Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 586: An thổ hào phân chia phúc lợi

An Lâm nhìn thấy Tiểu Hồng kéo Đề Na chủ động đi đến bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy an ủi.

Hắn tiếp tục mở miệng nói: "Linh đan cùng với linh quả chỉ là thức ăn khai vị, kế tiếp vẫn còn tiết mục quan trọng."

Nhiều linh đan và linh quả như vậy mà cũng chỉ là thức ăn khai vị thôi sao?

Còn có tiết mục quan trọng sao?

Cả đám thú sủng đều vô cùng kích động, đến hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.

"Đầu tiên là Đề Na, tiên khí kiếm Tâm Liên Băng kia cho cô, dù sao tôi cũng không dùng được. Còn có Băng Thánh Liên này, cô cũng cầm lấy đi, tu dưỡng chung với kiếm Tâm Liên Băng, có thể khiến cho tiên khí tăng tỉ lệ thăng tiến cấp bậc." An Lâm lấy từ trong nhẫn không gian ra một đóa hoa sen có thánh khí bao phủ xung quanh giao cho Đề Na.

Đề Na vô cùng cảm động nhận lấy Băng Thánh Liên, nếu không phải nhìn thấy còn có rất nhiều thú sủng ở đây, cô ấy vẫn còn có chút thẹn thùng, nếu không nhất định sẽ ôm An Lâm một cái thật chặt.

"Ừm, sau đó là Tuyết Trảm Thiên. Đây là ba trái tiên quả bát phẩm, tiên quả Băng Phách Hồng, cho cậu ăn, nó có tác dụng rất lớn đối với việc tăng cảnh giới của băng hệ, còn có tác dụng làm hồn phách thêm mạnh mẽ, có tác dụng giúp cho cảm ngộ băng lực càng thêm mạnh mẽ. Cậu cũng đã là đỉnh phong cảnh giới Chân Lực, nên học tập Tiểu Lang nhiều một chút, sớm ngày đột phá lên cảnh giới Tạo Thiên!" An Lâm lấy từ trong nhẫn không gian ra bả tiên quả có hai màu đỏ trắng tương phản với nhau.

Đại Bạch vô cùng cảm động nhận lấy cây dao găm, nhét vào bên hông trái, dùng lông chó cố định lại.

An Lâm lại đưa ánh mắt về phía Tiểu Sửu, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái áo giáp màu đen, cùng với một mẫu xương nửa trong suốt, mở miệng nói: "Tiểu Sửu, đây là áo giáp Hắc Tinh, thử dung hợp nó với áo giáp của anh thử xem, không chừng có thể có cơ hội lột xác lên thành tiên khí. Đây là xươngKhông Linh, hấp thu nó có thể tăng cường cường độ xương cốt cực kỳ lớn."

An Lâm cười nói: "Tôi có Nam Thiên Băng Tằm Tiên Y hộ thể, cái này cho cậu giữ!"

Bạch Đao Lang thần vô cùng kích động nhận lấy hồnKim Cương, rõ ràng chỉ là một người hầu, nhưng An Lâm lại đối xử với nó tốt như một thú sủng vậy, điều này khiến lòng trung thành của nó đối với An Lâm càng tăng cao.

"Đại Bạch, đây là lá chắn Thệ Ước, di vật từ thời thượng cổ, tập hợp tất cả tín ngưỡng thắng lợi và lực lượng thệ ước vào bên trong nó, có năng lực bảo vệ chủ nhân vô cùng cường đại, cậu giữ lại để bảo vệ tính mệnh."

Mỗi một đồ vật mà An Lâm đưa cho đều là đồ vô cùng quý báu, hơn nữa còn rất phù hợp với tình huống của từng thú sủng, vừa vặn có thể bù đắp chỗ thiếu hụt của thú sủng. Đó cũng không phải là trùng hợp, mà là An Lâm có rất nhiều bảo vật...

"Yên tâm đi chủ nhân, nhất định tôi sẽ cố gắng tiến lên, thay da đổi thịt!" Tuyết Trảm Thiên nhìn thấy những tiên quả này, nước bọt đều muốn chảy ra, lập tức nhào đến.

Vốn dĩ An Lâm dự định để chính mình sử dụng xươngKhông Linh, nhưng giờ hắn đã có thân thể Chiến Thần, đồ vật này trở nên dư thừa, vừa vặn để cho Tiểu Sửu sử dụng.

Đại Bạch nghe thấy vậy khẽ giật mình: "Anh An, vậy còn anh? Gâu?"

An Lâm khẽ gật đầu, ngay sau đó lấy một chiếc dao găm màu đồng cổ từ trong nhẫn không gian ra, giao cho Đại Bạch.

An Lâm lại lấy ra một vật toàn thân màu vàng có hình dáng vặn vẹo, đó là vật mà hắn thu hoạch được từ chiến trường Viễn Cổ ở Long Đình Đông Hải: "Đây là hồnKim Cương, Tiểu Lang cậu cầm đi, luyện hóa nó dung nhập vào trong cơ thể cậu, có thể tăng cường sức mạnh của thể xác và hồn phách, củng cố cảnh giới..."

Sau cùng An Lâm đưa ánh mắt về phía Tiểu Hồng, im lặng một lát, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh trường kiếm.

Kỳ thật hắn vẫn còn một cân nhắc khác, nhưng đối với Đại Bạch, hiện giờ cảnh giới của nó vẫn còn khá thấp, so với tăng cường công kích, thì bảo vệ nó vẫn tốt hơn.

Toàn thân thanh trường kiếm màu vàng, đó không phải là một màu vàng êm dịu bình thường. Nó vừa xuất hiện trong tay An Lâm, liền có một vầng thái dương cỡ nhỏ vờn quanh thân kiếm, băng hỏa âm dương đồng thời vận chuyển quanh kiếm, tỏa ra lực lượng vô cùng hùng hậu.

Tiểu Sửu vẫn luôn buồn bực trong lòng, sau khi nhìn thấy hai vật này liền cười vui vẻ.

Từ trong đó chọn ra một chút, liền có thể chọn được bảo vật phù hợp cần thiết với nhu cuầ của từng thú sủng.

Trước đó còn đưa một thanh tiên khí tầng sơ cho Đề Na nữa...

Rất hiển nhiên, lễ vật này chính là quý giá nhất!

Tiểu Hồng nâng cái đầu đỏ rực lên, một giọt nước nhỏ xuất hiện phía trên bông hoa.

Đây là tiên khí An Lâm đoạt từ trong tay Tuyết Nữ Nhu Cốc, băng hệ viêm hệ đều có thể dùng, nhưng hệ tu chủ yếu của Tiểu Hồng là Kim Ô, rõ ràng thích hợp hơn.

Một người chủ nhân có tiền hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là hào phóng, như vậy sẽ rất được lòng dân.

"Đây là kiếmCực Vũ Thiên Dương, tiên khí tầng trung, nguyên liệu chế tạo là từđá Huyền Hàn đã ngộ đạo của Thái Cổ thần thú Kim Ô, có thể xoay chuyển âm dương, giác ngộ trường sinh, tôi nhớ truyền thừa của cô ở Tử Tinh cũng là Kim Ô, dùng nó có vẻ thích hợp hơn."

Ngay sau đó, Tiểu Sửu, Tuyết Trảm Thiên, Đề Na, Tiểu Hồng cũng theo đó mà hoan hô, trong lúc ấy, bên trong căn gác nhỏ tràn đầy âm thanh ồn ào và vui sướng.

"Chủ nhân vạn tuế!" Tiểu Lang cũng theo đó nâng móng vuốt lên phụ họa.

"Anh An vạn tuế, gâu!" Đại Bạch giơ cao cái tay chó của nó reo hò.

Các thú sủng nhìn thấy tiên kiếm này đều không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nóng rực nhìn vào nó.

Nó nghiêm túc gật đầu, nũng nịu nói: "Ừm! Tôi sẽ nghe lời chủ nhân!"

An Lâm phủi phủi tay, cười nói: "Tốt, đã phát xong phúc lợi, các cậu còn muốn cái gì thì cứ nói với tôi. Cho dù trong nhẫn không gian của tôi không có, cũng có thể mua về cho các cậu, anh đây không thiếu tiền!"

Câu nói này khiến cả đám thú sủng trở lên vô cùng phấn chấn.

Tiên khí tầng trung... cho dù là Chân Thần Hợp Đạo cũng không có khả năng vừa nói liền có thể cho...

"Để ở chỗ của tôi cũng không dùng được, bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi." An Lâm kiên quyết nhét thanh trường kiếm vào trong lòng Tiểu Hồng, nghiêm túc nói: "Bình thường không có việc gì thì xem thanh kiếm này nhiều một chút, dù sao nó cũng được chế tạo từ đá Huyền Hàn đã ngộ đạo của Thái Cổ thần thú Kim Ô, nói không chừng xem nhiều một chút có thể giác ngộ được cái gì!"

"Chủ nhân, cái này quá quý giá, tôi, tôi cảm thấy tôi không dùng vũ khí cũng được..." Tiểu Hồng có chút do dự mở miệng nói.

Cũng chỉ có chủ nhân thổ hào của chúng mới có thể quyết đoán đến bực này thôi.

An Lâm vừa mỉm cười vừa nhìn đám thú sủng đang reo hò vui vẻ, một loại cảm giác thành tựu bất giác sinh ra.

"Cái kia, sư phụ, con không có phúc lợi gì sao?" Tiêu Trạch giật giật góc áo của An Lâm, vẻ mặt đáng thương mở miệng nói.

Thần sắc An Lâm ngưng lại, ôi trời! Thiếu chút nữa quên béng đồ đệ này rồi!

"Ha ha... làm sao có thể chứ, tôi vẫn chuẩn bị một món đồ tốt cho cậu đây..." An Lâm cười ha hả mở miệng nói.

"Thật sao?" Hai mắt Tiêu Trạch sáng lên, gương mặt lộ rõ vẻ chờ mong.

An Lâm liên tục gật đầu, trong lòng nhanh nhảu suy nghĩ.

Nên chuẩn bị thứ gì cho đồ đệ đây? Hắn chính là đại năng đỉnh phongPhản Hư trung kỳ, hơn nữa còn là Long tộc Thái Cổ, có bảo vật gì chưa thấy qua chứ! Đồ vật thật sự thích hợp với nó, dường như rất khó tìm...

Nón Vương Giả? Không không không, vũ khí có tính khoe mẽ như vậy, hắn muốn giữ lại cho chính mình dùng.

Cửu Huyền Thần Hỏa châu? Cái này càng không thể, đây chính là quà Tiểu Lan tặng hắn.

Hàn Thiên Lăng? Đối với băng hệ hình như Long tộc không có hứng thú...

Nhìn thấy An Lâm im lặng, Tiêu Trạch có chút không xác định hỏi thăm: "Sư phụ, có phải thầy vẫn chưa nghĩ ra..."

Cuộc sống như thế này, dường như rất tốt.

An Lâm nhìn thấy cả nhà trò truyện vui vẻ, cũng vui vẻ cười theo.

Về phần Tiêu Trạch, chính là trực tiếp vừa ăn vừa khóc, đây chính là bữa tiệc ngon nhất mà trong vài vạn năm qua hắn được nếm!

Một buổi tối này, đám thú sủng ăn một bữa tiệc vô cùng hạnh phúc!

Lấy đồ vật đã từng là của hắn đưa cho hắn, loại cảm giác này thực sự rất lạ...

An Lâm cười ha ha, nhẫn không gian lại lóe lên lần nữa, xuất hiện một cái chảo.

"Không phải nói là trực tiếp tặng cho con, mà chính là vi sư tự mình xuống bếp, làm cho đệ tử một bữa ăn ngon!"

Tiêu Trạch nghe thấy vậy toàn thân run lên, ngơ ngác nhìn An Lâm.

Nhìn thấy nụ cười ấm áp của An Lâm, hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác của gia đình...

Không có thân nhân, không có bằng hữu, nhưng vẫn còn một sư phụ ở bên cạnh hắn.

Hai mắt của các thú sủng cũng bộc phát ra ánh sáng lập lòe, đặc biệt là Đại Bạch và Tiểu Lang, nước bọt đều sắp chảy ra.

Đây chính là cái chảo đế bằng đấy nhé...

Cá chình tiên là thân thể Phản Hư, chất thịt vốn là đại bổ, có rất nhiều công hiệu không thể bàn cãi, lại thêm cái chảo này có thể tăng thêm hương vị vô cùng đáng sợ.

Khóe miệng Tiêu Trạch hơi run rẩy: "Sư phụ, con cá chình tiên này không phảilấy từ trong bảo khố của con ra sao..."

"Cái này tặng cho con!" An Lâm mở miệng nói.

Ngay sau đó, một con cá chình tiên vô cùng to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Dù cho đã chết rồi, nhưng chấn động khủng bố của sinh vật cảnh giới Phản Hư này cũng khiến hô hấp của mọi người trở nên trì trệ.

"Làm sao có thể!" An Lâm vung tay lên, ánh sáng của nhẫn không gian lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận