Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 113: Người con trai nuốt sống viên thú đan

Trong đình viện, ánh trăng sáng trên cao, hồ sen hơi lăn tăn gợn sóng.

Ở một cái đình, An Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú nhìn vào ba viên thú đan đặt trên bàn một cách căng thẳng.

Bên cạnh hắn.

Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân và Tiểu Sửu cũng đang căng thẳng nhìn hắn.

Hiên Viên Thành chân thành can ngăn: "Bạn học An Lâm, nếu bạn có chuyện gì thì hãy nói với lớp trưởng, tại sao lại nghĩ luẩn quẩn, làm ra chuyện hoang đường như thế?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển Vân tràn đầy vẻ sợ hãi: "Bạn học An Lâm, không phải cái gì cũng có thể ăn đâu, đó là viên thú đan, ăn vào rồi nếu làm không tốt thì cả người sẽ nổ tung đấy!"

Kim Mục Hầu Vương gãi gãi lông ở trên đầu, cũng mở miệng nói: "Sáu năm trước, Tê Ngưu đại vương ham ăn của thú giới chúng tôi, chính là lúc đang ăn cá sấu khổng lồ, không cẩn thận nuốt cả viên thú đan vào trong bụng. Sau đó là một tiếng "bùm". Bây giờ cỏ trên mộ của nó cũng cao đến cả trượng rồi."

An Lâm: "..."

Dáng vẻ của Hứa Tiểu Lan vô cùng tức giận, oán trách nói.

Giai đoạn đầu của Kỳ Dục Linh phải đạt được điều kiện: Nuốt ba viên thú đan

Lần nào An Lâm cũng như vậy, luôn làm những chuyện kỳ quái dọa người, lại không giải thích tại vì sao.

Nếu muốn thăng cấp Kỳ Dục Linh, yêu cầu mà hệ thống đưa ra là:

Trên đỉnh đầu của cô là Tiểu Hồng.

Nghĩ đến đây, hắn cầm lấy viên thú đan màu trắng.

Vốn dĩ hắn muốn gọi những người này đến đây để bảo vệ, bây giờ sao lại khiến cho bản thân hắn càng lúc càng căng thẳng thế này?

Nói nuốt thì đương nhiên phải là nuốt sống.

Tiểu Hồng đã khóc không thành tiếng, chủ nhân mà chết thì nó cũng không thể sống được, không hiểu sao chủ nhân lại luôn muốn tìm đường chết.

Hứa Tiểu Lan hai tay chống nạnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng như ngọc đầy vẻ buồn rầu.

An Lâm cười khổ một tiếng, nhìn vào viên thú đan đặt trên bàn, vẻ mặt dần dần trở nên cương quyết.

Đẹp, hơn nữa còn tỏa ra hàn khí, không thể nào sẽ phát nổ chứ...

"Được rồi, nếu cậu đã thích làm như vậy thì lần này tôi sẽ nhìn xem cậu sống hay chết."

Điều này khiến cho viên thú đan của gấu lông trắng trở thành lựa chọn hàng đầu của An Lâm.

Nếu nhai từ từ mà nói, những viên thú đan này ẩn chứa năng lượng rất lớn, thật sự có thể làm cho người ta nổ tung.

Viên thú đan này là viên thú đan hắn lấy được khi giết gấu lông trắng, bề ngoài nhìn cũng không tồi, hơn nữa còn tỏa ra từng đợt hàn khí.

Một cảm giác mát lạnh bắt đầu xâm nhập vào miệng hắn, hắn rơi vào cuộc giao chiến của Thiên Nhân.

Ba người một nữ hoa tinh một thú cũng căng thẳng nhìn An Lâm, bất giác nuốt nước miếng một cái.

Một cái lạnh xuyên tim làm cho cả người hắn run rẩy.

Nhìn viên thú đan này giống như một quả nho lớn, hắn nuốt nước miếng một cái.

"Viên thú đan thật sự rất ngon sao?" Tô Thiển Vân nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt vô cùng tò mò.

Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ nhấc viên thú đan lên, từng đợt lạnh xâm nhập vào ngón tay.

Sau khi ăn viên thú đan đầu tiên thấy không có việc gì xảy ra, hắn liền cầm viên thú đan thứ hai lên.

Lúc này An Lâm mới hồi phục lại tinh thần, sờ sờ lên bụng, nói: "Không có mùi vị gì cả, hơn nữa ngoài việc toàn thân hơi lạnh lạnh tê tê thì hình như không có cảm giác gì khác..."

"Chủ nhân, anh không sao chứ, bụng có cảm thấy nóng lên không?" Tiểu Hồng dịu dàng nói.

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự nghi ngờ: Cứ nuốt cả viên như thế này liệu có bị tắc thở không nhỉ?

Cảm giác này...

Thật thoải mái!

Nhìn thấy vẻ mặt của An Lâm, mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chằm chằm.

An Lâm ngậm viên thú đan ở trong miệng nhưng không có dũng khí nuốt vào vì hắn cảm giác như mình đang ngậm một quả bom...

"Ừng ực..."

An Lâm đã nghĩ thông suốt, đầu lưỡi vừa động đậy liền nuốt trọn viên thú đan vào bụng.

Chết thì cũng đã chết rồi, còn có chuyện vẫn chưa thể nhắm mắt!

Viên thú đan này có màu vàng rực rỡ óng ả, đây là viên thú đan mà Tô Thiển Vân lấy được từ trên người xích viêm ma hổ.

An Lâm dùng hai ngón tay kẹp lấy viên thú đan.

Một luồng khí ấm nóng quanh quẩn ở đầu ngón tay, rõ ràng đây là viên thú đan có thuộc tính hỏa.

Hắn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nuốt viên thú đan vào bụng.

Một luồng khí ấm nóng lập tức lan rộng khắp toàn thân, khiến cho cả người hắn đều nhũn ra.

"A..."

Thật sự rất thoải mái, hắn không nhịn được mà kêu lên.

Nhìn thấy biểu cảm của An Lâm, mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chằm chằm.

"Chẳng lẽ viên thú đan thật sự rất ngon?"

Để tránh cho việc thiếu nữ ngây thơ khờ khạo này suy nghĩ sai lệch, hắn trịnh trọng nói: "Không có mùi vị gì cả, nếu có thì cũng là mùi vị rất kinh tởm!"

An Lâm khẽ nhếch khóe miệng lên, hình như Tô Thiển Vân có một nỗi ám ảnh đối với việc viên thú đan có ngon hay không.

"Mùi vị thế nào?" Tô Thiển Vân tò mò hỏi.

An Lâm cảm kích nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, sau đó lè lưỡi liếm liếm viên thú đan.

"Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị thuốc giải cho cậu rồi." Hứa Tiểu Lan quan tâm nói.

Viên thú đan này có màu xanh biếc như ngọc, nhìn qua có vẻ là có độc nên hắn giữ lại để ăn cuối cùng.

Ba người một thú đều là tu sĩ Kỳ Dục Linh, trong nháy mắt liền di chuyển cách xa hắn hơn mười mét.

An Lâm: "Ợ..."

Hắn ợ một tiếng rất to, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

"An ca, anh không sao chứ, anh cảm thấy thế nào?" Tiểu Hồng trợn tròn đôi mắt, quan tâm hỏi han.

An Lâm nhìn về phía mọi người đang ở đằng xa, rầu rĩ nói:

"Không sao... Chỉ là phản ứng của mọi người làm cho tôi cảm thấy rất buồn."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Hiên Viên Thành: "..."

An Lâm cầm viên thú đan cuối cùng lên, đây là viên thú đan của rắn bay ba đầu, là Hiên Viên Thành đã lấy giúp hắn.

"Phì!"

Đôi mắt An Lâm mở to, mũi thở ra từng luồng khói trắng.

Hàn khí và viêm khí xảy ra xung đột khiến cho hắn xảy ra hiện tượng vừa nóng vừa lạnh, cảm giác nóng lạnh lẫn lộn.

An Lâm đang định nói không có thì hai viên thú đan trong bụng bỗng xảy ra va chạm.

"Chủ nhân, chủ nhân, anh không sao chứ, bụng có cảm giác gì không?" Tiểu Hồng căng thẳng hỏi.

Tô Thiển Vân hỏi lại lần nữa bằng giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt màu lam ánh lên một tia sáng lấp lánh.

Tô Thiển Vân phản đối: "Nhưng vừa rồi... rõ ràng là cậu có dáng vẻ rất thỏa mãn."

An Lâm: "..."

Hắn còn có thể nói thế nào, chẳng lẽ nói với Tô Thiển Vân là cảm giác nóng lạnh lẫn lộn rất sảng khoái sao?

Tất nhiên không thể nói như vậy!

Hắn thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào, đem viên thú đan của rắn bay ba đầu nuốt vào bụng.

Tiếp theo... chính là giây phút chứng kiến kỳ tích!

Viên thú đan này đi vào cơ thể, không có cảm giác gì đặc biệt nhưng hắn lại vô cùng căng thẳng.

Thật sự có thể ngưng tụ linh căn, đột phá để thăng cấp Kỳ Dục Linh sao?

Hắn có cảm giác ba viên thú đan trong bụng đã tập hợp lại, va chạm với nhau.

"Bạn học An Lâm, thế nào rồi?"

Hiên Viên Thành thấy An Lâm không có nhiều phản ứng, không nhịn được mở miệng hỏi.

Hứa Tiểu Lan không biết vì sao An Lâm phải ăn ba viên thú đan, bây giờ đã ăn xong rồi, cô cũng nhìn An Lâm với vẻ mặt rất tò mò, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

"Leng keng, nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ bắt đầy đột phá thăng cấp Kỳ Dục Linh."

Giọng nói của hệ thống đột nhiên truyền đến khiến An Lâm vui mừng hớn hở.

Ba viên thú đan trong bụng hắn đã bị một sức mạnh huyền diệu lôi kéo, bắt đầu từ từ dung hòa.

Ngọc phủ vùng đan điền của hắn bắt đầu nóng lên, sau khi dung hòa ba viên thú đan bắt đầu chuyển thành chất lỏng, sau đó từ từ thấm vào bên trong ngọc phủ.

Trên bầu trời, nguyên khí bỗng nhiên bắt đầu khởi động dữ dội.

Nguyên khí tạo thành một vòng xoáy rất lớn trên bầu trời, phạm vi bao phủ đến cả trăm trượng.

Nguyên khí bên trong bắt đầu khởi động, năng lượng tuôn ra ào ạt như một lỗ hổng hướng về phía đình viện của bọn họ

"Trời ạ! Có bạn học sắp đột phá thành cấp Kỳ Dục Linh!" Hiên Viên Thành thét lên một tiếng kinh hãi.

Sau đó, tất cả mọi người như ngầm hiểu ý nhau, tất cả đều chuyển hướng nhìn sang An Lâm toàn thân đang đầy khói trắng.

"Không... không phải thế đâu."

Hứa Tiểu Lan ấp úng mở miệng, cô không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận