Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 879: Hành trình tìm kiếm thần đan

Một buổi sớm, sau khi An Lâm bán bánh bao xong xuôi, liền xin nghỉ phép để đi đến Cung Đâu Suất.

Một lần nữa hắn gặp lại Doãn Hỉ, một thời gian không nhìn thấy, Doãn Hỉ lại béo tròn thêm một chút.

"Doãn Hỉ lão ca, tôi cũng không nói khách sáo nữa, chỉ hỏi anh một câu thôi, thần đan rẻ nhất bao nhiêu tiền một viên thế?" An Lâm vừa mới đến liền nói ngay vào vấn đề chính.

Doãn Hỉ trừng lớn hai mắt, hít sâu một hơi: "An Lâm lão đệ, cậu... cảnh giới Cật Đan của cậu đã cao thâm đến vậy rồi sao? Mới thế mà đã bắt đầu ăn Thần đan rồi!"

Khuôn mặt An Lâm hơi đen lại: "Cảnh giới Cật Đan là cái quỷ gì?"

"Đây chính là cảnh giới mà mạch Cật Đan chúng tôi tự mình lập ra đấy! Nói không chừng sau một khoảng thời gian phát triển, có khi lại tự mình lập thành một phái ý chứ." Doãn Hỉ phấn khích đáp.

An Lâm có chút đau đầu phẩy tay áo: "Chúng ta vẫn nên nói về vấn đề chính thôi, tôi muốn hỏi qua về giá cả của thần đan!"

Thời gian không chờ đợi người, kế hoạch để hắn tiến vào cảnh giới Phản Hư, cũng nên khởi động rồi.

"Thế nhưng anh không biết luyện thần đan." Doãn Hỉ nói rất thản nhiên.

Khóe miệng An Lâm giật giạt, Luyện Đan Sư Cực Cảnh hậu kỳ nho nhỏ?

Doãn Hỉ trịnh trọng gật đầu: "Anh tin chú!"

Doãn Hỉ trợn trắng mắt: "Luyện Đan Sư hàng đầu thì sao, hiện giờ anh mới chỉ là một Luyện Đan Sư Cực Cảnh hậu kỳ nho nhỏ thôi."

"Nhưng mà, thần đan cần phải có dược liệu và các loại quả cấp Thần để làm nguyên liệu luyện chế, dù thế nào thì giá cả cũng không thể rẻ được." Doãn Hỉ ngẫm nghĩ, lại nói tiếp, "Viên thần đan mà anh từng thấy, rẻ nhất cũng phải đến mấy chục triệu linh thạch, không có một trăm triệu linh thạch trở lên để đảm bảo thì Luyện Đan Sư sẽ không nhận loại nghiệp vụ này đâu."

"Hằng Nga cũng không được sao?" An Lâm hỏi.

Việc thu hoạch các loại công pháp thì tạm thời không thể trông cậy được, thần khí cũng mơ mơ hồ hồ khó kiếm, hiện giờ ngẫm nghĩ một chút, cũng chỉ có phương diện thần đan là có thể ra tay được thôi.

Đám người Đan Tháp kia mà nghe thấy anh nói thế này, chắc trăm phần trăm là muốn đánh người luôn đấy!

An Lâm nghe thấy vậy liền nắm lấy tay Doãn Hỉ, "Anh, anh tin tôi không?"

"Thần đan à... thật ra thì giá cả cũng khó định được lắm, bởi vì nguyên liệu rất khó kiếm."

Trong lòng An Lâm liền phát sầu, nói bằng giọng khó có thể tin: "Anh, anh là Luyện Đan Sư hàng đầu trong cung Đâu Suất của Thiên Đình đấy!"

An Lâm cảm thấy hào hứng, vẻ mặt tò mò hỏi: "Phú Đạo Kính là cảnh giới gì thế?"

An Lâm vô cùng vui mừng.

"Nói đến cái này thì cũng khá phức tạp, nói một cách đơn giản thì chính là sau khi thuật luyện đan của Luyện Đan Sư đạt tới đỉnh cao, trải qua đột phá, vì vậy họ có thể giúp chính mình cảm ngộ đến tầng đạo cao hơn, giao phú đan dược."

Doãn Hỉ gật gù, đắc ý nói: "Vấn đề khó khăn của việc luyện thần đan, thậm chí còn khó hơn cả việc đột phá cảnh giới Hợp Đạo siêu việt. Dù sao thì tôi cũng chưa từng nghe nhắc đến có Luyện Đan Sư nào chưa đến cảnh giới Hợp Đạo mà biết luyện chế loại đan dược đẳng cấp thần đan này cả."

"Ây..." Doãn Hỉ bị chẹn họng một chút: "Ngoại trừ Hằng Nga, cô ấy quá mức yêu nghiệt, hiện giờ cảnh giới luyện đan đã bước nửa bước vào Phú Đạo Kính rồi, có thể luyện chế ra được thần đan cấp thấp rồi thì phải, không thể đem ra so được..."

Doãn Hĩ đắc ý vỗ vỗ cái bụng tròn vo.

"Nói vậy thì, tôi phải đến tìm Hằng Nga rồi?" An Lâm lẩm bẩm.

"Không có chuyện gì, có tiền đúng chỗ là được, chuẩn bị mấy trăm triệu, sư phụ tôi chắc chắn sẽ nhận!" Doãn Hỉ vẫn là bộ dạng tràn đầy tự tin như cũ.

"Có thể nói như thế này, điểm khác so với cùng một loại thần đan do Luyện Đan Sư luyện chế, đó là hiệu quả của thần đan mà bọn họ luyện ra không hề giống nhau, bởi vì đạo của bọn họ không giống nhau!"

Cứ thế, An Lâm từ biệt Doãn Hỉ, thông qua truyền tống trận của Thiên Đình, đi thẳng đến Nguyệt cung.

"Phú đan thành đạo, phối hợp với nguyên liệu luyện chế cấp Thần, tạo ra đan dược có thể được gọi là Thần đan!"

Hương hoa quế thanh tịnh khẽ lướt đến theo gió, làm cho hắn không khỏi hít sâu một hơi. Hương thơm loài hoa tràn vào thân thể, giống như một đôi tay nhẹ nhàng vỗ về kinh mạch, cả người cũng theo đó mà cảm thấy sảng khoái tràn trề.

Một luồng sáng lóe lên, An Lâm liền đi về phía vùng đất ánh trăng màu trắng bạc nhàn nhạt.

Vô số chòm sao chiếu sáng đêm tối.

Doãn Hỉ nói đầy đủ lý lẽ, An Lâm chỉ cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

An Lâm: "Ha ha."

Đó là thế giới của đám đại thổ hào siêu cấp, còn loại nghèo rớt như An Lâm thì chỉ có tránh sang một bên thôi.

Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đến chỗ Hằng Nga, dù sao thì người quen cũng dễ nói chuyện mà.

"Tìm sư phụ tôi cũng được!"

"Sư phụ anh? Sư phụ anh là một người bận rộn, không nên làm phiền đâu nhỉ." An Lâm có chút do dự.

Ừm... nói là cái bụng cũng không sai! Bởi vì giới hạn nữa lồng ngực và cái bụng, nếu nhìn trên thân hình của anh thì quả thật là không rõ ràng chút nào.

Ồ, không đúng, hẳn phải là lồng ngực.

"Quả đúng là một nơi tốt." An Lâm không kìm được tán thưởng một câu.

Hắn đi đến trước cửa Nguyệt cung, dừng bước trước tấm biển đề dòng chữ 'đàn ông và chó không được phép đi vào'.

An Lâm có chút thấp thỏm lôi bùa truyền âm ra.

Không lâu sau, một giọng nói lạnh lùng lại mang theo vài phần biếng nhác truyền đến.

"A lô, bánh chưng lớn An Lâm, có chuyện gì sao?"

An Lâm: "..., bánh chưng lớn là có ý gì? Biệt danh mới à?"

"À... vừa mới tỉnh ngủ, là đại tông chủ."

(bánh chưng = bánh tông)

An Lâm có chút ngại ngùng: "Đại tông chủ thì không dám nhận, gọi tôi là tông chủ đại nhân là được rồi."

Mấy lời nói này ngay cả nghe mà hắn cũng không hiểu, có thể giao tiếp bình thường được sao?

Hốc mắt An Lâm cũng đỏ hết lên rồi.

Đây, má nó chứ... thực sự nghe không hiểu tí nào luôn!

Hắn đột nhiên nhớ đến sự khủng bố lúc Hằng Nga bị văn chương nhập.

An Lâm há hốc miệng, trong não trống rỗng.

"Ài..." Cô gái khẽ thở dài: "Nhân sinh trong đất trời, chợt như khách đi xa. Không vội, cần chi đợi trăng tròn, không bằng nắm chặt cái chén trong tay."

Hắn đã tập thành thói quen với người khác rồi, nên lúc này cũng liền thuận miệng trang bức trức mặt Hằng Nga luôn...

Trong lòng An Lâm thầm mắng mình là heo, ngay cả Trư Bát Giới cũng không bằng.

Hắn lại cố gắng dùng bừa truyền âm để kết nối với Hằng Nga một lần nữa, cũng may vẫn chưa bị kéo vào danh sách đen, vẫn kết nối được.

"Có việc?" Giọng điệu Hằng Nga có chút lạnh lùng.

"Ắc, tôi đang ở bên ngoài Nguyệt cung, có một vài việc muốn nhờ chị giúp một chút." An Lâm chân thành nói.

"Gấp không?" Giọng nói của cô gái vẫn lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng.

"Ừm, cũng không phải gấp lắm..." An Lâm hơi do dự một chút, sau đó mới lên tiếng.

"Tự biết trong tâm không có việc, cá nhỏ mà nhảy khỏi bèo xanh?" Chất giọng nhẹ nhàng êm dịu truyền đến.

An Lâm đớ người: "Gì cơ?"

Đó chính là chủ nhân của Nguyệt cung - Hằng Nga có danh hiệu là Luyện Đan Sư đứng đầu của Thiên Đình đấy!

Lúc này An Lâm mới tỉnh ngộ, người đang nói chuyện với hắn là người nào.

Hít ...

Bùa truyền âm bị ngắt kết nối rồi.

Tút tút tút...

Hằng Nga: "..."

Chi viện... hắn cần sự trợ giúp lớn hơn!

Hắn lập tức sử dụng thuật phân thân, lấy một lá bùa truyền âm khác, chạy đến chỗ xa, kết nối với số của Tô Thiển Vân, trong loại tình huống này cũng chỉ có mỗi Tô Tô của Hằng Nga mới có thể cứu hắn từ trong nước sôi lửa bỏng thôi!

Vào lúc Hằng Nga bị bệnh văn chương nhập, Tô Thiển Vân vẫn có thể nương theo lời nói của Hằng Nga mà lý giải ra được, vẫn trò chuyện vui vẻ, cảnh tượng này đã in dấu cực sâu ở trong đầu An Lâm, tuyệt đối chính là một cái đùi to (để ôm).

An Lâm bị sự cơ trí của mình làm cảm động, cũng may mà hắn có chuẩn bị dư ra số bùa truyền âm, cũng may hắn biết thuật phân thân, cũng may hắn có sự trợ giúp bên ngoài là Tô Thiển Vân này, nếu không thì thật sự chính là không có cách nào nữa rồi.

Bùa truyền âm rất nhanh đã được kết nối, An Lâm thuật lại những lời nói của Hằng Nga cho Tô Thiển Vân nghe.

Tô Thiển Vân biết chuyện này đang rất gấp, cũng không hỏi gì nhiều mà bắt đầu giải thích.

Ví dụ như câu đầu tiên có ý tứ là: "Má nó chứ chuyện cậu không vội thì đến tìm tôi làm cái gì?"

An Lâm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Câu thứ hai thì có ý là: "Nghe không hiểu thì thôi đi, đời người lúc còn sống trôi qua nhanh lắm, những chuyện trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Đừng tìm kiếm những thứ hư vô mờ mịt làm gì, cậu vẫn nên quay về làm cho xong chuyện của cậu trước đi."

Đây chẳng là hạ lệnh đuổi khách còn gì...

An Lâm còn chưa kịp tiêu hóa xong, có lẽ là thấy hắn mãi không trả lời, Hằng Nga lại nói thêm một câu.

Đại ý chính là: "Sao lại không nói gì nữa? Không có việc gì gấp thì tôi cúp đây."

Tô Thiển Vân phiên dịch xong, bùa truyền âm bên phía aal cũng đã bị dập máy.

"Tút tút tút..."

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận