Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1105: Hắc Vũ tộc thảo luận về An Lâm

Lời của Nguyệt Dạ Chân Vương quanh quẩn ở bên tai Hắc Vũ Đế Vương.

Hắc Vũ Đế Vương vất vả hồi lâu, muốn nghe một chút tin tức tốt, suýt thì phun một búng máu ra ngoài

"Không làm nhiệm vụ nữa? Rốt cuộc là tại sao, Nguyệt Dạ Chân Vương?" Hắc Vũ Đế Vương đầy mặt không hiểu hỏi.

Nguyệt Dạ Chân Vương bày ra vẻ mặt không cảm xúc vứt một đống tin tức cho Hắc Vũ Đế Vương, lời ít mà ý nhiều nói: "Tôi không muốn chết."

Hắc Vũ Đế Vương: "..."

Vị Đế Vương thống ngự bộ tộc này, cẩn thận liếc nhìn tin tức Nguyệt Dạ Chân Vương sưu tập, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, thật đau lòng, thật đau lòng quá mà...

Tin tức cuối cùng, là kết luận của Nguyệt Dạ Chân Vương.

Đánh giá thực lực hiện tại của An Lâm: Phản Hư hậu kỳ.

Nguyệt Dạ Chân Vương lạnh nhạt an ủi: "Chuyện này không trách ngài được, An Lâm thật sự quá quỷ dị, thực lực tăng trưởng nhanh đến mức làm cho người ta không thể hiểu nổi, càng đừng nhắc đến cái loại lực lượng đặc biệt giấu trong cơ thể hắn..."

Hắc Vũ Đế Vương cảm thấy có một cục tức nghẹn ở trong ngực.

"Tôi luôn luôn không phải là cái loại kẻ địch ngu xuẩn, còn phái tiểu binh đi cho đối phương luyện cấp. Tôi vừa ra tay thì ngay cả Chân Vương Phản Hư cũng phải chết! Nhưng mà tại sao... tại sao tôi vẫn thua?"

Nguyệt Dạ Chân Vương lần nữa tỏ thái độ. Cô là người tùy ý không màng danh lợi, nhưng không có nghĩa là không có chủ kiến. Ngược lại, chỉ cần cô đã cho đưa ra kết luận cho một chuyện, thì suy nghĩ trong đầu sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Bốn năm... Mới chỉ qua bốn năm thôi mà!"

Đau đầu quá!

Chiến lực phù hợp nếu muốn giết chết An Lâm: Hai vị đại năng Phản Hư đỉnh phong, trong đó một vị phải làm con tốt thí.

Ông tràn đầy mong đợi, hi vọng Nguyệt Dạ Chân Vương có thể giết chết An Lâm, đoạt lại kiếm Thắng Tà. Kết quả vài năm sau, đối phương lại lấy lý do vì sợ chết, nên không chịu làm! Sau đó An Lâm còn biến thành đại boss nữa chứ!

Hắc Vũ Đế Vương nắm tài liệu, tay có phần phát run, kích động nói:

Hắc Vũ Đế Vương xem tài liệu và bản phân tích, hẳn là không được tìm chút lý do phản bác nào.

"Nhiệm vụ lần này, thật sự không làm được, có trừng phạt gì, Nguyệt Dạ cũng nguyện tiếp nhận."

"Có ai không! Triệu tập tất cả Chân Vương!" Hắc Vũ Đế Vương hét lớn một tiếng.

Tim của ông đau quá, sao chuyện gì cũng không thuận thế này?

Tại tòa thành Đế Vương, mười một cái khắc ấn sáng lên.

Cái đệch mợ...

Bây giờ Hắc Vũ Đế Vương cảm thấy, ông không chỉ bị Hắc Linh Xà bắt nạt, mà còn bị loại hậu bối như An Lâm bắt nạt, nỗi tủi nhục này ông nuốt không trôi!

Hắc Vũ Đế Vương đưa tin tức Nguyệt Dạ sưu tập được cho các Chân Vương đọc.

Rất nhanh, ở trên đại điện liền có mười một vị cường giả Phản Hư hậu kỳ đứng đầu tụ tập.

Lời vừa nói ra, chúng Chân Vương đều kinh ngạc hô lên.

Đúng, Chân Vương lĩnh ngộ lực lượng Thần Đạo, đã đạt hơn mười một vị!

Lần này hắn thừa dịp toàn bộ Đế Vương đều được triệu tập, chạy ra ngoài xem một chút, nhưng biết được ngay cả Nguyệt Dạ Chân Vương cũng bỏ qua nhiệm vụ, trong lòng không khỏi than thở không dứt.

Điều này đại biểu, Hắc Vũ tộc có khoảng mười một vị Chân Vương Phản Hư hậu kỳ!

"Đế Vương, Nguyệt Dạ Chân Vương phân tích ra sao ngài cũng đã xem, nhiệm vụ này của ngài, hoàn toàn là cho chúng tôi đi chịu chết!" Có một vị Chân Vương tính cách nóng nảy mở miệng nói.

Lời của Hắc Vũ Đế Vương quanh quẩn ở trong đại điện, đám Chân Vương lại chần chờ.

Quả nhiên, người biết sự đáng quý của sinh mệnh, không chỉ một mình hắn!

Một đám Chân Vương với hơi thở mênh mông cường đại, theo chiếu lệnh của Đế Vương, xé rách không gian mà đến.

Nguyệt Dạ Chân Vương thi hành nhiệm vụ chẳng bao giờ từ bỏ, giờ phút này lại chủ động bỏ qua nhiệm vụ!

Chàng trai có dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ kia thấy thế thì không nhịn được mà muốn vỗ tay, giống như gặp được tri âm vậy. Hắn chính là người nhận nhiệm vụ đầu tiên, sau đó chủ động từ bỏ - Tinh Dạ Chân Vương!

Vì vậy Tinh Dạ Chân Vương đã bị phạt ở trong Ám Chi Tâm cung khoảng một trăm năm, nhưng vẫn không hề oán trách hay hối hận.

Nguyệt Dạ Chân Vương ở trong số các Chân Vương, có thể xếp ở vị trí thứ ba hoặc là thứ hai, mà bất kỳ một vị Chân Vương nào ở chỗ này, cũng đều có đủ thực lực đẻ giết chết An Lâm.

"Nguyệt Dạ Chân Vương quyết định từ bỏ nhiệm vụ giết chết An Lâm, đoạt lại kiếm Thắng Tà, ai trong số các người đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này?" Hắc Vũ Đế Vương mở miệng hỏi.

Một chàng trai với dáng vẻ tuấn mỹ, lại càng lộ ra vẻ mặt sống sót sau kiếp nạn.

Khuôn mặt nhóm Chân Vương hiện vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nhìn kỹ, sau đó càng xem càng kinh hãi...

"Đúng đấy, đi nơi nào tìm Phản Hư hậu kỳ làm con tốt thì đây? Đại năn đến cấp độ này, ai không tiếc mạng, ai không đa túc trí mưu, ai lại ngu ngốc chịu đi?" Có Chân Vương phụ họa nói.

"Chẳng lẽ nói, ý của Hắc Vũ Đế Vương, để hai người chúng ta tổ đội, một người chịu trách nhiệm giết chết An Lâm, một người chịu trách nhiệm đi nộp mạng?"

"Lão đại Thật ác độc!"

Hắc Vũ Đế Vương: "..."

"Nhiệm vụ này chính là đi nộp mạng! Tôi nhớ trước kia, vẫn là chính miệng ngài nói, trời đất bao la, mạng của lão tử lớn nhất! Những lời vàng ngọc này, chúng tôi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?" Có Chân Vương vô cùng đau đớn cất tiếng hỏi.

Cứ như vậy, một đám Chân Vương dạt dào cảm xúc, anh một câu, tôi một câu, nhiệt tình lên tiếng. Và tất cả đều có chung một quyết định, rằng nhiệm vụ này quá nguy hiểm, bọn họ không đi!!!

Hắc Vũ Đế Vương đau hết cả đầu, có phần hỏng mất, đoạn nói: "Ai nói nhất định sẽ chết! Chẳng lẽ phân tích của Nguyệt Dạ nhất định sẽ đúng? Có lẽ sẽ có phương thức khác, có thể đạt tới cái mục đích này. Các người đều không biết động não sao?!"

Động não? Sau đó lại là một hồi nghị luận nhiệt liệt.

Các Chân Vương động não xong, nhất trí cho là, Nguyệt Dạ Chân Vương phân tích hết sức có lý...

Hắc Vũ Đế Vương: "..."

Đang lúc này, Nguyệt Dạ Chân Vương giơ lên tròng mắt trong suốt dịu dàng, khẽ khom người nói: "Nguyệt Dạ có một đề nghị."

Hắc Vũ Đế Vương nhìn thoáng qua cô, nói: "Nói đi."

"Lực lượng thần bí trong cơ thể An Lâm chỉ phát ra khi sinh mệnh gặp uy hiếp lớn, sắp phải đối diện với tử vong, chỉ cần chúng ta không làm nguy hiểm tính mạng của hắn, hẳn là cũng sẽ không sao." Giọng của Nguyệt Dạ tựa như nước suối trong, thấm vào ruột gan.

Hắc Vũ Đế Vương tức giận liếc mắt nhìn mười vị Chân Vương còn lại một cái: "Giải tán!"

Cô đạp chân, từ từ biến mất trong bóng đêm.

"Này... " Hai mắt Hắc Vũ Đế Vương sáng ngời, sau đó lại nhíu mày, "Chẳng lẽ thù của Ám Dạ Chân Vương cũng không báo?"

Nguyệt Dạ Chân Vương bình thản nói: "Chuyện này phải xem ý của ngài rồi, là thay Ám Dạ Chân Vương báo thù quan trọng, hay là kiếm Thắng Tà quan trọng. Nếu như chỉ đoạt kiếm, Nguyệt Dạ bằng lòng đón nhận nhiệm vụ này lần nữa."

Hắc Vũ Đế Vương lộ vẻ băn khoăn, sau đó sâu kín than khẽ một tiếng: "Cũng được, chúng ta chỉ đoạt kiếm, không giết người. Phần thưởng nhiệm vụ không thay đổi, nhiệm vụ này cứ giao cho Nguyệt Dạ đi, hi vọng cô không để cho tôi thất vọng!"

Chúng Chân Vương nghe vậy thì trong lòng run lên, không khỏi ném ánh mắt hâm mộ về phía Nguyệt Dạ Chân Vương.

Nếu như chỉ đoạt kiếm, không giết người, hệ số khó khăn của nhiệm vụ này rớt xuống rất thấp! Phải biết rằng, nhiệm vụ thành công, là có thể đạt được Thần Quả, cùng với ánh sáng Đạo Thừa!

Đây là chỗ tốt của trời cao!

Một số Chân Vương nóng lòng, thậm chí đã định hô lớn, bỏ nhiệm vụ kia đi, để tôi tới!

"Đa tạ Đế Vương tin tưởng."

Nguyệt Dạ bình thản hành lễ cảm ơn, hết thảy đều nhẹ nhàng như mây như khói.

"Chỉ đoạt kiếm, không giết người!" Nguyệt Dạ chậm rãi nói.

Mặt Hắc Vũ Đế Vương liền biến sắc: "Nguyệt Dạ Chân Vương có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận