng thú với hoa Minh Giới Đạo sao? Nếu như mấy người có thể thay tôi giải quyết một vấn đề khó khăn, đóa hoa Minh Giới Đạo này sẽ tặng cho mấy người thì thế nào?" Người con trai áo bào tím mang vẻ mặt mỉm cười nói.

Nó dường như đã tìm được chỗ dựa, dựng thẳng người lên, nhổ về phía An Lâm một phát, mật hoa lại quăng lên mặt An Lâm, mang theo hương thơm ngọt ngào...

Người con trai áo tím không nói gì, cúi người lấy một đóa hoa màu sắc sặc sỡ, đưa lên chóp mũi ngửi một cái, lúc này mới nhìn về phía An Lâm, ngữ khí thanh nhã nói: "Anh cũng biết là anh - An Lâm, nhân vật có danh tiếng mạnh nhất đại lục Thái Sơ gần đây, người tôi không thể nhìn thấu, anh cũng coi như là một người trong số đó."

"Ồ..." An Lâm vừa cười vừa gật gù, nhưng trong lòng lại nói, anh không thể nhìn thấu tôi thì liên quan gì đến tôi?

Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Lan và Đề Na một cái, ra hiệu muốn rời đi, còn dây dưa tiếp như vậy, nói không chừng người con trai mặc áo bào tím kia lại nói tiếp mấy lời kỳ kỳ quái quái gì đó.

Trên mặt người con trai áo bào tím căn bản không mang vẻ tức giận, sau khi nhìn thấy Đề Na thả hoa Minh Giới Đạo xuống, trên mặt lại hiện lên một nụ cười, cặp mắt dường như cất chứa sương mù kia nhìn Đề Na với vẻ hứng thú.

"Ừ..." Đề Na gật gù, nhưng trong lòng lại nói, anh không nhìn thấu tôi thì đấy là chuyện của anh.

Người con trai lập tức xua xua tay: "Không không không... Tôi không có ý này. Tôi muốn nói, trên thế giới này, sự tồn tại có thể khiến cho tôi không thể nhìn ra không nhiều lắm, cô cũng coi là một người trong số đó."

Đề Na nghe được câu này, lập tức không vui, hất cằm lên, chống nạnh nói: "Làm sao? Có phải anh muốn nói tôi là thần Sáng Thế rởm đúng không?"

"Ừm, tiền bối, những cái khác không nói, mắt nhìn người của anh thật sự không tệ." An Lâm mang vẻ mặt mỉm cười, nói với vẻ quả quyết, "Trên thế giới này, sẽ không có chuyện gì mà An Lâm tôi không làm được, cho dù là chuyện đó là chuyện không thể, tôi cũng có thể biến nó thành có thể!"

Đề Na đồng thời vỗ vỗ ngực: "Nữ thần Đề Na tôi, cũng không phải ngồi không!"

Hứa Tiểu Lan lại có chút cảnh giác, nhìn người con trai vẫn duy trì nụ cười này, hỏi: "Vì sao anh lại lựa chọn chúng tôi? Nếu là chuyện quá nguy hiểm, chúng tôi không làm."

"Không nguy hiểm, không nguy hiểm." Người con trai liên tục xua tay, "Chuyện tôi bảo mấy người làm, đơn giản là bởi vì không thể nhìn thấu được mấy người, vì vậy mấy ngươi có khả năng tạo ra kết quả khác biệt, thay tôi thoát khỏi một đoạn nhân quả... Nếu như thật sự làm được, hoa Minh Giới Đạo chính là của mấy người rồi."

"Tiền bối mời nói." Ánh mắt An Lâm sáng quắc nói.

Người con trai áo bào tím thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Tôi tên Đinh Hiểu Như, cái tên này mấy ngươi có lẽ có chút xa lạ, nhưng tôi nói, tôi là Chúc Âm Lão Tổ của Qủy tộc, thì mấy ngươi có thể biết rồi chứ?"

Lời vừa nói ra, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, đều biến sắc, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Chúc Âm Lão Tổ là Thần Chí Cao trong Qủy tộc giới Bỉ Ngạn!

Trong truyền thuyết hắn ở một nơi vô cùng tối tăm, mặt người thân rồng, thân thể to lớn như dãy núi, dài đến vạn dặm, nhất cử nhất động kiểm soát trời đất, mở mắt nhìn là ngày, nhắm mắt là đêm, thổi là đông, thở là hạ, nghỉ là gió...

Còn nghe nói hắn nắm giữ chân lý cái chết và sinh mạng, một khi xuất hiện, bất luận Quỷ tộc khác có tu vi và thân phận ra sao, một lời liền có thể ra lệnh cho tất cả quỷ quân.

Đơn giản mà nói, hắn chính là thần linh mạnh mẽ nhất tôn quý nhất của Qủy tộc!

An Lâm hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại. Hắn vạn vạn không ngờ tới, người con trai mềm yếu trước mặt lại là một kẻ đáng sợ như vậy.

"Chúc Âm tiền bối, không biết chuyện anh tìm chúng tôi đến giúp, là chuyện gì vậy?" An Lâm mở miệng hỏi.

"Gọi tôi là Đinh Hiểu Như." Người con trai áo bào tím sửa lại, sau đó mặt lại lộ vẻ phiền muộn nói, "Tôi thất tình rồi..."

Vẻ mặt An Lâm xạm lại đầy rẫy dấu chấm hỏi trên đầu.

Chúc Âm Lão Tổ tiếp tục nói: "Bởi vì thất tình, tôi còn bị hạ cảnh giới."

Hứa Tiểu Lan: "???"

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận