Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 785: Chinh phục Cốt Ngọc Tiên Điệp

"Nhóc con, thật sự nghĩ rằng kén hóa thành bướm thì sẽ không còn là côn trùng sao?"

"Tao sẽ cho mày biết, trước mặt tao, mày vẫn chỉ là côn trùng!"

Ầm ầm! Trong chốc lát, sấm sét vang dội khắp bầu trời, uy long hiển hách.

Tiêu Trạch vặn vẹo mình rồng dài ngàn trượng đối mặt với Cốt Ngọc Tiên Điệp.

Sau khi Cốt Ngọc Tiên Điệp nhìn thấy Tiêu Trạch, bị dọa đến cuống cuồng lui về phía sau, trên mặt hiện lên thần sắc kinh hãi: "Đừng mà! Long Ngạo Thiên đại nhân, tôi sai rồi, tôi sẽ đi ngay, xin ngài đừng giết tôi!"

" y...?" Tiêu Trạch nhìn Cốt Ngọc Tiên Điệp với vẻ mặt hơi khó hiểu.

Đây là mở lời cầu xin tha thứ ư?

Tuy rằng nó biết rằng mình rất mạnh, thế nhưng đường đường là đại năng Phản Hư của Thú Tộc cũng không đến mức sợ hãi như thế chứ?

Tiêu Trạch dù sao cũng là người thành thật, lập tức mở miệng mắng to: "Long Ngạo Thiên cái rắm ấy, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Tiêu Trạch! Mày đừng có nhận lầm rồng!"

"Phù... thật đúng là một phen sợ bóng sợ gió rồi."

An Lâm: "..."

Trước đó nó bị uy long đáng sợ kia của Tiêu Trạch làm kinh sợ, trực giác liền cho rằng Tiêu Trạch là Long Ngạo Thiên, bây giờ nó đã cẩn thận cảm nhận lại một chút, lại phát hiện năng lượng chấn động này hình như không giống.

"Cái gì? Long Ngạo Thiên?" An Lâm hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra.

Trời đất trong lúc luồng khí này xuất hiện thì trở nên tối đen, khí nóng mang theo sức mạnh thôn tính vạn vật, chớp mắt đã thiêu đốt tới trước mặt Cốt Ngọc Tiên Điệp.

Còn nữa... Long Ngạo Thiên là cái quái quỷ gì? Cốt Ngọc Tiên Điệp có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?

Cốt Ngọc Tiên Điệp thở dài một hơi.

"Ừm..." Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Nếu như em đoán không sai thì là tiền bối Long Ngạo Thiên trong khu mộ của Thần Âm tỷ tỷ kia?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đứng bên cạnh ăn dưa xem kịch, cũng kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cốt Ngọc Tiên Điệp nghe vậy hơi sững sờ, sau đó tròng mắt màu xanh lam chuyển động, lướt nhìn Tiêu Trạch.

"Tiên Linh Bích Chướng!"

Long Ngạo Thiên mạnh như vậy sao, lại có thể khiến một tiên thú Phản Hư sợ đến như vậy?!

Hai cánh của Cốt Ngọc Tiên Điệp tỏa ra ánh sáng màu trắng vô tận, ngưng tụ thành bức tường trắng trong suốt ở phía trước.

"Ha ha, một phen sợ bóng sợ gió?" Tiêu Trạch lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên mở to miệng rộng, luồng khí nóng màu đen phun vào không trung, giống như một đường cầu vồng màu đen bao phủ lấy đại năng của Ác Linh Thú Ngục.

Cốt Ngọc Tiên Điệp cảm thấy thân thể mình như bị bóng tối vô tận bao phủ, đúng vậy, luồng khí nóng có thể nuốt chửng tất cả, ngay đến cả ánh sáng cũng bị che lấp!

Tiêu Trạch phát huy Thần Long Bãi Vĩ trên người Cốt Ngọc Tiên Điệp, từng cái đuôi liên tiếp quật vào cơ thể gầy yếu mong manh, máu tươi màu trắng phun ra, thân thể càng giống như đạn pháo rơi xuống mặt đất tạo ra một cái hố sâu không nhìn thấy đáy.

"Đùng!"

"Vèo"

Cốt Ngọc Tiên Điệp biến sắc, hai cánh nhanh chóng múa máy, với thân pháp quỷ mị mau chóng di chuyển đến một chỗ khác, cùng lúc ấy bức tường màu trắng trong suốt cũng bị hơi nóng đập tan.

Hai cánh của Cốt Ngọc Tiên Điệp lại một lần nữa vung về phía Tiêu Trạch, vô số hạt phấn bay ra từ bên trong đôi cánh, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian.

Ngọn lửa màu đen phun ra đâm vào bức tường trong suốt màu trắng, lửa lớn tỏa ra như vòng mây, sức nóng vô cùng mạnh mẽ không ngừng đập tới với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu nghiền vỡ bức tường trắng trong suốt kia.

Vỏ ngoài của cậu lợi hại? Thì lớp sương độc kia có thể thông qua mũi miệng lỗ tai của cậu, thẩm thấu vào bên trong cơ thể.

Những hạt phấn bướm này là những vật phẩm đối địch mà Cốt Ngọc Tiên Điệp góp nhặt từ rất lâu, không chỉ có hiệu quả mê hoặc vô cùng khủng khiếp, còn có độc tính chí mạng, đủ để hạ độc chết đại năng của cảnh giới Phản Hư!

Một lớp phấn bướm màu hồng bao phủ toàn bộ không gian, giống như mây mù bao quanh lấy Tiêu Trạch vào bên trong, dưới ánh mặt trời lấp lánh giống như những hạt ánh sáng.

Nó còn chưa kịp định thần lại, cái đuôi rồng to lớn đã vung ra.

Một con bươm bướm khổng lồ lại một lần nữa phóng tới Tiêu Trạch, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Nếu sức mạnh phòng ngự của Hắc Long đã mạnh như thế, vậy thì dùng cách khác!

"Mê Vực Phấn Cảnh!"

Một tiếng nổ vang trời.

Tiêu Trạch bị vòi rồng đen đánh trúng, nheo hai mắt thoải mái, lớn tiếng nói: "Dễ chịu quá!"

Tiếng hét to giận dữ của Cốt Ngọc Tiên Điệp từ dưới hang động truyền lên, một luồng gió đen vô tận mang theo sức mạnh đánh tan vạn vật, bao phủ về phía Tiêu Trạch, giống như vòi rồng hủy diệt dài đến ngàn mét.

"Đi chết đi!"

Cốt Ngọc Tiên Điệp cũng không tin nội tạng của con rồng này cũng mạnh như vậy!

"Hắt xì!" Tiêu Trạch dường như bị dị ứng với phấn bướm, hắt hơi một cái.

Toàn bộ không gian rung lên bần bật, đến cả phấn bướm cũng bị đánh tan không ít.

Cốt Ngọc Tiên Điệp giật nảy mình, tiếp tục vẫy cánh: "Mê Vực Phấn Cảnh mạnh nhất!"

Nó lập tức ném hết tất cả độc vật cất giấu về phía Tiêu Trạch.

Trong nháy mắt những hạt ánh sáng màu hồng càng dày đặc hơn gấp bội!

Trong khoảng thời gian ngắn, sức mạnh hủy diệt của độc vật, khiến cho không gian bị rạch ra vết nứt màu đen kịt.

Chúng nó cứ như vậy tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy con rồng đen ngàn trượng, giống như lớp mây mù màu hồng dày đặc.

Cốt Ngọc Tiên Điệp vung toàn bộ độc vật trên người mình ra, thở hồng hộc nhìn về phía Tiêu Trạch, lại thấy được cảnh tượng khiến nó hồn bay phách tán.

Giờ phút này, hắn cảm nhận rõ ràng được đồ đệ của mình có bao nhiêu phần tài năng.

Hắc Long đại triển thần uy, đại năng Thú Tộc Phản Hư bị hành hạ đến mức sống cũng không thể tự quyết...

An Lâm ngẩng đầu nhìn trận chiến trên bầu trời.

Tiếng kêu thảm thiết của Cốt Ngọc Tiên Điệp không dứt bên tai.

Ngay sau đó, lại có vô số trận sấm sét màu đen đáng sợ nổ vang lên.

Lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, trên người Tiên Điệp bị thương rất nặng, ngay đến cả biến thân cũng thất bại...

Đó là Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, sấm sét do Thái Cổ Long tộc am hiểu nhất về chơi sấm sét phóng ra, uy lực đủ để làm vạn vật sụp đổ, khiến cho đa số đại năng Phản Hư cũng vì đó mà sợ hãi.

Cốt Ngọc Tiên Điệp căn bản không kịp chạy trốn, liền bị sấm chớp vô tận bao lấy, sấm chớp xuyên qua lớp tinh thể bảo vệ màu trắng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.

Đôi cánh màu trắng bị sét đánh cháy đen, thậm chí còn xuất hiện một lỗ thủng nhìn thấy mà đau lòng.

"Tam Trọng Biến, Thải Điệp!"

Cốt Ngọc Tiên Điệp bị ép đến đường cùng, hét lớn một tiếng, hai cánh phát ra ánh sáng rực rỡ vô tận.

"Tao bảo mày biến!" Tiêu Trạch không chút do dự vẫy cái đuôi to lớn đập về phía Tiên Điệp.

"Bành!!!"

Thân thể của Tiên Điệp bị đập đến mức méo mó, sau đó bay ngược lên hơn ngàn mét, đâm mạnh vào đường biên của đại trận Mạn Thiên Phục Sát.

"Phụt oẹ..."

Tiêu Trạch vừa dứt lời, vô số sấm sét màu đen khủng khiếp từ trên trời giáng xuống, hóa trời đất thành một mảng lôi vực hủy diệt.

"Mày đã ra xong tay, giờ đến tao!"

Nó không biết sức phòng ngự của Tiêu Trạch lại khủng khiếp đến mức đó, đây chính là sự tồn tại mà ngay đến đại năng Phản Hư hậu kỳ cũng khó có thể làm tổn thương! Mấy làn sương độc này đối với Tiêu Trạch mà nói thật đúng là trò trẻ con, để sương độc đi vào bên trong cơ thể coi như năng lượng tiêu hóa cũng không vấn đề gì.

Cốt Ngọc Tiên Điệp nói với vẻ mặt kinh hãi, sợ đến xém chút hồn bay phách lạc.

"Cái này, cái này sao có thể?!"

" y da! Côn trùng kia, mày làm xong chưa hả? Mẹ nó rốt cuộc là có gì thú vị chứ? Mày có biết đánh nhau không hả?" Cơ thể của Tiêu Trạch nhảy múa trên lớp sương độc màu hồng phấn, rất có khí phách cưỡi mây đạp gió, bay đã rồi tức giận hít một hơi, khoan khoái giống như thần tiên.

Cứ như vậy hành hạ được một khoảng thời gian.

Cơ thể của Cốt Ngọc Tiên Điệp cũng không chịu được nữa, lại rơi xuống mặt đất một lần nữa, hai cánh khép lại trước người, thân thể cháy đen giập nát còn đang bốc khói, không ngừng run lên lẩy bẩy.

"Tôi sai rồi... Tiêu Trạch đại nhân, tha cho tôi một mạng!"

"Xin ngài tha cho tôi một mạng, muốn tôi làm cái gì, tôi đều nghe theo ngài hết!"

Cốt Ngọc Tiên Điệp nhìn thấy con rồng to lớn mang theo long uy ngập trời trên bầu trời, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

An Lâm cảm thấy rất thú vị, trong Thú Tộc này vậy mà cũng có sinh vật đáng sợ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận