Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 576: Rất nhiều cá voi con

Cá voi mẹ cũng ngây ngốc, thân thể khổng lồ tựa như một đại lục cỡ nhỏ hoàn toàn không nhúc nhích, đình trệ tại chỗ.

Theo đạo lý mà nói, nó là loài lưỡng tính, hơi thở mà hậu duệ của nó thở ra, tất nhiên chỉ có hơi thở của nó mới đúng. Nhưng rốt cuộc luồng hơi thở khác biệt kia đã tới từ đâu?

Cá voi mẹ cảm thấy trên đầu nó phát ra màu xanh lá le lói...

An Lâm nuốt nước miếng, có lẽ hắn biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tất cả đều bắt nguồn từ lần hắn thả ra thuật Thần Tham, lúc ấy hắn đã từng cướp đoạt một loại lực lượng tên là Hư Không Sinh Dục Lực của Hư Không thú.

Hư Không Sinh Dục Lực có thể hấp thu năng lượng vô tận trong hư không, tích lũy ra hạt sinh mệnh, sau đó có thể sinh nở ra Hư Không thú với sức mạnh trời cho.

Lúc đó hắn cũng không thèm để ý tác dụng của lực lượng kia, dù sao cũng chỉ có mười phút thôi, không chỉ như thế, hắn còn tự tìm chết, sử dụng loại lực lượng kia thêm một lần nữa, khiến cho bụng của mình căng lên, sau đó nổ tung...

Như vậy, lấy chính hắn làm tâm, lực lượng hư không hắn hút vào trong cơ thể đã phát tán đến nơi nào?

Hà Tiên Cô chau mày, lạnh lùng nói: "An Lâm à, nếu cậu dám bỏ rơi cá voi con, tôi sẽ xem thường cậu."

Chứng cứ vô cùng xác thực? Di truyền? Bỏ rơi cá voi con? Chịu trách nhiệm đến cùng?

"Đã có chứng cứ vô cùng xác thực rồi nha..." Khả Khả Tư Đế dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Lâm, nhẹ giọng nhắc nhở.

An Lâm ôm ngực, cảm giác như có mấy chục ngàn con dê đầu đàn đang chạy loạn trong lòng hắn.

Phân tích có lý thế này, An Lâm chỉ muốn khóc, thì ra con cá voi con này thật sự có quan hệ với hắn!

"Không thể tha thứ, cậu dám làm như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ..." Suy nghĩ của cá voi mẹ quanh quẩn trong óc mọi người, khiến cả bọn giật mình sợ hãi.

Hiện tại, cách giải thích duy nhất chính là, sau khi bụng hắn nổ tung, lực lượng hư không thuộc về hắn không hề biến mất, mà đã dung nhập vào bộ phận thai nghén sinh sản của Hư Không thú...

Tại sao không kêu hắn đi chết luôn đi!

Dù cho hơi thở kia chỉ chiếm một tỉ lệ vô cùng nhỏ, nhưng vẫn không thể phủ nhận, thật sự là có một bộ phận lực lượng thuộc về hắn đang tồn tại trong cơ thể cá voi con!

Ông trời ơi!

"A Di Đà Phật, An Lâm thí chủ, tiếc duyên tùy duyên chớ nghiệt duyên, cậu vẫn nên chịu trách nhiệm đến cùng thôi." Thường Hòa khuyên nhủ.

Cảnh tượng này đã quá quen thuộc, chính là chiêu thức Hư Không Thôn Phệ và Di Linh Hoán Giới của Hư Không thú!

"Chẳng trách nó có thể nói tiếng Thái Sơ, thì ra là di truyền của An Lâm cả!" Dạ Du Thần gật đầu, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh ngộ.

Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch, Tiêu Trạch lập tức phóng ra ảo ảnh Hắc Long, bảo vệ tất cả mọi người.

An Lâm trở nên hoảng hốt rối loạn, vì sao lại thành ra thế này, vì sao lại thành ra như vậy...

Cá voi mẹ đột nhiên há to miệng, vòm họng sâu hút không thấy đáy tạo thành một vòng xoáy cực lớn, vòng xoáy kia như đang hướng tới bức tường chết chóc của trời đất, ẩn chứa lực lượng cắn nuốt mọi thứ, tạo ra lực hút cực kì khủng bố. Không khí điên cuồng phun trào, không gian bắt đầu méo mó, mọi thứ trên mặt đất đều xoáy theo hình cái phễu, dũng mãnh lao vào miệng Hư Không thú.

Cá voi con lơ lửng bên ngoài thuật pháp phòng ngự của Tiêu Trạch, ngơ ngác nhìn không gian bốn phía, mê mang nói: "Ủa? Đây là nơi nào?"

Mọi người u oán nhìn về phía An Lâm, cứ như đang nói, không phải đều tại cậu mà ra à!

Cá voi con nghe xong, trề môi, không nói lời nào, chỉ là nước mắt lại chảy xuống ào ào.

Đám người An Lâm lần nữa xuất hiện trong một vùng không gian màu xám, lực lượng không gian không ngừng đè ép xuống người bọn họ, nhưng đều bị đòn phòng ngự của Tiêu Trạch ngăn lại.

"Ai ôi, bé ngoan!" An Lâm hiền từ đáp lại.

Một giây sau, một luồng sức mạnh hư không huyền diệu to lớn bao phủ mọi người, khiến bọn họ biến mất ngay tại chỗ chỉ trong chớp mắt.

Lúc này, một luồng lực lượng không gian cực kì khủng bố nghiền ép xuống.

Ầm ầm!

Mọi người: "..."

"Có phải chúng ta rất có duyên với nơi này không, chưa qua hai tiếng đồng hồ đã quay trở lại." An Lâm vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ nói.

Mọi người thấy thế, cảm thấy An Lâm quá đáng lắm rồi, đang muốn lên tiếng trách móc thì hắn lại mở miệng.

"Con hãy gọi ta là ông ngoại đi!" Hắn nói.

Cá voi con không hiểu chớp chớp hai mắt: "Ông ngoại?"

Nhưng mà, lần này có chút khác biệt so với lần trước ở chỗ, có thêm một con cá voi con đen như mực theo sau lưng bọn họ.

An Lâm xoa mi tâm: "Xin con đấy, đừng gọi ta là cha..."

"Cha, cha ơi, mẹ đâu rồi?" Nó quay đầu lại nhìn An Lâm, tròng mắt màu vàng óng sáng ngời có thần, tò mò hỏi.

Dường như nó không bị lực lượng không gian đè ép, lại còn thích ý lúc lắc cái đuôi trên không trung.

Tiêu Trạch biến sắc, lập tức gia tăng thuật pháp phòng ngự, gấp gáp nói: "Sư phụ, xin thầy đừng chọc giận Hư Không thú kia, nếu không con không chịu được lâu nữa đâu!"

An Lâm cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía hư không: "Cá voi mẹ à, việc này đơn giản chỉ là trùng hợp, tại sao cô phải làm như vậy, thật sự muốn trở mặt sao?"

Một ảo ảnh đầu lâu cực lớn chậm rãi hiện ra, ý niệm ẩn chứa sự tức giận không cách nào che giấu truyền đến trong óc mọi người: "Đơn giản chỉ là trùng hợp? Cậu đã chiếm đoạt Hư Không hồn của tôi thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con cũng muốn tranh với tôi! Một sinh linh lưỡng tính như tôi lại bị cậu cho đội nón xanh... Lần này tôi nhất định phải giết cậu!"

Mọi người nghe vậy, chẳng biết tại sao, lại có chút thông cảm với cá voi mẹ...

Da mặt An Lâm co rút, nhưng vẫn cố gắng nói: "Cô không sợ tôi sẽ cướp đoạt lực lượng của cô sao?"

"Hừ! Lần này cho dù phải chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!" Âm thanh kiên định mà táo bạo của cá voi mẹ vang lên.

An Lâm nghe vậy, nặng nề thở dài: "Thôi... Tôi không muốn thương tổn mẹ của cá voi con."

Cá voi mẹ sững sờ, cá voi con thì toàn thân run rẩy, trong nháy mắt lại nước mắt tràn mi.

"Hu hu hu... Mẹ, con xin mẹ đừng tổn thương ông ngoại! Con sẽ không để cho mẹ đánh ông đâu!" Cá voi con vừa khóc nức nở, vừa giật giật thân thể.

Thân thể đen nhánh tỏa ra màu đen mờ nhạt, màu đen kia ẩn chứa lực lượng không gian cực kỳ khủng bố, nhanh chóng bao bọc tất cả mọi người.

Tiêu Trạch ngạc nhiên nhìn về phía cá voi con, mở miệng nói: "Lực đè ép đã yếu đi rất nhiều."

"Cám ơn con nha, cá voi con." An Lâm mỉm cười.

Cá voi con lắc lắc cái đuôi, chân thành nói: "Không có gì, ông ngoại, con nhất định sẽ không để cho mẹ làm ông bị thương!"

Đứa bé này thật biết quan tâm người khác... Mọi người âm thầm cảm thán.

Mọi người thì vui vẻ, còn vẻ mặt cá voi mẹ thì không khác gì nuốt phải ruồi.

Đứa bé kia rõ ràng là con của nó, vậy mà lại giúp người ngoài chống lại nó!

Nếu không phải thuật pháp Di Linh Hoán Giới có tính hạn chế, không thể loại riêng một sinh linh ra ngoài, nó tuyệt đối sẽ không để cho con của mình xuất hiện ở đây. Nó vốn định dùng thế giới trong cơ thể từ từ mài chết đám người An Lâm, sau đó thả con của mình ra. Nhưng ai có thể ngờ, con của nó lại che chở cho đám người kia!

"Tiểu Tiêu, dựa theo tình huống hiện tại, cậu có thể chịu đựng trong bao lâu?" An Lâm yên lặng truyền âm hỏi.

"Hiện tại có lực lượng không gian của cá voi con hỗ trợ, đỡ bao lâu cũng không có vấn đề." Tiêu Trạch trả lời.

An Lâm thở ra một hơi, nhìn cá voi con đằng trước, trong lòng suy nghĩ, bây giờ hắn phải làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận