Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1040: Pháo mừng chiến đấu

Lam Tiểu Nghê nhìn con sao biển lửa trước mặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Luôn phải đề phòng việc An Lâm muốn ăn cô, lại không nghĩ tới ở thế giới này cũng có quái vật muốn ăn thịt cô.

Sao biển há mồm một ngụm nuốt trọn Lam Tiểu Nghê, đang muốn nhấm nháp, đột nhiên cả người run lên, một luồng khí màu lam từ bên trong phóng ra ngoài rồi nổ tung trong nháy mắt, khiến cho thân thể sao biển lửa đông cứng lại, ngọn lửa trên người nó cũng bị dập tắt.

Phình!

Thân thể sao biển lửa chợt nổ tung.

Cả người Lam Tiểu Nghê được bao phủ bởi tầng băng, thần sắc lạnh lùng cao ngạo, toàn thân tỏa ra khi thế sắc bén, trên bàn tay còn có một con cá nhỏ bơi quanh.

"Chà chà chà, bây giờ mới là một linh ngư mà toàn Ngư Tộc mong muốn." An Lâm vừa cười vừa nói.

Sao biển lửa hình như cũng đạt tới thực lực cuối thời kì hóa thần, nhưng lại bị Lam Tiểu Nghê dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Một vùng đất vàng ở sa mạc bỗng nhiên nổ tung, một ngọn lửa vàng hình cầu bay ra, vừa xuất hiện liền khiến cho nhiệt độ không khí tăng vọt.

An Lâm không để ý mấy con sao biển, mà dùng một chân đạp mạnh xuống đất sa mạc.

"Gầm!" Một âm thanh đau đớn xem lẫn tức giận gào thét.

Trong xung quanh sa mạc, lại bắt đầu có sao biển lửa khí tức cực mạnh chui ra, mắt lăm le nhìn hai người.

Công chúa nhân ngư sợ đến nỗi lại sử dụng một quả cầu tròn màu trắng.

Thực lực hiện tại của Lam Tiểu Nghê mới là hóa thần có sức mạnh lớn nhất trong các sinh linh. Ồ, nhưng cũng chỉ là một hóa thần, không so được với An Lâm.

Mỗi lần nó hô hấp, đều khiến cho gai nhọn sắc lẹm màu bạc ngoài thân thể co giãn, theo đó một trận sóng nhiệt độ kéo tới.

Lam Tiểu Nghê thấy nhiều sao biển như vậy, sắc mặt hơi thay đổi, đang muốn chủ động tấn công.

Rầm rầm, uỳnh!

Một trận rung chuyển kịch liệt, mặt đất sa mạc bị hắn đạp cho thành một hố sâu.

Chỉ mình con cá nhỏ này vẫn chưa hết, hóa ra cô ta vẫn còn con bài chưa lật.

"Lăn ra đây cho tao!"

"Gầm ha ha ha ha... Nếu các ngươi đã vội muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Lam Tiểu Nghê thấy một màn như vậy, sắc mặt liền thay đổi mạnh mẽ: "Khí tức cường đại, nhiệt độ kinh khủng, không sai, nó chính là nơi bắt nguồn cái nóng của thế giới này!"

Biểu cảm giống như gặp đại địch nhìn quả cầu lửa.

"Từ từ." An Lâm khẽ thởi phào một tiếng, 'Vòng xoáy cực lạnh!"

An Lâm vẫn khẽ cười, vỗ hai tay, lần thứ hai tách ra thì bàn tay xuất hiện một vòng xoáy màu xanh nhạt, khí lạnh khiến cho cái nóng trong phạm vị 1000 mét đều lập tức biến mất, thay vào đó thì bầu trời trở nên đông giá, rét lạnh.

Thiên địa cực hàn, vòng xoáy vô tận!

Quả cầu lửa ẩn chưa hỏa lực vô cùng kinh khủng, nơi đi qua đều trở nên vặn vẹo hư ảo, những viên thỏi đặc biệt của sa mạc cũng bị tan chảy thành kim thủy nhiệt độ cao trong nháy mắt.

"A...!" Quả cầu lửa như mặt trời chết chìm kêu la thảm thiết, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng bị sức mạnh vô cùng lạnh nuốt trọn.

Quả cầu lửa có gai nhọn màu bạc cười lớn, hai bên lại xuất hiện quả cầu lửa có hình dáng nhỏ hơn, bay thẳng đến chỗ An Lâm và Tiểu Nghê.

An Lâm yên lặng đi tới chỗ cầu lửa bị đông lạnh.

Tất cả mọi thứ trở nên an tĩnh trở lại.

Vòng xoáy dần dần tan biến, trên mặt đất lại xuất hiện tuyết.

Lam Tiểu Nghê quát một tiếng, sử dụng lớp tường băng ngưng tụ từ quả cầu băng chắn trước người, đồng thời cũng điều khiển con cá màu lam há miệng to ngưng tụ sức mạnh, một luồng sức mạnh hàn băng không ngừng hội tụ lại.

Tám con sao biển lửa to lớn chưa kịp kêu gào thảm thiết, đã bị đóng băng rồi vỡ tan.

Quả cầu lửa đầy gai nhọn bạc hét lên một tiếng, cả người bộc phát ra ánh sáng vàng, giống như dùng tất cả sức nóng của sa mạc chống lại vòng xoáy của An Lâm.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, vòng xoáy của An Lâm đã nuốt trọn thân thể nó.

Quả cầu lửa hình như có thể cảm nhận đực sức mạnh kinh khủng của vòng xoáy An Lâm tạo ra, gai nhọn thoái lui, toàn bộ thân thể run lên bần bật: "Từ từ đã, ta..."

Đây là thuật pháp bổn mệnh biến đổi, công pháp âm thần tầng thứ nhất của An Lâm.

Vòng xoáy màu lam mở rộng thành hơn 1000 mét trong nháy mắt, sự tối tăm xen lẫn với gió tuyết cực lạnh, đang cắn nuốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Răng rắc!

Biểu cảm thét chói tai sợ hãi của quả cầu lửa được đóng băng y nguyên lại.

"Giết... giết trong nháy mắt? Tất cả đều chết hết?" Lam Tiểu Nghê ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chúng đều là con sao biển mạnh, quả cầu lửa vô cùng kinh khủng, đều bị giết chết trong nháy mắt?

Tường băng của cô vẫn ngây ngốc chống đỡ phía trước, con cá màu lam của cô cũng tốn nhiều sức lực, hai mắt đảo trắng dã, phải thả ra ngoài, vì thế phải thả lên bầu trời.

Ầm ầm! Luồng sức mạnh màu lam nổ trên bầu trời.

Giống như pháo mừng ăn mừng An Lâm chiến thắng!

Lam Tiểu Nghê: "..."

An Lâm: "..."

An Lâm nhún vai, không nhìn Lam Tiểu Nghê đang tỏ vẻ đáng yêu bên cạnh, quay sang đạp nhẹ xác của quả cầu lửa một cái.

Cái gì vậy, đây là bảo vật lưu giữ cho tộc Thiên Quy và tộc Linh Ngư mà? Tổ tông ơi, người giao bảo vật cho một tên nhân loại, để cho hắn chấn hưng nhân tộc hả!!

Lam Tiểu Nghê tức giận, một ngụm máu ứ đọng trong ngực.

An Lâm mỉm cười: "Chắc chắn sẽ thế!"

Bức tượng tỏ vẻ vui mừng nói: "Chúc mừng hai người hữu duyên, thành công đi qua được thử thách quang cầu, mong mọi người có thể mang theo bảo vật, chấn hưng gia tộc!"

Lúc này, bức tượng lại bắt đầu chuyển động.

Lam Tiểu Nghê thấy An Lâm có bộ dạng vui vẻ, đôi tay yên lặng che lấy bộ ngực, tâm tình thiện lương của cô đau nói.

Vừa rồi còn đánh chết... con sao biển kia...

Có vẻ như cảm nhận được người mạnh nhất đã bị giết chết, trời đất lại bắt đầu biến hóa, lực không gian mãnh liệt lại bao phủ quanh người An Lâm và Lam Tiểu Nghê.

Cảm giác khiến cho người ta buồn ói khi trời đất biến hóa lại xuất hiện lần 2.

An Lâm vô cùng ghét phương thức di chuyển này, vô cùng không hay!

Một lát sau, An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại một lần nữa xuất hiện ở một không gian vô cùng rộng.

An Lâm yên lặng lấy quả cầu vàng rực ra, sử dụng thuật thần giám.

Viên đá kim dương hỗn độn: Là thần thạch thuần dương được dung hòa, cực kì kiên cố, có khả năng tích trữ năng lượng cực mạnh, là vật liệu cấp thần.

Vật liệu cấp thần!

An Lâm hít một hơi mạnh, thứ này là bảo vật trân quý thứ 2 ngoài suy nghĩ của hắn.

An Lâm đoạt lấy bảo vật, cô lại không có gì cả, rõ ràng cô cũng bỏ công sức ra mà...

Lam Tiểu Nghê cực kì tủi thân vân vê miệng, giận mà không dám nói gì.

An Lâm nhặt quả cầu nhỏ màu vàng rực từ trên đất lên, cực kì thuần thục cất vào trong nhẫn không gian, đánh chết rồi thu bảo vật, sao mà thuần thục như nước chảy.

Quả cầu lửa nổ tung, biến thành khối băng rơi xuống đất.

"Thình thịch!"

"Răng rắc..."

Đáng tiếc, bức tượng coi như ngây ngốc hoàn toàn không có ý thức gì về điểm này.

Trước mặt bức tượng Tây Hải Tử lại xuất hiện quang cầu, bay tới trước mặt An Lâm và Lam Tiểu Nghê.

"Hiện giờ, hai người còn có một cơ hội nữa, vào trong thế giới quang cầu, tìm kiếm cơ duyên của hai người."

Quang cầu chỉ còn lại 5 lọai màu, đen, trắng, lam, xanh biếc, hồng.

Lam Tiểu Nghê yên lặng không làm gì.

An Lâm khẽ xoa cằm, trầm ngâm một lúc, rồi chỉ về phía quang cầu màu lam.

Lúc này Lam Tiểu Nghê mới liếc mắt đưa tay chỉ về phía quang cầu màu lam.

Ồ, hai người lại vô cùng vui mừng đạt chung nhận thức...

Bức tượng Tây Hải Tử lại vui mừng cười: "Thực sự là một đôi ăn ý hòa hợp, không cần thảo luận gì cả, lại cùng chung thần giao cách cảm!"

An Lâm: "Ha ha."

Lam Tiểu Nghê giật giật khóe miệng, không cười nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận