Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 941: Lời khiêu chiến của Bạch Hành Ca

Đám tộc nhân Chu Tước nghe thấy lời An Lâm nói xong, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì nữa.

Chúng nó thừa nhận quả thực chúng nó bị cảnh tượng An Lâm liên tục được các vị thần thú công nhận ở mức cao kia chinh phục, thậm chí không giữ nổi mà dâng cả đầu gối của mình lên. Nhưng An Lâm đối diện với sự quỳ bái của bọn nó, đối mặt với kính ý của tộc Chu Tước cao quý, vì sao lại cứ như quen thuộc đến vậy?

Lại còn bình thân? Bình thân cái em gái nhà anh ý!

Anh nghĩ chúng tôi thực sự muốn quỳ trước anh sao?

Nhóm Chu Tước oán thầm không dứt, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Những lời hạ thấp An Lâm thì chúng nó không có mặt mũi nào để nói, còn ca ngợi An Lâm thì chúng nó nói không nên lời.

An Lâm không để ý đến nội tâm phức tạp xoắn xuýt của đám Chu Tước, đưa mắt nhìn sang Hắc Đằng Cách bên cạnh, mỉm cười nói: "Đa tạ Hắc Đằng Cách đạo hữu, nếu không phải anh dẫn tôi đến khu Thần thú ngộ đạo thì tôi cũng sẽ không có được thu hoạch như bây giờ."

Hắc Đằng Cách bị dọa ngây ngẩn bỗng thân thể khẽ run, lấy lại tinh thần, nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt cuồng nhiệt: "Lâm An đạo hữu, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại ưu tú như thế?"

Hắc Đằng Cách cảm thấy tê cả da đầu: "Khu Thần thú ngộ đạo là phúc lợi lớn nhất có thể tranh thủ được cho người đứng đầu của đấu trường, cũng là khu vực quan trọng nhất của tầng thứ bảy chúng tôi. An Lâm đạo hữu, truyền thừa mà anh nhận được từ các vị thần thú đã hơn tất cả sinh linh tầng thứ bảy chúng tôi rất nhiều rồi đấy!"

Có lẽ đây chính là cái cảnh giới được gọi là không vì vật mà vui cũng chẳng vì vật mà buồn.

"Giờ chúng ta đi đâu đây, còn phải phiền Hắc Đằng Cách đạo hữu đẫn đường rồi."

Đây là chuyện bình thường thôi, nên hắn cũng không đắc ý.

Vị tráng hán áo đen này đành cố gắng chấp nhận lời giải thích của An Lâm.

"Tầng thứ tám thần bí đến vậy sao? Vậy thì tầng thứ chín và người bảo vệ trong truyền thuyết kia, chẳng phải là còn lợi hại hơn nữa sao?" An Lâm sợ hãi than.

An Lâm tỏ vẻ gió nhẹ mây trôi nói: "Cường giả có thể đánh ngang tay với chiến thần Tiểu Tước Nữ của các anh, chẳng lẽ lại không thể ưu tú như vậy sao?"

"Vậy tầng thứ tám của các anh có vật gì tốt không?" An Lâm giả bộ như vô tình hỏi.

Dù sao thì An Lâm không muốn giải thích cặn kẽ, hắn cũng đâu có cách nào được!

Hắc Đằng Cách: "..."

"Ồ..." An Lâm nghe thấy vậy liền khẽ gật đầu.

"Nếu như không được sự đồng ý, ngay cả thần thú Hợp Đạo cũng không có cách nào được nhìn thấy mặt người đó." Nhắc đến người bảo vệ cây Thái Dương, trên mặt Hắc Đằng Cách cũng là vẻ tò mò và ngóng trông.

"Tốt nhất là đến những nơi tương tự với khu Thần thú ngộ đạo, chúc phúc cho người có duyên, tôi cảm thấy tôi và cây Thái Dương của các anh rất có duyên đấy." An Lâm có phần vẫn chưa thỏa mãn mà lên tiếng.

Ai mà chẳng muốn được nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết kia chứ?

"Tầng thứ tám?" Sắc mặt Hắc Đằng Cách thay đổi, mở miệng nói: "Cái chỗ kia, đối với tộc Chu Tước chúng tôi chính là cấm địa, chỉ có thần thú Hợp Đạo mới có tư cách tiến vào. Còn những tộc nhân chúng tôi, ngay cả thông đạo để vào tầng thứ tám ở đâu cũng đều không biết."

"Đúng vậy, nghe nói người bảo vệ cây Thái Dương sống ở tầng thứ chín, địa vị được tôn sùng tột bậc, chỉ có thần thú cảnh giới Hợp Đạo mới từng được nhìn thấy chân dung thực sự, đồng thời nếu thần thú Hợp Đạo muốn gặp thì vẫn phải nhận được sự đồng ý của người đó."

Cho dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng loại bất mãn kia lại đã được ngụy trang, trên mặt nó từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì thần thái cười hì hì, đối với Hắc Đằng Cách phụ trách tiếp đón người từ bên ngoài tới mà nói, chính là sự chuyên nghiệp!

Hắc Đằng Cách dẫn An Lâm đi thẳng một mạch về phía trước, ngang qua từng danh lam thắng cảnh, những tổ chim đặc sắc, nhưng lại thấy bộ dạng An Lâm không mấy vui vẻ.

Cho dù là Chu Tước cấp bậc tiên thú, cực kỳ cao ngạo cũng không khỏi phải cúi đầu xuống, tò mò đánh giá con người ở cách đó không xa.

Hắn phát hiện ra nhiệm vụ hệ thống càng lúc càng hố nhau, thất bại lại còn bị trừ 100 điểm IQ! Chẳng lẽ... hệ thống cố ý muốn biến hắn thành kẻ ngốc, cho nên mới đưa ra cái nhiệm vụ này?

"Này! Anh chính là Lâm An?" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

An Lâm: "..."

"Đúng, chính là tôi." An Lâm khẽ gật đầu.

Cảnh giới dường như cũng không tệ, là tiên phú Phản Hư cảnh.

An Lâm quay đầu, phát hiện bên cạnh có một con Chu Tước hai cánh đen kịt, toàn thân trắng như tuyết đang nhìn mình bằng ánh mắt rực sáng.

An Lâm càng nghĩ càng thấy bực mình, quan trọng là khó khăn lắm mới vào được tầng thứ bảy, xong bỗng phát hiện hai tầng trên bị chặn đến sít sao, hoàn toàn không thấy chút hi vọng nào.

An Lâm đối với chuyện mình đột nhiên biến thành gấu trúc này vẫn có một chút không quen.

Nhưng mà hắn cũng không nói gì nhiều.

Không có con chim nào chạy đến trêu chọc hắn, hắn cũng lười phản ứng lại những con chim kia.

Trong lòng nó liền thấy không cân bằng, lại sao rồi, liên tiếp nhận được chúc phúc của năm vị Thần thú, mẹ nó anh không vui cái gì hả?

Cũng chính vì vậy mà chúng nó không ngừng tò mò về An Lâm.

Tuy tin tức trong khu Thần thú ngộ đạo còn chưa truyền ra ngoài, nhưng rất nhiều người trong tộc Chu Tước đều biết, ánh sáng truyền thừa chói mắt kia rất có thể là do cái vị loài người trước mặt này đưa tới.

Trên đường đi, rất nhiều sinh linh trong tộc Chu Tước đều hướng ánh mắt về phía An Lâm.

"Tôi là Bạch Hành Ca, tôi rất thích Tiểu Tước Nữ của đấu trường, nhưng anh lại giết Tiểu Nước Nữ, tôi muốn quyết đấu với anh!" Con Chu Tước màu trắng này mở miệng nói thẳng.

An Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ, hiện giờ ước định gì đó đều trực tiếp như vậy sao?

"Bạch Hành Ca tiền bối, xin anh cần phải bình tĩnh một chút!" Hắc Đằng Cách lúc này đứng trước mặt An Lâm, gấp giọng khuyên can.

An Lâm thấy cảnh này, trong lòng bỗng có chút cảm động.

Không nói đến những cái khác, cái cách Hắc Đằng Cách vì hắn mà bất chấp nguy hiểm ngăn trước mặt tiên thú Phản Hư cũng đã khiến cho hảo cảm của hắn tăng vọt rồi.

"Ở đấu trường, thực lực mà Lâm An bộc lộ ra đã hơn hẳn trình độ của Phản Hư trung kỳ, mà anh lại là tiên thú Phản Hư trung kỳ, nếu quyết đấu, anh sẽ bị hắn đánh chết đấy!" Hắc Đằng Cách vẻ mặt khẩn trương.

An Lâm: "..."

Bạch Hành Ca: "..."

Cách thức khuyên can này khiến trị số hảo cảm của An Lâm rớt xuống con số âm luôn.

Hắc Đằng Cách: "???"

An Lâm lại nắm được điểm chốt, khẽ thở dài một tiếng: "Nhìn dáng vẻ cố chấp như vậy của Bạch Hành Ca đạo hữu, thực sự cũng khiến tôi cảm động lây rồi! Cũng được, vậy tôi sẽ so đấu với anh một ván!"

"Nhưng các vị thần thú vĩ đại của chúng ta cũng không có mệnh lệnh rõ ràng là cấm tuyệt người bên ngoài bước vào hồ Vấn Tâm, không phải sao?" Bạch Hành Ca không hề từ bỏ, vẫn cố vẫy vùng một lần cuối cùng.

"Hồ Vấn Tâm là địa phương kỳ lạ nhất của tầng thứ bảy chúng ta, có vô số liên hệ với mảnh đất tầng thứ chín của cây Thái Dương, thực sự không thích hợp để cho người bên ngoài bước chân vào. Tôi đồng ý với lựa chọn của Lâm An đạo hữu, trong chuyện này Bạch Hành Ca tiền bối lỗ mãng rồi..." Hắc Đằng Cách không kiêu ngạo không tự ti nói.

Đến lúc này, ngay cả Hắc Đằng Cách cũng đồng ý với sự lựa chọn của An Lâm.

"Tôi từ chối!" Lần này thì hắn càng thêm chém đinh chặt sắt đáp lời.

"Vì sao lại cự tuyệt lời mời quyết đấu của tôi?" Bạch Hành Ca trừng hai mắt, chất vấn.

"Vì sao lại phải tiếp nhận lời mời của anh?" An Lâm hỏi ngược lại.

Bạch Hành Ca trừng An Lâm: "Đương nhiên là vì vinh quang, để chứng minh bản thân..."

"Phì..." Còn chưa nói xong mà An Lâm đã không nhịn được cười ra tiếng.

"Xin lỗi nhé, tôi rất trâu bò, tôi tự mình biết, người khác cũng biết, cho nên tôi không cần chứng minh bản thân gì gì đó với anh..." Hai mắt An Lâm sáng ngời, ngẩng đầu, một luồng khí thế bá đạo không gì sánh kịp bắt đầu khuếch tán. Nói bóng gió chính là, anh là cái gì mà cũng xứng để tôi phải ra tay?!

"Anh, anh tại sao có thể như thế?" Bạch Hành Ca tức giận đến mức toàn thân phát run.

Vỗn dĩ nó tưởng rằng một người kiêu ngạo như thế chắc chắn sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của nó, không nghĩ tới ấy vậy mà lại nhận được câu trả lời thế này...

"Lâm An, cuộc so tài ở hồ Vấn Tâm chỉ so về đạo tâm, sẽ không đả thương đến sinh mệnh, nếu như anh lo lắng về chuyện này thì có thể yên tâm. Nếu tôi thua, tôi đưa anh ba tiên quả của tầng thứ bảy cây Thái Dương. Nếu anh thua, không cần làm gì cả, lập tức rời khỏi cây Thái Dương là được!" Bạch Hành Ca vẫn không từ bỏ.

An Lâm nghe xong, má nó chứ, thua thì phải lập tức rời khỏi cây Thái Dương, biến thành kẻ ngu, chuyện này không thể nào.

Bạch Hành Ca và Hắc Đằng Cách đồng thời sững sờ.

"Tôi cự tuyệt!" An Lâm không chút nghĩ ngợi mà mở miệng nói luôn.

"Không sai, tôi muốn tỷ thí độ bền chắc của đạo tâm với Lâm An." Trên mặt Bạch Hành Ca lộ vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên là vô cùng tự tin về việc tỷ thí này.

Sắc mặt Hắc Đằng Cách đại biến: "Anh nói là so đấu của hồ Vấn Tâm?"

Bạch Hành Ca lại không có bất cứ sắc mặt buồn bực nào, chỉ cười nhạt một tiếng: "Thứ tôi muốn đấu với Lâm An không phải vũ lực, mà là quyết đấu đạo tâm!"

Khó khăn lắm mới cảm động được một lần, lại hóa ra là anh đang lo lắng điều này?

Bạch Hành Ca nhìn An Lâm, há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Lời mà nói vừa mới nói có chỗ nào khiến người nghe thấy cảm động sao?

Điểm khiến cái người này cảm động, có phải là có chút kỳ lạ rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận