Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1154: Hệ thống vệ tinh tìm địch.

Không gian nứt ra một đường, liền bị Hứa Tiểu Lan một tay xé toạc.

Bên trong là một không gian hỗn độn không có trật tự.

Tọa độ của Hỏa Diệm sơn cách đó trăm dặm cô đã nhận biết một cách chính xác, xuyên qua không gian hỗn độn đến chỗ đó có lẽ không phải là vấn đề.

Hứa Tiểu Lan duỗi đôi tay thon nhỏ trắng nõn ra, nắm chặt lấy tay An Lâm để tăng thêm sự can đảm.

Vẫn là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi như thế này của Hứa Tiểu Lan, cảm thấy có chút thú vị.

Lúc Hứa Tiểu Lan vô cùng căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí một bước vào đường hầm không gian, An Lâm ở phía sau, đột nhiên phát ra tiếng thét giống như Thổ Bát Thử: "A!!!!"

Hứa Tiểu Lan quả thật bị hoảng sợ, vừa hét lên vừa đẩy An Lâm đang nắm tay cô vào trong đường hầm không gian!

Lần ném đi này, An Lâm suýt nữa bị không gian hỗn độn vô tận nuốt chửng.

"Dù sao xé rách không gian cũng cần thời gian, quãng đường ngắn trong vòng ngàn dặm mà dùng xuyên qua không gian thì thật sự dư thừa." An Lâm tìm cơ hội mở miệng nói.

Ánh chớp màu xanh lam xuyên thấu ngọn núi, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

An Lâm bị không gian hỗn độn điên cuồng làm cho mặt mũi tả tơi, ở bên cạnh cười xòa, không dám nói lời nào, đáy lòng lẳng lặng cho một cái đánh giá cực tệ.

Cô bỗng dưng đưa mắt nhìn sang Hỏa Diệm sơn, một tay vung lên.

"Lần đầu tiên trải nghiệm vượt qua không gian, cũng không tệ lắm."

"Thật không ngờ tới, lại là Tà Long của vực Thái Sơ Cổ Long. Nhưng mà, có thể nó không phải là muốn đánh lén chúng ta, anh dùng thần thức cảm nhận được sau khi nó nhìn thấy chúng ta thì rụt người sợ hãi còn hơn cả con rùa." An Lâm cảm thấy đây là một kẻ xui xẻo.

Sự thực chứng minh, tìm đường chết không phân trường hợp, rất dễ hại chết chính mình.

"Hừ, trình độ ẩn nấp này cũng muốn đánh lén tôi sao?" Lông mày Hứa Tiểu Lan hơi giương lên, mở miệng nói một cách cực kỳ bá khí.

Hứa Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ xinh thanh lệ hiện ra lúm đồng tiền.

An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan vượt qua không gian hỗn độn, tránh né những nguy hiểm ẩn giấu bên trong, cuối cùng xé rách không gian, thành công mà tới bầu trời của Hỏa Diệm sơn.

Hứa Tiểu Lan gật đầu bày tỏ sự tán thành.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời sao cao thẳm mênh mông: "Có người ở trên trời đang nhìn chúng ta."

"Nhưng mà thời gian tiêu tốn hình như còn nhiều hơn thời gian mình bay trên không." Hứa Tiểu Lan nhăn mày.

An Lâm hít vào một ngụm khí lạnh: "Tiểu Lan, em đã lợi hại đến như vậy rồi sao? Rõ ràng anh chả cảm thấy điều gì cả!"

Một luồng sức mạnh của rồng xuyên thấu hư không, nhập vào trong cơ thể cô.

Hứa Tiểu Lan lại lắc lắc đầu: "Nó là một kẻ bám đuôi muốn đánh lén chúng ta, một kẻ địch thật sự, ở nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy".

Hai người tùy tùng khuôn mặt hoàn toàn biến sắc: "Là ai đang khiêu chiến với sự tôn nghiêm của Ám Dạ Xoa đại nhân? Đây là đang muốn chết mà, chúng ta phải nhanh chóng xử lý hắn!"

Một người con trai có sừng rồng và cánh dơi đột nhiên mở hai con mắt màu đỏ tươi.

Ám Dạ Xoa nở nụ cười, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

"Đây là sự cảm ứng trời đất vốn có sau khi lên cấp Phản Hư, loại cảm ứng này rất huyền diệu, có người mãnh liệt, có người thì lại không có cảm giác gì." Hứa Tiểu Lan cũng không chắc chắn.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là chưa từng giết Phản Hư, bây giờ cuối cùng cũng coi như chờ được con mồi lớn rồi!

Đại năng Phản Hư Hứa Tiểu Lan còn lại hại hơn so với trong tưởng tượng của An Lâm.

"Ám Dạ Xoa đại nhân thật uy vũ!" Hai tên tiểu đệ hò hét điên cuồng.

"Bây giờ xuất phát, lần này bản vương muốn đích thân ra tay, bắt con cá lớn này vào tay!" Ám Dạ Xoa đứng lên, khí thế vang dội giương cao, mở miệng nói với chiến ý mãnh liệt.

Trước khi kế hoạch kia thực hiện, giết thêm một số kẻ địch, cũng là có lợi!

Cùng lúc đó, ở bên con hồ nào đó cách Hỏa Diệm sơn năm ngàn dặm.

Vệ tinh điều tra của hắn có thể bao trùm phạm vi xung quanh tám ngàn dặm, trong phạm vi có sinh linh gì mạnh xuất hiện, hoặc xảy ra cuộc chiến nào đó, đều sẽ bị hắn biết được.

Khoa học kỹ thuật tu chân siêu tiên tiến này ở trong vực Thái Sơ Cổ Long quả thực thuận buồm xuôi gió.

Bây giờ hắn bây giờ đã giết chết mười cường giả Hóa Thần, nên vô cùng bành trướng.

Giọng nói của hắn lạnh băng: "Chúng ta có một ám vệ bị giết rồi!"

"Ha ha cá lớn dâng lên, đương nhiên phải thưởng thức từ từ".

Hai người tùy tùng trở nên hưng phấn: "Chẳng lẽ là đại năng cảnh giới Phản Hư?"

Ám Dạ Xoa lắc đầu nói: "Đừng nóng vội, đối phương có thể phát hiện được ám vệ ta sắp đặt ở Hỏa Diệm sơn, thực lực chắc chắn không đơn giản, rất có thể là một con cá lớn"

Trên Hỏa Diệm sơn.

Hai người đứng ở trên đỉnh núi, ngọn lửa màu đỏ cùng với sóng khí nóng rực đều bị tấm bình phong vô hình ngăn cách ra, không có bất kỳ viêm lực nào có thể tiếp cận bọn họ trong phạm vi mười trượng.

Hứa Tiểu Lan nhìn về phía An Lâm: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Nếu như có thể dùng phương thức ngay cả chúng ta cũng không biết để điều tra được tung tích của chúng ta, thì đối phương chắc chắn không đơn giản, một con cá lớn như vậy, lẽ nào chúng ta không thể bắt được nó sao?" An Lâm vui cười hớn hở mà nói.

Hứa Tiểu Lan vẫn có chút lo lắng: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết." An Lâm nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại trắng mịn của Hứa Tiểu Lan, dịu dàng nói, " Cơ thể vợ yếu ớt, để anh bắt thêm mấy con rồng cho em bồi bổ cơ thể."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Cũng đúng, em là Hứa - Hợp Đạo trở xuống không có đối thủ - Tiểu Lan, em đang lo lắng vớ vẩn gì vậy." Hứa Tiểu Lan tự lẩm bẩm.

An Lâm: "..."

Ngay cả lúc hai người sợ sệt và do dự thì xa xa lại truyền đến tiếng cười phóng đãng.

Những chuyện ly kỳ gì đó đều có thể xảy ra!

Theo lý thuyết mà nói, vực Thái Sơ Cổ Long này không ai có thể uy hiếp được bọn họ, nhưng thế giới này, xưa nay cũng không phải một câu lý thuyết là có thể khái quát!

Họ muốn ôm cây đợi thỏ, nhưng ngộ nhỡ ôm cây chờ không phải là thỏ, là sư tử sao?

Hai người hơi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi và vùng vẫy của đối phương.

"Ừng ực" Hứa Tiểu Lan âm thầm nuốt ngụm nước miếng, có chút sợ sệt nói, "Không biết, em chỉ biết trên bầu trời sao có con mắt đã phát hiện ra chúng ta".

Cho dù chúng vô cùng tài trí, kéo theo mấy đại năng hàng đầu của Phản Hư hậu kỳ tới, bọn họ cũng có thể chạy thoát kịp thời, vì vậy không có gì đáng lo lắng.

Chưa được bao lâu.

Bên trên bầu trời sao đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm.

"Ầm ầm!"

Trời đất dường như cũng run theo bần bật.

Sức mạnh hết sức khủng bố, giống như muốn xuyên thấu tấm bình phong nào đó, giáng xuống thế gian.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan khuôn mặt đồng thời biến sắc hoàn toàn.

Trong phút chốc họ cảm nhận được một luồng sức mạnh nào đó cỗ khiến người ta run sợ!

"Không phải chứ, Tiểu Lan, người chúng ta đợi tới rồi hả?" An Lâm chỉ lên bầu trời sao, "Ở phía trên?"

Mà đại năng bình thường gặp đều là bọn ngu ngốc.

Bọn họ biết, đối phương thật sự phát hiện sự tồn tại của bọn họ, nhất định sẽ qua đây.

Cứ như vậy, hai người ở trên đỉnh núi mà ôm cây đợi thỏ.

Cơ hội hiếm có có thể cưỡi lên đầu An Lâm một lần, cô đương nhiên sẽ không buông tha.

An Lâm biết Hứa Tiểu Lan nói cả hắn.

Luôn cảm thấy đang thương tổn lẫn nhau.

"Ha ha ha ha các ngươi giết ám vệ của bản vương, lại vẫn không chạy trốn, là muốn giết cả bản vương sao?"

"Đồ điếc không sợ súng, mấy người sẽ vì sự ngu ngốc và kiêu căng của các người mà đánh đổi với một cái giá thê thảm!" Người con trai với con ngươi đỏ thẫm sừng rồng cánh dơi, cưỡi mây đạp gió mà tới.

Phía sau còn có một nhóm cường giả Long tộc, vừa gào thét điên cuồng vừa mang tư thế hùng tráng.

An Lâm nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ngay phía trước, kích động hô to: "Là anh!"

Ám Dạ Xoa nhìn thấy An Lâm, hô to: "Anh là...!"

"Xin lỗi, nhận lầm người rồi, cáo từ!"

Ám Dạ Xoa hô to một tiếng, quay đầu bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận