Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1487: Tiếng chim Phượng Hoàng

An Lâm ôm lấy Diệp Linh đang ngủ say, phát hiện cơ thể căng cứng của cô bây giờ đã mềm nhũn, có lẽ là bởi cảm nhận được người đáng tin cậy ở bên cạnh cho nên đã thả lỏng hoàn toàn.

Một bóng người màu xanh lập tức đến trước mặt An Lâm, hơi sốt ruột nhìn vào Diệp Linh đang ở lồng ngực hắn.

"Còn may, có lẽ là đã tiêu hao quá nhiều sức lực cho nên mới ngủ." Hứa Tiểu Lan đưa bàn tay trắng nõn ra kiểm tra hơi thở của Diệp Linh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lạnh lùng liếc nhìn An Lâm, tức giận nói: "Anh làm sư phụ kiểu gì thế, còn ra tay độc ác với đồ đệ nữa? Nếu đổi thành em, em thật không nỡ làm thế với con bé."

Hứa Tiểu Lan cũng coi như là sư phụ thứ hai của Diệp Linh, nhìn thấy cơ thể chồng chất vết thương này của Diệp Linh, cô không nhịn được càng thấy đau lòng.

An Lâm đối với những việc này lại rất thoáng: "Con bé tu luyện lâu như vậy, lại muốn giành được sự công nhận của anh, vậy thì đương nhiên anh không thể nhường trong lúc chiến đấu rồi, nếu không thì cho dù con bé có thắng anh cũng sẽ không vui! Chỉ có dốc hết sức lực ứng phó, mới phù hợp với tấm lòng của con bé. Em xem xem con bé khi nãy còn cười rất vui vẻ."

Hứa Tiểu Lan khẽ thở dài.

Rõ ràng An Lâm nói không sai.

"Mọi người nói Tứ Cửu Kiếm Quyết lợi hại như vậy, Tứ Cửu Tâm Pháp có phải cũng rất đáng khen không?"

An Lâm đứng trên lan can của tòa lầu nhỏ, ngước nhìn hai vầng trăng sáng trên bầu trời.

Các học trò trên sân có thể nói là được mở rộng tầm mắt, ngoài việc cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của tông chủ, cũng nhận thức được sự lợi hại của công pháp tông môn mà bọn họ được tu luyện.

Nhóm đồ đệ được chứng kiến cuộc chiến đấu này, không chỉ có con mắt được gột rửa, mà cả tâm đạo cũng được gột rửa toàn diện một lần, càng trở nên tự tin hơn, càng thấy tràn đầy hi vọng đối với tương lai.

Sau đó hắn ôm lấy Diệp Linh, cùng Hứa Tiểu Lan trở về lầu nghỉ ngơi.

Cho nên, hắn chỉ có thể đứng đợi ở ngoài phòng.

"Thật là một đứa trẻ ngốc..." Hứa Tiểu Lan vỗ nhẹ vào khuôn mặt yếu ớt vẫn còn một vài vết máu của Diệp Linh, khẽ nói. Tâm tư của Diệp Linh, làm sao cô có thể không hiểu được.

Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân đang ở trong phòng rửa vết thương, trị thương và thay quần áo cho Diệp Linh.

Trận đối chiến kinh thiên động địa giữa thầy và trò cuối cùng cũng đã kết thúc.

An Lâm vẫy tay một cái, thu kiếm Thần khí Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn vào trong nhẫn không gian của Diệp Linh.

"Nói thừa! Đại sư tỷ Diệp Linh đánh thắng được tông chủ đại nhân, công pháp tu luyện chính là Tứ Cửu Tâm Pháp đó!"

"Rốt cuộc chị Hằng Nga đã xảy ra chuyện gì, tại sao một trăm năm trôi qua rồi mà chị ấy vẫn chưa đánh thắng được cường giả bí ẩn đó?" An Lâm hơi hoang mang nhìn vầng trăng bạc và vầng trăng máu trên bầu trời đêm.

"Tứ Cửu Kiếm Quyết thật lợi hại, sau này tôi nhất định phải cố gắng tu luyện nó gấp bội!"

Hắn vẫn nhớ kỹ lần đầu nhìn thấy hiện tượng thiên văn này, Hằng Nga đang chiếm ưu thế, nhưng trận chiến giữa hai mặt trăng bây giờ lại dần dần trở về thế cân bằng. Hay nói cách khác, sự chênh lệch giữa Hằng Nga và tên cường giả kia lại bị san bằng!

Mấy việc này An Lâm không làm được, nếu làm sẽ bị Hứa Tiểu Lan đánh chết.

Bên cạnh hắn, còn có Hiên Viên Thành, Đại Bạch, Đề Na, cũng cùng ngắm trăng.

"Vậy thì, Thiên Đạo bây giờ đang muốn diệt Nhân tộc, liệu nó sẽ còn để cho Nhân tộc vào cai quản mặt trăng duy nhất kia không? Rất rõ ràng, nó sẽ chỉ loại bỏ..."

Nghe đến đây, An Lâm đã cảm thấy không ổn.

Có vẻ như Hằng Nga đang phải đối mặt với trận chiến không cân bằng, căn bản không có khả năng chiến thắng.

Hai mắt An Lâm nhắm lại: "Câu nói này là ý gì?"

An Lâm chợt bừng tỉnh, lại là Nguyệt Dạ Chân Vương ư... Nhớ ngày đó cô ta còn muốn đến đây cướp kiếm Thắng Tà, còn đánh một trận lớn với mình, thật không ngờ, bây giờ cô ta cũng sắp Hợp Đạo rồi!

Hiên Viên Thành khẽ than một tiếng: "Dù đã có vô số sự chuẩn bị nhưng vẫn không thể thắng được số trời."

Một luồng sáng màu đỏ vàng cắt ngang bầu trời đêm, sau đó vô cùng nhẹ nhàng đáp xuống lan can bên cạnh An Lâm, đôi mắt to tròn nhìn An Lâm, trong miệng còn ngậm một nhánh cây màu vàng.

"Grít..." Tiếng Phượng Hoàng kêu từ nơi xa truyền tới.

Trong lòng An Lâm hạ quyết tâm, nhất định hôm khác phải đi gặp Hằng Nga, xem xem có cách nào giúp được cô ấy không!

"Mười năm sau khi cậu biến mất, trăng máu lu mờ ảm đạm, trăng bạc sáng trong như ngọc, nếu tiếp tục tranh đấu, trăng máu chắc chắn thất bại." Hiên Viên Thành mở miệng nói "Thế nhưng, chúng ta đều bỏ quên mất một chuyện, đó chính là Hằng Nga là Nhân tộc..."

Điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là tiếp tục chống đỡ, chống đỡ đến khi thế giới xuất hiện những thay đổi mới...

"Chờ một chút... cao thủ Hắc Vũ tộc?" An Lâm hơi sửng sốt, phát hiện ra điểm mấu chốt.

"Đúng vậy, thân phận của đối thủ đã được điều tra rõ, là Nguyệt Dạ Chân Vương của Hắc Vũ tộc đang muốn Hợp Đạo. Nhưng hiện giờ vẫn chưa biết địa điểm mà cô ta muốn Hợp Đạo, chúng ta cũng không có cách nào." Hiên Viên Thành nói.

"Đạo Chân Nguyệt chính là Đạo độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nó xuyên suốt nguồn gốc đạo lý của trời đất. Trên bầu trời không thể nào có hai mặt trăng cùng một lúc, đây là chân lý, cũng là quy luật của trời."

Hắn đã hiểu được tình cảnh của Hằng Nga, cũng hiểu rõ ràng vì sao cao thủ Hắc Vũ tộc lại có thể lật ngược được tình thế.

An Lâm trầm lặng.

Hiên Viên Thành nói tới đây, cũng hơi oán giận: "Cho nên, sự đáng sợ của những trở ngại mà Hằng Nga gặp phải chính là sự tự động kháng cực của ý thức Thiên Đạo. Hằng Nga muốn có mặt trăng, ông trời theo bản năng sẽ không cho cô ấy, sau đó nhìn thấy Hắc Vũ tộc cũng muốn có mặt trăng, cũng sẽ theo bản năng ưu đãi hơn với Hắc Vũ tộc... Cho nên, đối với cô ấy mà nói, đây vốn là chuyện không thể làm được, trừ phi chiến thắng được mảnh trời này!"

Hiện giờ Phượng Hoàng đang là phiên bản mini, chỉ dài khoảng một mét, hình dáng giống như một con chim khổng tước, nhưng lại cao quý và hoa lệ hơn khổng tước gấp nhiều lần, ngay cả khi ở hình dạng mini, cũng khiến cho mọi người tự nhiên sinh ra cảm giác kính trọng trong lòng.

"Tiểu Hoàng, thứ mi đang ngậm là gì thế?" An Lâm khẽ vuốt đầu Phượng Hoàng, bộ lông mềm mượt, rất thuận tay, còn có chút ấm áp.

Tuy Tiểu Hoàng đã ký khế ước làm thú sủng của Hứa Tiểu Lan, nhưng An Lâm vẫn đưa nó vào trong nhóm thú sủng. Dù sao ngay cả tên cũng đã chọn xong rồi, bất luận là đi đâu thì nó đều là chim của An Lâm.

Phượng Hoàng nghiêng nghiêng cái đầu, kiêu ngạo liếc An Lâm một cái, kêu một tiếng kháng nghị, cũng không biết là do bất mãn việc An Lâm sờ nó, hay bất mãn vì An Lâm gọi nó là "Tiểu Hoàng".

Đúng lúc này, Hứa Tiểu Lan đẩy cửa đi ra, thấy cảnh này liền trầm mặt xuống, nói: "Tiểu Hoàng, An Lâm chính là chủ nhân thật sự của mi, mi bày cái vẻ mặt đấy cho ai xem?"

Toàn thân Phượng Hoàng run lên, cái đuôi nó dựng đứng.

Nó lập tức quay người nhào về phía An Lâm cực kỳ nhiệt tình kêu "Grít Grít Grít" rồi uốn éo người cọ cọ, làm điệu bộ không ngừng nịnh nọt.

An Lâm: "..."

Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên hơi đồng cảm với con Phượng Hoàng này.

Rốt cuộc là đã trải qua những gì thì mới có thể khiến nó nghe lời Tiểu Lan như thế?

Phải biết, nó chính là thần thú cao cao tại thượng, có thể nói là thần thú tôn quý nhất, đẹp nhất trên thế gian!!

Trong ấn tượng của hắn, thần thú duy nhất có thể sánh ngang với nó chính là Cửu Thải Thần Tước của nước Nam Thiên Vũ xa xôi, thế nhưng phong thái cũng không giống nhau.

An Lâm cảm thấy lúc nào đó phải thỉnh giáo Hứa Tiểu Lan về phương pháp huấn luyện, nếu có thể khiến mấy cô nhóc Tiểu Cốt, Tiểu Hồng, Tiểu Na nghe lời giống như Phượng Hoàng, vậy thì cuộc sống này sẽ thật là mỹ mãn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận