Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2178: Luyện tập phá thiên

Hoa Thần nghe được lời An Lâm nói, bị dọa cho sợ đến mức hồn phi phách tán.

Lúc trước cô còn cảm giác là mình vô địch thiên hạ, chỉ cần ở trong thế giới sinh mệnh, liền sẽ vĩnh viễn không chết, có thể thoải mái châm chọc và khiêu khích An Lâm.

Nhưng bây giờ, rốt cuộc thì cô đã biết chính mình phạm vào một cái sai lầm ngu xuẩn bực nào...

An Lâm có thể giết cô, cũng có năng lực giết chết cô hoàn toàn!

Hơn nữa, chính là bây giờ, hắn đã giơ kiếm lên, nỗi sợ hãi khi đứng trước tử vong đã bao phủ toàn thân, mà ngay cả việc lên tiếng cầu xin, cô cũng không có dũng khí phát ra.

"Không... Không cần...!"

"Vĩnh biệt, Hoa Thần bất tử."

An Lâm nhàn nhạt lên tiếng, kiếm Thắng Tà vừa lúc rơi xuống.

Trong nháy mắt này, An Lâm như đã hiểu ra cái gì.

Thế giới bị hủy diệt, thần Sáng Thế đã chết.

"A a a...! " Hắn đau đớn gào thét.

Kỳ Thần còn chưa tới gần hắn, thì đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Kỳ Thần cũng raast có cốt khí, nổi điên đánh tới hướng An Lâm, định liều chết đánh cược một lần.

Mọi thứ ở thế giới này đều biến thành hư vô.

Thân thể Hoa Thần xuất hiện một đạo hắc tuyến, sau đó hắc tuyến khuếch trương, hoàn toàn nuốt chửng thân thể của cô, hơn nữa khí tức của cô, sự tồn tại của cô, cũng hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này.

Hết thảy đều đã kết thúc rồi.

Nhưng mà, hắn còn chưa nhích tới gần An Lâm, một luồng lực lượng đến từ thiên địa đã tác dụng ở trên người của hắn, khiến toàn thân hắn sưng to lên, năng lượng trong cơ thể bạo tẩu.

An Lâm vừa đưa mắt nhìn sang Kỳ Thần.

Thời điểm Nữ thần Sinh Mệnh sáng tạo ra hai hộ pháp kia, chẳng lẽ là cô ta đã sớm có loại ý định này? Hoặc nói là cô ta đã sớm chuẩn bị phương thức ứng đối khi loại tình huống cực đoan nhất phát sinh, nếu không hai vị hộ pháp này lại có mức độ phù hợp với cái thế giới này cao đến thế...

Không có không gian, không có phương hướng, không có gì cả, mà tất cả cái "không có" này, lại có thể hủy diệt mọi sự tồn tại vật, biến mọi sự vật đang tồn tại thành sự vật không tồn tại.

An Lâm biết, đó là cắn trả dành cho Thần Linh Sáng Thế sau khi thế giới hủy diệt, đáng lẽ là nữ thần Sinh Mệnh phải chịu đựng việc bị cắn trả, nhưng bởi vì dời đi quyền hạn Sáng Thế, bây giờ biến thành Kỳ Thần phải thừa nhận cổ cắn trả này.

Vạn vật đều tan biến.

Thậm chí An Lâm còn cảm nhận được âm thanh Thiên Đạo hủy diệt.

An Lâm dõi mắt nhìn, hết thảy cũng biến thành hắc ám cùng hỗn độn.

Kiếm Thắng Tà trong tay của hắn khẽ run lên, kêu một tiếng, tỏ vẻ đang lĩnh ngộ, sau đó lai tiếp tục giữ im lặng. Hiển nhiên, lần phá thiên này đã đem lại lợi ích không nhỏ cho Tiểu Tà.

"Tiểu Tà..."

Nhưng đúng là hắn vẫn không nhịn được mà thở dài.

Đây chính là chân đạo.

"Thôi, trên cái thế giới này, vốn cũng không có nhiều lý tưởng chiến đấu, vì thắng lợi, vẫn phải là học cách đưa ra vài lựa chọn tàn khốc..."

Hắc ám tồn tại vô biên.

Hỗn độn cùng hắc ám, vẫn quẩn quanh cánh cổng ánh sáng nối liền hai giới đang tản ra tia sáng lấp lánh.

Hắn có thể cảm ứng được, tiểu đội Diệt Thần đã rời khỏi nơi này, hắn cũng cần phải trở về.

An Lâm lắc đầu, bắt đầu bay về chỗ hai nối tiếp giới chỗ.

An Lâm nhẹ khẽ thở dài một hơi, cũng không biết là đang thở dài vì cái gì.

Sinh linh trong thế giới sinh mệnh, đều là nữ thần Sinh Mệnh sáng tạo ra, thuộc về hàng ngũ kẻ địch, nhưng thoáng cái An Lâm đã hủy diệt hết bọn họ, làm vì một người, luôn là có cảm giác chịu tội.

Lực lượng của hắn là hắc ám, theo lý thì hủy diệt một cái thế giới, khiến một cái thế giới từ có biến thành không, hắn nên hưng phấn mới đúng. Hắn đã lấy đi rất nhiều sinh mệnh, mà đối với mọi sinh linh, sinh mệnh luôn luôn đáng kính sợ và thương hại, đây là đặc thù mà hắn không cách nào xóa bỏ.

Tình cảm rất mâu thuẫn, nhưng An Lâm cũng không cảm giác mình có gì không bình thường.

"Tôi lấy một cái đại thế giới cho nhóc luyện phá thiên, bây giờ đã lĩnh hội được cái gì chưa?"

Vừa lúc nữ thần Sinh Mệnh muốn luyện hóa đóa hoa vô lượng, không cách nào rút ra lực lượng để sử dụng lực lượng Sáng Thế. Vừa lúc nữa là thế giới sinh mệnh đang ở thời điểm yếu ớt nhất, với hai Thần Linh Sáng Thế rất gà... An Lâm không phá thiên, thì cũng thật xin lỗi một loạt cơ duyên trùng hợp này.

Nói thật ra, nếu không phải cái thế giới này là thế giới của nữ thần Sinh Mệnh, thì An Lâm cũng không dám làm như vậy.

Lấy một cái đại thế giới cho Tiểu Tà luyện tập phá thiên, đây là chuyện mà không một đại lão nào dám nghĩ đến, coi như là Thần Linh Sáng Thế cũng không quyết đoán được đến thế.

An Lâm đi về phía cánh cửa thông hai giới, liền thấy được một bóng dáng của một cô gái đang đứng cạnh cửa.

Cô gái mặc bộ váy trăm hoa màu xanh nhạt, vóc người thướt tha, yểu điệu vô song, gương mặt xinh đẹp giống như có thể xua tan hết thảy vẻ lo lắng trên khuôn mặt, cặp mắt màu vỏ quýt chiếu sáng rạng rỡ.

Cô cứ thế nhìn An Lâm, im lặng không nói.

An Lâm muốn giả vờ không nhìn thấy cô, trực tiếp bước vào cánh cửa thông hai giới.

Sau đó, cô gái bước ra một bước, chắn trước cửa.

Cô chăm chú nhìn chàng trai trước mắt, gằn từng chữ: "Phá nhà của ta tan tành, một câu cũng không nói, liền muốn đi như vậy à?"

"Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ là ngươi muốn báo thù, ngươi không muốn sống sao? " An Lâm mặt không đổi sắc, rất là bình tĩnh hỏi.

"Ngươi không giết chết ta được, kể từ khi ngươi tiến vào thế giới sinh mệnh, ngươi nên biết rõ điểm này chứ. " cô gái nói chuyện vẫn rất bình tĩnh.

An Lâm nhìn cô gái xinh đẹp đến mức kỳ cục trước mặt.

Đối phương hơi đỏ hốc mắt, hiển nhiên là mới vừa khóc xong.

An Lâm cảm giác nữ thần Sinh Mệnh rất đáng thương, cũng chỉ có thể khi ra gặp hắn trong trường hợp hắn không cách nào giết chết cô.

Hắn không có phủ nhận lời nữ thần Sinh Mệnh nói, gật đầu đáp: "Đúng là trạng thái sinh mệnh của ngươi có chút kỳ quái, ta tạm thời không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng không thể giữ chân ta được."

"Dĩ nhiên là ta không muốn cố giữ ngươi lại... " nữ thần Sinh Mệnh bỗng nhiên cười một tiếng nói, "Chẳng qua là, ta có chuyện... Muốn nói chuyện một chút với ngươi."

Thành viên của tiểu đội Diệt Thần thoát khỏi thế giới sinh mệnh.

Nhưng mà không thể ngờ được rằng, tồn tại càng kinh khủng hơn, lại ở biển Bạch Quỳnh...

"Chúng ta đã làm ra một chuyện lớn kinh thiên động địa đấy! " Lăng Cổ Ma Tôn hưng phấn nói.

"Không sai, chúng ta đã thành công phá được âm mưu của ba đại thiên thần chí cao, hơn nữa còn giúp phá hủy thế giới của Thiên Thần Sinh Mệnh, ngăn được hậu họa lớn cho đại lục Thái Sơ rồi. " tâm trạng của Vân Mộng Ảnh cũng rất tốt, cuối cùng cũng đã cảm nhận được giá trị của mình.

" Quái vật trong thế giới sinh mệnh, rất có thể là chiến lực Thiên Thần Sinh Mệnh chuẩn bị để thanh tẩy toàn bộ đại lục sau khi diệt sạch Nhân tộc, bây giờ chúng ta phá hủy nó trước, đích xác là một công lao lớn... " Ti Vũ Ma Đế vui vẻ rót một ngụm rượu to vào miệng.

"Cũng không biết An Lâm lão ca thế nào, kế tiếp hắn phải đối diện với sự tức giận của thiên thần Sinh Mệnh chí cao a! " Đấu Chiến Thắng Phật có chút lo lắng nói.

"Chúng ta hãy tin tưởng An Lâm đi, hắn có chiến lực mạnh như vậy, chắc chắn có thể an toàn, thế giới sinh mệnh quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi mới phải. " Mễ Già Lặc nói.

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.

Trận chiến đấu bên trong đã diễn ra được một giai đoạn, bọn họ tạm thời không giúp đỡ được cái gì. Thay vì ở lại nơi đó để An Lâm lo lắng và bảo vệ, chi bằng thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm trước, để cho An Lâm không hề bị bọn họ phân tâm nữa.

Rất nhanh, bọn họ liền đi ra khỏi cánh cửa nối liền hai giới.

Bọn họ vốn còn cho là rốt cuộc mình đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Trong lúc đi ra khỏi cánh cửa thông hai giới, bọn họ đều khó nén được tâm trạng kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận