Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 705: Trận đại chiến tranh đoạt quả trứng màu vàng

Sở dĩ lúc trước mọi người chỉ vây xem mà không ra tay, cũng không phải vì kiêng dè lực lượng kia ẩn chứa ngọn lửa Thần Đạo sao?

Lúc này thì toàn bộ ngọn lửa đã bị quả trứng màu vàng dung hợp, trước mắt thì bọn họ đã không có trở ngại.

Hiên tại, chính là thời cơ tốt nhất để tranh đoạt quả trứng màu vàng!

"Xông lên!"

Phụt phụt phụt...

Một đám tu sĩ liều mạng đánh tới phía quả trứng màu vàng.

"Đều tránh ra hết cho tôi!" Một tiếng gầm truyền đến từ phía xa.

Từng luồng hơi nước ngưng kết thành phi kiếm, mang theo năng lượng cực kì khủng bố, ở trong hư không xé rách ra thành từng luồng quỹ tích đoạt mệnh, trong nháy mắt đã xỏ xuyên qua mười mấy tên tu sĩ ở phía trước.

Dĩ nhiên, cường giả của các thế lực còn lại cũng không hề nhàn rỗi, thời điểm các đại năng giao thủ, bọn họ cũng có cơ hội làm ngư ông một hồi đó. Rất nhiều cường giả Kỳ Dục Linh và cường giả Kỳ Hóa Thần đều vừa chiến đấu, vừa phóng về phía quả trứng màu vàng.

"Ha ha ha ha... Quả trứng Phượng Hoàng này, là của Kim Cương Vương tôi rồi!"

Cũng ở ngay thời khắc đó, Bạch Bằng Tử của Phi Thần tông và tiên tử Phi Anh của Hồng Lâu cốc, Sương Vực Không của Sương Nhật tiên tông và Tô Văn Quân của hoàng thất Thanh Mộc, cũng bắt đầu giao chiến.

"Vèo!" Một luồng hào quang ánh kim cực kỳ bá đạo, lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía quả trứng màu vàng, phá tan vô số thuật pháp ngăn chặn, trở thành nhóm tu sĩ ở phía trước nhất.

Vũ Lang đạo nhân cười ha ha một tiếng, hai tay chụp lại, phía sau hiện ra một con hung lang viễn cổ cao đến mấy trăm trượng, thần uy lan tỏa ngập trời, con hung lang kia vẫn tiếp tục dùng móng vuốt để cắt nát vạn vật, thế rồi nó chợt tung một trảo về phía thanh thiên đao màu bạc kia.

Cũng chính là bởi vì như thế, hắn mới trở thành người cách quả trứng màu vàng gần nhất.

"Lão ma Vũ Lang kia, ông dám giết đệ tử của tông môn tôi!" Đoạn Hồn Tử, tông chủ của Tuyệt Mệnh tông trương mắt nhìn về phía một cường giả của Thiên Ma tông cách đó không xa.

Đó là một chàng trai cả người lóe lên ánh kim lấp lánh, thân thể cứng rắn tựa như thân thể của một vị chiến thần bất bại, trên mặt hắn hiện ra nụ cười chiến thắng.

Ầm! Hai gã đại năng Phản Hư giao chiến, khiến cho trời đất rung chuyển một trận.

Hắn vung tay lên, một luồng thần niệm ngưng kết thành một thanh thiên đao màu bạc tựa như thật xỏ xuyên qua thiên địa, chợt lao về phía Vũ Lang đạo nhân.

Tu sĩ xông vào trước nhất thường bị tu sĩ phía sau đánh lén tới chết, một khi người đánh lén trở thành người phía trước nhất, hắn cũng thường không cười được vài giây, đã bị vô số thuật pháp đuổi tới nuốt hết.

Hết thảy đều trở nên chậm chạp, không phải là cảm giác sai, mà thật sự là tất cả sự vật tiến vào khu vực kia, đều trở nên cực kỳ chậm chạp, bao gồm cái chàng trai được gọi là Kim Cương Vương kia.

Bọn họ đều biết rằng, những người có cảnh giới Phản Hư là mối uy hiếp duy nhất có tính cạnh tranh.

Kim Cương Vương trợn tròn hai mắt, cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng chậm, còn chưa kịp đưa ra giải pháp gì, một luồng ánh sáng màu lam vô cùng sắc bén đã đâm về phía lồng ngực của hắn.

Kim Cương Vương là giáo chủ của Kim Cương giáo, một cái tông môn có quy mô lớn ở Tử Tinh châu, cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, có thân thể kim cương cực kỳ đáng sợ, gần như có thể thừa nhận tất cả công kích của cường giả cảnh giới Hóa Thần.

Lúc mà hắn đang cách quả trứng màu vàng chưa đầy một trăm trượng, sương tuyết đột nhiên bao phủ toàn bộ đất trời.

Kim Cương Vương sử dụng bí pháp điên cuồng lùi về phía sau, lúc này mới có thể tránh thoát sát chiêu đáng sợ kia, nhặt về một mạng.

Tu sĩ phía sau chạy tới, không cẩn thận bước vào lĩnh vực sương tuyết quỷ dị kia, tốc độ cũng đột nhiên biến chậm, ngay sau đó bị ánh kiếm đáng sợ thổi quét, rút lui với tình trạng bị thương nặng.

Không chỉ có hắn, mà cường giả của các thế lực tông môn còn lại cũng không hiểu ra sao, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua về cái tên tông môn này.

Mũi kiếm chạm vào thân thể kim cương, âm thanh bén nhọn vang tận mây xanh.

Cũng vào giờ khắc này, một cái cái đuôi đen nhánh vô cùng khổng lồ hiện lên trong hư không, chợt vung thẳng về phía Thiên Bằng. Cái đuôi đeo theo lực lượng khủng khiếp, đè bẹp cả hư không, lại có khe hở không gian đen nhánh xuất hiện.

Keng!

"Phụt.. " Thiên Bằng màu trắng phun ra một ngụm máu tươi, bị một kích đánh bay hơn một nghìn mét.

Sự va chạm giữa hai người khiến cho vùng đất trong phạm vi hơn mười dặm nhấc lên cơn lốc hủy diệt.

Ầm!

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Kim Cương Vương, trong tích tắc mũi kiếm sắc bén liên tục đâm vài chục nhát lên lồng ngực hắn, ánh kiếm màu lam xỏ xuyên qua bộ ngực, tuôn ra rồi dòng máu kim sắc.

"Chỉ là một kiếm tu Kỳ Hóa Thần, mà cũng dám cản đường? Không biết trời cao đất rộng!" Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên truyền đến.

Chỉ thấy Bạch Bằng Tử lúc trước đó vẫn đang đấu với Phi Anh tiên tử tìm được cơ hội ra tay với quả trứng màu vàng, thân thể hóa thành Thiên Bằng màu trắng, chợt xông vào lĩnh vực cực hàn, giống như một đường màu trắng xé rách đất trời, trong nháy mắt đã phá tan lĩnh vực!

Một đôi móng nhọn phiếm hào quang kim sắc càng nhằm thẳng vào quả trứng màu vàng ở dưới mặt đất.

"Là kẻ nào?!"

"Tứ Cửu tiên tông? Đây là cái gì quỷ gì?" Kim Cương Vương nhăn mặt.

Một cô gái có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc cầm trong tay thanh tiên kiếm băng hồng hiện thân từ trong sương tuyết, khoảnh khắc ấy, kiếm ý đáng sợ xông thẳng lên trời, sương hàn phủ kín cả chín tầng trời: "Tứ Cửu tiên tông, Kiếm các, Liễu Thiên Huyễn."

Các tu sĩ còn lại cũng bị làm cho sợ đến mức rụt lùi về phía sau, lo sợ không yên nhìn về phía quả trứng màu vàng, có thể khiến cường giả Kim Cương Vương bị thương nặng trong nháy mắt, chẳng lẽ là đại năng cảnh giới Phản Hư?

"Hítttttt..."

Mọi người trừng lớn hai mắt, hít vào một hơi.

Bạch Bằng Tử này chính mà đại năng Phản Hư trung kỳ, thậm chí có người còn có thể khiến hắn bị thương nặng chỉ với một kích, lực lượng này thật sự làm cho người ta kinh hãi.

Nhưng mà lúc bọn họ đưa mắt nhìn sang quả trứng màu vàng, thì rốt cuộc vẫn nói không ra lời.

Chỉ thấy một con Hắc Long dài đến ngàn trượng bay lượn ở trên hư không, lớp vảy màu đen cắn nuốt ánh nắng, khiến cho bầu trời tối sầm lại, Long Uy đáng sợ được phóng ra, dường như muốn đè sập cả bầu trời, thậm chí một số tu sĩ có cảnh giới thấp thấy cái cảnh tượng này thì đứng không vững.

"Đông Hải Long Đình, sao cậu cũng tới nhúng tay vào chuyện này? Ẩn nấp cũng kỹ đấy..." Bạch Bằng Tử cố gắng ổn định vết thương, khiếp sợ nhìn quả trứng màu vàng phía trên Hắc Long.

Có thể làm cho bọn họ không hề phát hiện ra, lập tức xuất hiện ở trong hư không, hiển nhiên là phải ẩn núp một thời gian ngắn rồi.

Chẳng lẽ là thời điểm bọn họ bị ngọn lửa Thần Đạo xua đuổi, con rồng này đã mai phục ở đó rồi?

"Đông Hải Long Đình? Xùy... Bớt sơ sánh tôi với đám ngu xuẩn kia, đại gia đây là Thái Cổ Long tộc Tiêu thị!"

Nguyên khí bắt đầu điên cuồng khởi động, chưởng ẩn cực lớn lóe lên ánh sáng màu xanh chứa lực lượng cực kì khủng bố, thổi quét tới phía An Lâm.

Lúc này Đông Quách đạp mạnh bước chân, đánh về phía quả trứng màu vàng, đồng thời tung ra một chưởng toàn lực về phía An Lâm!

"Ông đấy chính là đại năng cảnh giới Phản Hư, há lại phải sợ một tên tiểu tu sĩ Kỳ Hóa Thần như cậu?"

Liều mạng! Liều mạng, đổi xe đạp lấy quả trứng vàng!

Trứng Phượng Hoàng đang ở trước mắt, đối với tất cả tu sĩ mà nói đây chính là sự hấp dẫn trí mạng...

Chẳng qua, hắn đột nhiên phát hiện con Hắc Long đáng sợ kia đang canh chừng các cường giả Phản Hư còn lại, căn bản là không để ý đến hắn, mà cái người khiến cho lòng hắn khó chịu đứng trước mặt chỉ là một tên tiểu tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.

Nếu như sự xuất hiện của Liễu Thiên Huyễn chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy có điều quen thuộc đối cái tông môn đột nhiên nhô ra này, như vậy sự xuất hiện của Tiêu Trạch thì lại của cái tiên tông này trở nên hiển hách đến cực điểm.

Phải biết rằng, ở Tử Tinh châu này, chỉ cần tông môn có đại năng cảnh giới Phản Hư trấn giữ, là sẽ được xưng là tông môn đứng đầu. Thiên Ma tông, Phi Thần tông, Hồng Lâu cốc, Tuyệt Mệnh tông, Sương Nhật tiên tông, chính là tông môn hàng đầu ở chỗ này, cho dù bọn họ chỉ được xem như là dạng tông môn có chút địa vị ở trong cả lục địa Thái Sơ.

Mà bây giờ cái Tứ Cửu tiên tông đột nhiên nhô ra này lại cũng có Thái Cổ Long tộc cảnh giới Phản Hư trấn giữ?

Lúc này, mọi người ở gần khu vực quả trứng màu vàng đều có phần ngây người, không dễ dàng phát giác ra dao động truyền đến.

Ngay sau đó, một chàng trai có dáng vẻ khá là tuấn lãng xuất hiện, nhìn quả trứng trước mặt với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

"Người anh em kia ơi, không thể làm ra những chuyện trộm cắp như thế này đâu."

An Lâm đột nhiên xuất hiện ở mặt trước chàng trai kia, nhìn chàng trai kia với vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh.

Chàng trai kia, chính là Đông Quách đến từ hoàng thất Thanh Mộc.

Đông Quách thấy chính mình bị phát hiện, trái tim run lên bần bật, suýt nữa thì đã nhanh chân bỏ chạy theo bản năng.

Các cường giả của rất nhiều tông phái nghe vậy thì lại hít sâu một hơi, thế mà lại là Tứ Cửu tiên tông?!

Con ngươi của Bạch Bằng Tử co rụt lại: "Tứ Cửu tiên tông?"

"À, đúng rồi, bây giờ thân phận của tôi là Tứ Cửu tiên tông, Long các, Tiêu Trạch!"

Thực lực khủng bố, bối cảnh to lớn, những tu sĩ có thực lực kém kia bị làm cho sợ đến mức đứng nguyên tại chỗ, không có một người nào dám can đảm đến gần.

Danh hiệu Thái Cổ Long tộc này, vừa nghe đã rất có chỗ dựa, rất là bí ẩn.

Hắc Long tỏa ra hung uy cuồn cuộn, âm thanh như sấm sét nổ vang, khiến cho các tu sĩ ở xung quanh run rẩy dữ dội.

Vừa thăng lên cảnh giới Phản Hư thì vẫn là cảnh giới Phản Hư, đối với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mà nói, chính là khoảng cách vĩnh viễn không thể nào vượt qua. Đông Quách tin tưởng rằng với một chưởng này, hắn có thể bóp chàng trai cản trở trước mặt hắn này thành phấn vụn!

An Lâm khẽ than một tiếng, cả người tỏa ra sương đen, hơi thở đột nhiên tăng vọt.

Ánh sét Kim Hư hội tụ ở trên kiếm Thắng Tà, hoàn toàn phóng ra lực lượng thân thể Chiến Thần, đâm một kiếm về phía Đông Quách.

Ầm!

Ánh sét kim sắc khiến cả thế gian kinh diệu, đánh tan chưởng ấn màu xanh.

Sau đó, ở dưới ánh mắt kinh hãi Đông Quách, ánh sét xỏ xuyên qua thân thể của hắn, tiếp theo đó liền xé rách hơn mười dặm mặt đất.

"Phốc..." Đông Quách hộc máu nhanh chóng lùi lại.

Làm sao có thể thế được, hắn chỉ là tu sĩ Kỳ Hóa Thần, sao có thể mạnh như vậy được?!

Đông Quách điên cuồng gào thét trong lòng, khuôn mặt tràn ngập biểu cảm khó tin.

Lúc này, mới có rất nhiều người chú ý tới chỗ Đông Quách.

"Mau nhìn, không phải tên kia là thần tướng của Thanh Mộc, đại năng Đông Quách vừa thăng lên cảnh giới Phản Hư đấy sao?"

"Trời ạ, hắn đến gần quả trứng màu vàng từ lúc nào đấy?"

"Mẹ kiếp! Tôi không nhìn lầm chứ, hắn lại bị một tu sĩ Kỳ Hóa Thần đánh cho bị thương nặng?!"

Vô số tu sĩ của nhiều thế lực tông môn đều lao nhao đưa mắt nhìn sang chàng trai áo trắng tuấn tú nhanh nhẹn kia, trên khuôn mặt bọn họ cũng tràn đầy vẻ khỏ tin.

Một kiếm của tu sĩ Kỳ Hóa Thần có thể khiến tu sĩ Kỳ Phản Hư bị thương nặng... Tu chân cái kiểu gì mà hay quá vậy!

Ngay cả mấy vị đại năng Phản Hư kia cũng dồn lực chú ý về phía chàng trai kia, trên mặt hiện đầy nỗi kinh ngạc và nghi ngờ.

An Lâm thu kiếm, không thèm liếc mắt nhìn tên Đông Quách kia dù chỉ một cái, đối mặt với một đám tu sĩ, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi là tông chủ An Lâm của Tứ Cửu tiên tông, quả trứng màu vàng này tôi nhận thầu rồi, trong số các người có ai không phục?"

Hí...

Bất kể là đám tu sĩ cường giả, hay là đại năng cảnh giới Phản Hư, cũng đều hít vào một miệng đầy khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận