Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 425: Ba lần chọc tức Hắc Phượng

An Lâm thấy vậy hoảng sợ, lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía khí hải của mình.

Khí hải cuồn cuộn sục sôi, An Kỳ Lân đang nằm ngủ trên bọt sóng cũng bị hiện tượng này đánh thức.

Một hư ảnh phượng hoàng màu trắng xuất hiện trên bầu trời của khí hải.

Mỗi lần nó vẫy cánh đều phóng xuất ra lực lửa hùng mạnh khiến cho khí hải sục sôi.

An Kỳ Lân nổi giận, hóa thành sấm chớp màu vàng xông về phía Bạch Phượng Hoàng, há to miệng cắn một cái.

Bạch Phượng Hoàng không cam lòng yếu thế, há miệng phun ra ngọn lửa với sức mạnh to lớn về phía An Kỳ Lân.

An Kỳ Lân không kịp chuẩn bị, bị ngọn lửa va chạm đốt cháy rơi xuống khí hải, làm cho khí hải cuồn cuộn bọt nước vĩ đại.

Chính trong lúc An Lâm tưởng rằng An Kỳ Lân bị hành hạ thì...

"Phốc!" An Kỳ Lân lại phun đầu của Phượng Hoàng ra, thái độ ghét bỏ.

An Lâm: "..."

An Kỳ Lân nắm bắt cơ hội phóng tới Bạch Phượng Hoàng, cắn một phát vào Phượng Hoàng.

Thế là cả hai lại bạo phát trận đại chiến kinh thiên động địa tại khí hải.

Sấm sét màu vàng lóe lên từ đáy biển, trong phút chốc đánh xuyên qua cơ thể của Bạch Phượng Hoàng!

Đúng lúc này, thi thể không đầu của Hắc Phượng kia lần nữa hóa thành ngọn lửa màu đen bốc cháy lên.

"Ầm ầm!"

Bà mẹ nó! Con Phượng Hoàng này là sao?

Bạch Phượng Hoàng rên rỉ, rơi xuống khí hải.

Một luồng sấm sét đáng sợ ầm ầm vang lên.

Đầu của Bạch Phượng Hoàng hóa thành ngọn lửa bay về phía cơ thể đang rơi vào khí hải, lần nữa ngưng tụ thành thân thể hoàn chỉnh.

Phía trên bầu trời có vô số lông vũ màu đỏ đang bay múa, âm thanh bi thương tràn ngập toàn bộ không gian, dường như cả thế giới đang than khóc.

Cứ như vậy, đầu của Bạch Phượng Hoàng bị ăn mất...

Hắc Phượng lại một lần hồi sinh từ trong ngọn lửa màu đen

Khí hải của ông đây đã biến thành chiến trường rồi à?

Hào quang của Yêu Nguyệt càng đỏ thẫm, mặt đất giống như phủ lên một món trang sức màu đỏ diễm lệ.

An Lâm nghe xong chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười nói: "Thì ra ông không biết à, nó đã bị tôi trấn áp trong khí hải, vĩnh viễn không thoát thân được."

Có thể nói An đã bị ép đến bước đường sơn cùng thủy tận, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ mất mạng dưới đòn công kích của Hắc Phượng.

An Lâm vui vẻ nói: "Ôi, đa tạ ông anh già đã ra tay trượng nghĩa, giúp tôi thu hoạch được lực Chu Tước chính thống, tôi cũng không có gì để đền đáp cho ông..."

An Lâm cắn răng nói: "Mẹ kiếp ông đủ chưa!"

Hắc Phượng hét lớn một tiếng, toàn thân lần nữa bạo phát ra ngọn lửa đen mãnh liệt, dường như muốn nuốt chửng vạn vật.

Lần này hắn không có thần sắc đắc ý gì cả, mặt mày tái nhợt, khí tức uể oải, trong ánh mắt lộ ra chút sắc thái mơ màng.

Ở vị trí tim của ông ta, xiềng xích cổ xưa bỗng nhiên hiện lên rõ rệt, ánh vàng rực rỡ, lực trấn áp cực kỳ đáng sợ, giống như là biển gào thét mãnh liệt, khuấy động bốn phía.

Phía trên bầu trời, Yêu Nguyệt đột nhiên dấy lên một cơn chấn động như gợn nước, ánh trăng như máu chiếu xuống thân thể Hắc Phượng khiến Hắc Phượng toàn thân run lên.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ lúc này đã kịp thời đuổi tới, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết chắn phía trước mặt An Lâm.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ nhìn thấy thế liền nhanh chóng chạy đến bên An Lâm. Họ biết bây giờ người nguy hiểm nhất chính là An Lâm.

"Chi bằng ở đây, tôi tặng ông kiếm thứ tư vậy?"

Hắc Phượng nhìn thấy bộ dạng vô cùng vui vẻ của an Lâm đã cảm thấy tức giận đến sắp phát điên lên. Lúc nghe đến kiếm thứ tư, cuối cùng máu dồn lên não, phun ra một ngụm máu.

"Cậu hiếp người quá đáng! Tôi tuyệt đối không thể tha cho cậu!"

Hắc Phượng nghe thấy câu nói của An Lâm, mặt lộ vẻ dữ tợn: "Bạch Hoàng của tôi đâu? Tại sao không thấy nó nữa rồi?"

Trùng hợp thế!

An Lâm nghe xong giật thót, thì ra Bạch Phượng Hoàng này là lực Chu tước chính thống? Nói cách khác nguyên nhân mà Hắc Phượng bị trấn áp ở đây tất cả đều là vì Bạch Phượng Hoàng kia sao? Mà bây giờ Bạch Phượng hoàng kia đã bị hắn bắt rồi?

"Không thể nào!" Hắc Phượng gắt gỏng đáp lại, hai mắt căm tức nhìn An Lâm, như muốn phun ra ngọn lửa: "Nó là sức mạnh do tôi đánh cắp được từ chỗ Chu Tước, là lực Chu Tước chính thống, làm sao có thể bị cậu thu vào trong khí hải được, không thể nào!"

"A...!" Ngọn lửa của Hắc Phượng tản ra, cả khuôn mặt đau khổ ôm lấy ngực.

Lực trấn áp của xiềng xích ngày càng đáng sợ, trong phút chốc đột nhiên sôi sục lên như Kim Long, bấu vào cơ thể của Hắc Phượng một cái, từ từ kéo cơ thể của hắc Phượng về phía tế đàn.

"Không thể nào! Tôi có chân huyết Thánh Thú, xiềng xích Thiên Tỏa Cửu Trọng chỉ có thể phong ấn lực lượng của tôi, làm sao có thể lôi kéo thân thể của tôi!" Hắc Phượng vẻ mặt sợ hãi lớn tiếng kêu lên.

An Lâm lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng nói với Hắc Phượng: "Ông nói chân huyết Thánh Thú có phải là một giọt nước màu đỏ hay không? Vậy thì thật sự phải cám ơn ông, vật kia đã bị tôi thu nhập vào trong nhẫn không gian rồi."

"Phụt!" Hắc Phượng lại phun ra một ngụm lớn máu tươi, cả khuôn mặt đầy vẻ bi phẫn nhìn An Lâm: "Sao cậu có thể làm như thế, sao cậu có thể làm như thế..."

An Lâm chắp tay sau lưng, khẽ nâng cái cằm, vẻ mặt bễ nghễ nói: "Muốn trách thì phải trách ông đã chọc đến người không thể chọc..."

Hắc Phượng: "..."

Cơ thể Hắc Phượng bị xiềng xích kéo về tế đàn, ngay sau đó vô số xiềng xích từ tế đàn trên mặt đất bay lên, quấn chặt lấy thân thể của hắn.

"An Lâm, Hắc Phượng tôi ở đây thề rằng chỉ cần tôi có thể thoát khỏi đây, chắc chắn giết chết chín đời nhà cậu, dùng Hắc Viêm thiêu đốt hồn phách của cậu hàng trăm triệu năm!" Giọng nói của Hắc Phượng như sấm sét ầm ầm hô to.

Người sói buồn bã đau đớn trong lòng, hai mắt đẫm lệ nói: "Chủ nhân anh làm vậy là ghét bỏ Tiểu Lang sao?"

"Cậu thả tôi xuống, Đạt Nhất Đạt Nhị của tôi cũng đã bổ sung đủ năng lượng, tôi gọi chúng nó đến ôm!" An Lâm lạnh lùng mở miệng nói.

An Lâm chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo ập tới, cảm giác kẻ đang ôm mình chính là một tên biến thái.

Người sói nhìn An Lâm nằm trong lòng mình một cách trìu mến, chậm rãi mở miệng nói.

"Chủ nhân, tôi quyết định sẽ suốt đời suốt kiếp đi theo anh."

Thần Chủ cao cao tại thượng kia vậy mà lại bị an Lâm đánh tan thành tro bụi, liên tục giết chết mấy lần. Đây là chuyện mà trước kia hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Luận chiến đấu Thần Chủ không phải là đối thủ của chủ nhân. Luận khoe mẽ, Thần Chủ cũng không phải là đối thủ của chủ nhân. Đặc biệt là ba kiếm sau cùng này của chủ nhân, cuồng chảnh khốc bá điêu tạc thiên, đã hoàn toàn chinh phục nó!

Sau đó, đầu của hắn liền đụng vào một cơ thể toàn thân cứng rắn, lông mọc trên lồng ngực.

"Ha ha... chủ nhân, anh không sao chứ?"

Người sói tỏ vẻ lấy lòng cười nói, lộ ra hàm răng trắng san sát nhau.

An Lâm trợn trắng mắt, có chút hối hận khi đã thu nhân con sói bộc vô dụng như vậy, đã vậy còn làm trở ngại chứ không giúp gì được.

"An Lâm, cậu không sao chứ?"

Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải cũng vây bên cạnh An Lâm, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

An Lâm lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút mất sức thôi, chúng ta đi cứu Dương Viễn sư huynh trước đi."

Mọi người nghe xong thì gật đầu, người sói thì cẩn thận từng li từng tí như bế công chúa, ôm lấy An Lâm, đi về phía tế đàn.

Bây giờ thái độ của người sói đối với An Lâm đã từ bất mãn chuyển thành tâm phục khẩu phục, thậm chí đã biến thành một loại gần như sùng kính một cách cuồng nhiệt.

Ừ, ngã vào trong lòng mỹ nhân, cảm giác rất tuyệt.

Một làn hương thoang thoảng bay qua, hắn nhìn thấy Thượng Quan Nghệ đã xông tới bên cạnh hắn.

"Mẹ kiếp! Con gián này rốt cuộc cũng bị thu phục rồi..." An Lâm toàn thân mềm nhũn, không thể kiên trì được nữa, ngã về phía sau.

Ánh vàng của xiềng xích rực sáng, thân thể của Hắc Phượng từ từ dung nhập vào trong tế đàn, biến mất không thấy gì nữa.

Hắc Phượng: "..."

"Lời này ông đã nói qua một lần rồi." An Lâm nhẹ nhàng trả lời.

An Lâm: "Cút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận