Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1047: Nỗ lực và báo đáp

Kiêu ngạo thì sớm muộn cũng nhận hậu quả.

Đến giờ Lam Tiểu Nghê mới lĩnh hội được hết hàm ý sâu sa của câu nói này.

Đúng thế, Lam Tiểu Nghê còn chưa đắc ý được bao lâu, đã gặp phải thất bại. Sau đó giống như con cá nước mặn liều mạng bới về phía An Lâm, thầm nghĩ sẽ ôm chặt chân của An Lâm không buông.

Cái lá chắn nước màu lam kia rõ ràng cũng không có hiệu quả đối với hải yêu, Cơ Đức truy đuổi Lam Tiểu Nghê cũng theo đó bơi ra ngoài.

"Chớ chắn đường tôi!"

Tay trái của An Lâm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lam Tiểu Nghê, đưa cô bỏ sang một bên người hắn.

Lúc này, cây thương vô cùng sắc bén của Cơ Đức đã mang theo sức công phá cực kì kinh khủng xé gió đâm tới.

An Lâm chưa kịp rút kiếm, cây thương màu bạc sắc bén đã trực tiếp đâm tới.

Một nắm đấm này trực tiếp đánh thẳng vào ngực Cơ Đức, rõ ràng không có sự xuất hiện của bất kì pháp thuật nào, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh của cơ thể để tấn công. Thế nhưng, khi cơ thể Cơ Đức tiếp nhận nắm đấm kia, thì sức mạnh của nó có thể sánh được với chiêu thức cuối cùng của Lam Tiểu Nghê.

Cơ thể cứng rắn màu vàng của Cơ Đức, bị một nắm đấm này của An Lâm khiến cho hổng một lỗ!

Khóe miệng An Lâm hơi giương lên: "Tôi cũng rất phiền não, thật mệt cho mấy người khi lúc nào cũng nghĩ rằng không có khả năng như thế, đáng tiếc đây là sự thật!"

Uỳnh uỳnh!

Cây thương vô cùng sắc bén cũng không thể nào đâm rách được da của An Lâm.

An Lâm lại tiếp tục triệu hồi Kim hư lôi.

Ầm ầm ầm!

"Phụt phụt..." Cơ Đức phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược về phía sau.

Cơ Đức trợn to hai mắt: "Điều này sao có thể xảy ra được?!"

Một vùng năng lượng đáng sợ nổ tung, cây thương bị tay An Lâm bắt được.

Không kịp tránh né!

Ầm ầm ầm! Lôi quang màu vàng đánh đến chỗ lá chắn nước thì bị nổ tung.

Vừa dứt lời, nắm đấm của An Lâm đã trực tiếp đánh tới!

An Lâm: "..."

Tên yêu quái đầu bạch tuộc cứ thế bay đụng vào lá chắn nước, sau đó trực tiếp rơi xuống cầu gỗ.

Kim hư lôi tan biến trên không trung, hướng yêu quái đầu bạch tuộc đánh tới.

Nhát chém đầu tiên đã dùng hết sức lực của một cô gái, uy lực cũng khiến cho người khác sợ hãi.

An Lâm nhất thời giật giật khóe miệng, coi như hắn trông xấu xí, nhưng lại thở ra cái lời nói buồn nôn như thế này là có ý gì?

Đuối cá của Lam Tiểu Nghê uốn lượn, chậm rãi ngồi xuống cơ thể của Cơ Đức, từ từ sờ soạng.

Không nghĩ tới pháp thuật khác cũng khổng thể đi qua, thế này thì đánh đấm kiểu gì đây!

Chỉ khác là, lúc này đây vai vế cũng đổi ngược lại cho nhau.

Mẹ nó! Thế mà hắn lại quên mất cái lá chắn nước kì thị chủng tộc kia!

Ngơ ngơ ngác ngác lại bỏ lỡ món bảo vật này, giấc mộng rèn thần khí của An Lâm, coi như càng xa vời...

Cả gương mặt của An Lâm lộ vẻ tuyệt vọng, đây chính là số mệnh sao?

Lam Tiểu Nghê trở thành người sau cùng thắng cuộc, An Lâm chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn!

Cơ Đức bị thương nặng nằm trên mặt đất, thấy An Lâm không thể đi vào, không thể tiếp tục hành động, rốt cục cũng nở nụ cười: "Ha ha ha ha, dù ngươi có lợi hại như thế nào đi nữa, nhưng không có cách nào vượt qua lá chắn này, thì ta chính là người đàn ông mà cả đời này ngươi vĩnh viễn không chạm đến được!"

An Lâm: "..."

Cái thao tác sờ soạng thi thể sau khi giết boss này, An Lâm vô cùng quen thuộc.

Dù sao trước khi hắn vẫn làm như thế.

Đột nhiên, một thân hình màu lam vượt qua lá chắn nước, cầm trong tay chiếc đao băng màu lam, dứt khoát chém xuống Cơ Đức đang bị thương nặng nằm trên đất.

Sau khi chiếc đao băng của Lam Tiểu Nghê tan biến, sắc mặt cô cực kì tái nhợt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng lung lay, giống như cả người vô lực mà ngã xuống đất, thế nhưng lại bị cô cố gắng kiềm chế đứng ổn định lại.

An Lâm không có cách nào vượt qua lá chắn nước này, nhưng Lam Tiểu Nghê có thể.

"Không!" Cơ Đức gào thất thanh, thân thể liền bị chiếc đao băng chém thành hai nửa.

Lam Tiểu Nghê móc một bảo vật có hình dáng giọt lệ màu lam ra.

Bảo vật tỏa ra một ánh sáng nhu hòa, giống như như là một bảo vật vô giá, mà Lam Tiểu Nghê từ khoảng khắc dường như đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô tận vô biên của biển sâu.

Lam Tiểu Nghê thỏa mãn cười, cầm bảo vật giọt lệ màu nam nắm chặt trong bàn tay, đi ra phía lá chắn nước.

"Là tôi thắng."

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm, đắc ý phất phất giọt lệ màu lam trong tay.

An Lam bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Có thể đây chính là số trời rồi..."

Thế giới quang cầu màu lam này, quả thực đã định trước mục tiêu là đưa bảo vật cho Lam Tiểu Nghê, thiên thời địa lợi nhân lại hòa, toàn bộ đều bị người ta chiếm mất, An Lâm có thể nói gì nữa.

Một đợt mùi hương thanh nhã phảng phất truyền tới.

An Lâm ngẩng đầu, lại thấy trước mặt xuất hiện mội đoi tay trắng noãn mềm mại, trên tay cầm một giọt lệ màu lam. Ánh sáng nhu hòa yên tĩnh, thấm sâu vào tâm khảm từng người.

"Chúc mừng hai người hữu duyên, thành công vượt qua thử thách của quang cầu màu lam, hai người có thể mang theo bảo vật này để chấn hưng chủng tộc của các ngươi!" Âm thanh của Tây Hải Tử lại vang lên lần nữa.

Trong lúc không gian biến hóa, hai người đã xuất hiện trước mặt bức tượng Tây Hải Tử.

Bảo vật đã được thu thập, cảm giác đất trời xoay chuyển lại kéo tới.

An Lâm yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Thật dễ dụ...

Lam Tiểu Nghê đắc ý cười nói: "Điều đó là tất nhiên rồi!"

Một bảo vật của tổ tiên để lại, đối với cô mà nói, quan trọng đến mức nào khỏi nói cũng biết.

Rất có thể chuyến đi này là cơ hội duy nhất để thu thập bảo vật của Lam Tiểu Nghê.

Nhưng mà sau khi trải qua một quá trình vô cùng khó khăn mới lấy được bảo vật như thế, Lam Tiểu Nghê lại chắp tay nhường lại cho hắn?

"Này, ngơ ngốc gì đấy? Không muốn thì tôi lấy lại nhé."

Thanh âm trong trẻo vang lên, Lam Tiểu Nghê tức giận nói.

"Muốn! Tôi muốn chứ!" An Lâm vẻ mặt thụ sủng nhược kinh* tiếp nhận lấy bảo vật, vẻ mặt cảm kích nhìn Lam Tiểu Nghê: "Cám ơn cô, cô thật ngoan ngoãn!"

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Lam Tiểu Nghê: "..., đây là lời khen ngợi sao?"

An Lâm phục hồi lại tinh thần, sửa lại lời nói: "Cô là thiên tài ưu tú nhất tộc Linh Ngư mà tôi từng biết!"

Sau khi Lam Tiểu Nghê biết mình có cơ hội thu thập bảo vật, cái bộ dáng cao hứng vô cùng ngu ngốc vẫn còn vô cùng rõ ràng trong kí ức của An Lâm.

Cái chuyện thái độ của cô bỗng nhiên xoay chuyển, khiến cho An Lâm nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Vậy mà Lam Tiểu Nghê lại đưa vật liệu cấp thần cho hắn?!

Cả ngươi An Lâm đều sững lại.

Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lam Tiểu Nghê hiện lên trước mặt An Lâm, bàn tay vung lên một cách vô cùng dứt khoát, tươi cười nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Lam Tiểu Nghê tôi có ân tất báo! Giọt lệ màu lam này coi như vạt báo đáo ơn cứu mạng của anh!"

Ánh mắt của An Lâm rời đi, có chút kinh ngạc nhìn cô nàng trước mặt.

An Lâm hài lòng vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, tiền bối, tôi nhất định sẽ làm thế!"

Một màn này đã lặp đi đi lặp lại vô số lần, là một vòng tuần hòa khiến người ta tuyệt vọng.

Lam Tiểu Nghê nghĩ tới trong lòng có chút mệt mỏi, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, cô đã sử dụng bí pháp tiêu hao năng lượng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu nhấm nháp một viên khí huyết đan.

Lúc này, một bàn tay đưa tới trước mặt cô, lòng bàn tay có một trái cây màu đỏ tản ra một sức sống vô cùng mãnh liệt, cảm nhận được sức mạnh của nó liền biết nó là một thứ cực phẩm.

"Đây là quả tiên cấp 3, quả minh huyết, chỉ còn lại mỗi một quả, cầm lấy ăn đi, có tác dụng khôi phục khí huyết cực mạnh." Cả khuôn mặt An Lâm mang nụ cười ôn nhu.

"Tại... tại sao?" Trong con ngươi xanh lam của Lam Tiểu Nghê phản chiếu hình ảnh trái cây màu đỏ rực, có chút khó tin nói.

"Cô là đàn em tiên phong của tôi, nếu không khôi phục tốt, thì tiếp theo biết chiến đấu thế nào, cầm lấy ăn đi. Không cần khách khí, đại ca tôi không thiếu tiền!" An Lâm cực kì hào sảng mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê có chút run rẩy cầm quả minh huyết lên, chậm rãi gặm.

Vừ ăn vừa khóc.

Sau khi bỏ ra công sức nỗ lực, đột nhiên nhận được sựu đối đãi đầy thiện chí khiến cô cảm động.

An Lâm thấy bộ dạng này của Lam Tiểu Nghê, chỉ cười nhẹ nhàng.

Ôi trời ơi! Kế hoạch thu mua đàn em của hắn vô cùng thành công.

Các thử thách ở thế giới quang cầu sau đó, sợ rằng lại xuất hiện tình huống khiến hắn ngơ ngác vô lực như ở thế giới quang cầu màu lam này. Thế nên khiến con cá ngốc này cảm động, ít nhất cũng có nhiều tác dụng đúng không?

Đúng thế, việc tạo dựng quan hệ tốt với đàn em, cũng là một việc bắt buộc phải làm của đại ca.

Nhân tâm của đàn em Lam Tiểu Nghê, hiển nhiên đã bị quả minh huyết của hắn mua chuộc!

An Lâm lấy giọt lệ màu lam ra, dùng thuật thần giám.

Giọt lệ hữu tình: Đại Ti Tế bởi vì tình yêu mà chảy xuống một giọt nước mắt, là vật liệu cấp thần.

An Lâm: "..."

Cái quỷ gì thế này?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận