Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 816: Ông chú sụp đổ

Huyết ngọc của ông chú đâu rồi?

Thật ra đây là một câu hỏi nhảm, bởi vì rất rõ ràng, nó bị An Kỳ Lân nuốt rồi!

Nhưng mà, ông chú thật sự rất khó mà chấp nhận được tình cảnh này, huyết ngọc làm sao có thể bị nuốt chứ? Tại sao nó có thể bị nuốt chứ?

"Vèo!"

Ông chú xuất hiện trước mặt An Kỳ Lân, giơ tay bắt lấy An Kỳ Lân, xách hai chân An Kỳ Lân, đầu hướng xuống dưới mà lắc không ngừng: "Nhổ ra, mày nhổ ra cho tao!!"

"Ô ô a a..." An Kỳ Lân không ngừng giãy giụa, nhưng có vẻ không muốn ói ra chút nào."

"Đừng trách lòng dạ tao độc ác!" Hiển nhiên ông chú đã nóng nảy đến cực điểm, giơ tay lên tát một cái.

Một chưởng nén giận của hắn mạnh bao nhiêu? Chưởng đó khiến cả không gian cũng phải run rẩy vặn vẹo.

"Rốt cuộc cậu đã làm cái gì? Huyết ngọc Kỳ Lân hoàn mỹ mà cao quý, tuyệt đối sẽ không thể nào bị sinh mạng kiểu này của các người hấp thu. Nói mau, rốt cuộc cậu đã giấu nó ở chỗ nào?"

Ông chú ngẩn mặt ra, sau đó xuất hiện trước mặt An Kỳ Lân, không chút do dự mà niêm phong không gian lại, sau đó liều chết bắt được em bé kim quang trước mặt, rất sợ nó biến mất lần nữa.

"A a a a a!" Ông chú dùng hai tay ôm lấy mặt, kêu ra tiếng giống như lũ chuột chũi, "Huyết ngọc của ông đây đâu rồi? Sao lại biến mất? A...!"

Hắn còn chưa nói xong, ánh chớp ngưng tụ trong hư không, thân hình An Kỳ Lân xuất hiện lần nữa.

Vô số ánh chớp bắn tung tóe, biến mất hoàn toàn.

An Kỳ Lân kêu to oa oa.

Đùng!

An Kỳ Lân nhổ ra, trên mặt có vẻ khổ sở, giống như ăn đến mức đau bụng rồi.

Đúng vậy, lần này thì huyết ngọc Kỳ Lân cũng biến mất theo...

An Kỳ Lân bị một chưởng đánh đến mức nổ.

"Nếu cậu không muốn chết..."

"Thình thịch..." Tim của An Lâm cũng sôi trào theo đó.

Mặt ông chú đầy vẻ suy sụp mà đứng tại chỗ, sau đó ông quay đầu, ánh mắt nhìn An Lâm trở nên dữ tợn, bước từng bước một tới.

Sau đó dòng máu cũng sôi trào theo.

Ông chú thấy vậy thì mừng rỡ, không ngừng vỗ lưng An Kỳ Lân: "Bụng không thoải mái sao? Mau nhổ ra, nhổ ra là được! A... Mau nôn ra!"

Ánh chớp trên người nổ vang ầm ầm, buồng tim trên ngực trái đột nhiên xuất hiện một trái tim màu đỏ, sau đó sức mạnh thần thú vô cùng kinh khủng bắt đầu lan truyền.

Ông chú nhìn An Kỳ Lân trước mặt, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh giống huyết ngọc Kỳ Lân như đúc trên chiếc áo T-shirt và quần đùi kia.

Đây không phải là sức mạnh của hắn sao? Tại sao cái đứa kim quang tí hon này lại dùng?

Hứa Tiểu Lan: "..."

Đó là sức mạnh và đạo ý của Ma Huyết Kỳ Lân.

Dứt lời, hắn bắt đầu cởi quần áo An Kỳ Lân: "Cởi ra! Mau cởi xuống cho tao! Cho dù là quần áo, cũng phải để tao mặc, đây là huyết ngọc của tao!"

Vị trí tim của An Kỳ Lân, phát ra ánh đỏ vô cùng vô tận, trong sắc đỏ ẩn chứa sức mạnh tối cao nắm giữ sự chết chóc và sinh mạng, giống như thần thú dẫm đạp tiêu diệt chúng sinh đang tới.

Hình ảnh này, thật sự không thích hợp cho trẻ nhỏ.

Ông chú cứ kéo liên tục, An Kỳ Lân thì cứ phản kháng, cứ khóc.

Nhưng mà, bộ quần áo đó giống như đã hòa làm một với An Kỳ Lân, cho dù ông chú có kéo thế nào, cũng không kéo được quần áo của An Kỳ Lân ra.

Ông chú trợn tròn hai mắt, há miệng thật lớn, trên mặt đầy vẻ khó mà tin được khi nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy đầu mình có chút không xoay chuyển theo kịp.

Bọn Thú tộc: "..."

Chuyện này mà nói ra, sẽ có người tin sao?

"Không! Điều này sao có thể?!" Ông chú không còn nửa vẻ nho nhã lúc trước, hai tay ôm mặt, vẻ mặt điên cuồng nói, "Huyết ngọc Kỳ Lân của ta sao có thể biến thành thứ này."

Áo ngoài màu trắng của An Kỳ Lân bay lượn phía sau lưng, cơ thể trần trụi đột nhiên có vô số ánh sáng màu đỏ bao quanh, ngưng tụ, cuối cùng biến thành một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần đùi màu đỏ tươi.

An Lâm: "..."

Hô hấp của ông chú trở nên dồn dập, mặt đầy vẻ khó tin nói: "Huyết ngọc Kỳ Lân của tao, chẳng lẽ đã biến thành quần áo rồi?"

"Đây..." Một phỏng đoán vô cùng ly kỳ hiện lên trong đầu hắn.

"Này, quá đáng, nó vẫn chỉ là một đứa bé!" Bây giờ Hứa Tiểu Lan không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà mắng.

"Không cần cô lo!" Ông chú trợn mắt nhìn, sát khí như sóng trào.

Trong nháy mắt An Lâm đã đứng chắn trước người Hứa Tiểu Lan, lạnh lùng nói: "Thả An Kỳ Lân ra, nó là của tôi."

"Đứa trẻ này đúng là thiếu đòn, hôm nay nếu tao không lấy được huyết ngọc Kỳ Lân, tao sẽ giết tất cả các người!" Hai mắt ông chú đỏ rực, trợn mắt nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan một cái, sau đó đưa mắt sang nhìn An Kỳ Lân lần nữa.

Hắn nhắc đến An Kỳ Lân, An Kỳ Lân không ngừng thả ra kim hư lôi để phản kháng, ánh chớp vỡ trong hư không, rơi xuống người hắn, lại bị chân nguyên hộ thể vô cùng mạnh đánh vụn.

Sức mạnh như vậy còn chưa đủ để khiến hắn bị thương!

"Tao còn chưa chết, vậy đã chứng minh huyết ngọc Kỳ Lân kia chưa biến mất. Qua cảm nhận, huyết ngọc Kỳ Lân chắc chắn là bộ quần áo kia, mau trả lại cho tao!"

Ông chú lấy tay làm đao, muốn xé quần áo trên người An Kỳ Lân ra.

Nhưng bất chợt, một liên hệ nào đó sản sinh trên người hắn, khiến cho hắn không thể xuống tay được, đó là bản năng bản thân từ chối việc gây tổn thương cho chính mình.

"Chết tiệt, không thể làm tổn thương chính mình! Tao mới là Ma Huyết Kỳ Lân!" Ông chú gào lên một cách giận dữ, một lần nữa lấy tay làm đao, muốn chém An Kỳ Lân.

"Không thể nào, đây nhất định là đang nằm mơ! Tao chắc chắn vẫn đang nằm mơ!" Hai mắt ông chú chảy nước mắt, không ngừng lắc đầu, "Giả, đều là giả, ta đường đường là thần thú Hợp Đạo, sao có thể không rõ ràng mà bị xác nhận loại quan hệ đó..."

Đây chính là khế ước thú cưng trá hình đó!!

Đã nghe nói đến khế ước thú cưng chưa?

Huyết ngọc Kỳ Lân là đồ của hắn, tại sao đang yên lành lại biến thành quần áo, bị đồng hóa chứ? Không chỉ có vậy, đm còn có quan hệ phụ thuộc!!

Thật ra thì, ông chú thật sự có chút nghi ngờ cuộc sống.

"Chết đi!" Trong nháy mắt ông chú đã xuất hiện trước mặt An Lâm, sát khí ngút trời, quả đấm chứa năng lượng mạnh mẽ khiến ngay cả không gian cũng bắt đầu đông lại.

Nhưng mà, chẳng biết tại sao, nắm đấm của hắn lại lơ lửng trên không trung, không có cách nào hạ xuống.

Bởi vì hắn cũng cảm nhận được quan hệ chủ tớ nào đó trên người An Lâm...

"Tao... Tao nói đm!" Ông chú nghẹn một cục máu trong ngực.

Lúc này Hám Sơn Quyền mà An Lâm tung ra theo bản năng đã giáng xuống, trong nháy mắt đấm bay ông chú.

A...

Mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, Ma Huyết Kỳ Lân bị An Lâm đánh bay?

Ông chú trung niên bò dậy trên mặt đất, hai mắt mờ mịt, giống như mất hồn, lẩm bẩm nói: "Không phải đâu, không thể nào, đây không phải sự thật..."

Một đám Thú tộc bối rối lần nữa, Ma Huyết Kỳ Lân bị một đấm của An Lâm đánh cho choáng váng rồi sao?

Nếu như không thể làm hại An Kỳ Lân, vậy thì giết chết An Lâm.

"Chết tiệt, quan hệ chủ tớ, ông đây thật sự biến thành quần áo rồi sao?!" Ông chú gầm thét lên một tiếng, đưa mắt nhìn sang An Lâm, hai mắt ánh lên lửa giận.

Hắn không chỉ không dám làm hại quần áo do huyết ngọc Kỳ Lân hóa thành, mà ngay cả An Kỳ Lân hắn cũng không dám gây thương tổn, bởi vì hắn có thể cảm nhận được quan hệ chủ tớ nào đó trên người An Kỳ Lân...

Một trận lốc nổi lên, sống bàn tay dừng lại trước người An Kỳ Lân mười cen ti mét, không ngừng run rẩy, lại không thể nào hạ xuống được.

"Vù vù!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận