Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1979: Ta muốn gánh vác trách nhiệm

An Lâm bị hành động táo bạo của Thiên Thần Hải Dương làm kinh ngạc lần nữa.

"Chuyện gì đây? Muốn diễn Vô gian đạo à?

Bây giờ Thiên Thần Hải Dương đang cùng phe với Thiên Thần Mặt Đất và Thiên Thần Ánh Sáng, giờ lại cấu kết với Thiên Thần Sinh Mệnh và Thiên Thần Thiên Không, song tất cả đều là giả, sự thật là nó muốn hợp tác với mình."

Ba phe thế lực tỷ thí với nhau?

Thiên Thần Hải Dương diễn sâu thật sự.

Nhất thời An Lâm không biết nói gì cho phải.

Hắn lại hỏi: "Vậy ngươi có kế hoạch cụ thể chưa?"

Thiên Thần Đại Dương nói: "Bang Phá Thiên sắp xuất thủ toàn diện rồi, đến lúc đó tình hình chiến tranh chắc chắn sẽ biến hoá khôn lường, chúng ta chỉ có thể xem tình thế mà hành sự thôi."

"Thứ ta truy cầu cũng không phải cái này, cái ta muốn là tự do tự tại, không bị ràng buộc gò bó. Khi ngươi biết càng nhiều thì ngươi sẽ càng dính líu đến nhiều phiền phức hơn."

Thiên Thần Hải Dương nghẹn họng, trầm mặc không nói nữa.

"Bổ Thiên thuận theo thiên đạo, nếu chúng ta ra tay với Nữ Oa sẽ bị thiên đạo phản phệ." Thiên Thần Hải Dương gần như cạn lời: "Tại sao cái gì ngươi cũng không biết thế? Y như tên ngốc vậy."

An Lâm trả lời: "Bởi vì ta muốn gánh vác trách nhiệm."

Sao không nói luôn ngươi vốn dĩ chả nghĩ ra kế hoạch gì hết đi?

An Lâm nghe vậy thì mừng húm, vội nói: "Vậy ngươi có thể cho ta ăn một miếng hay không?"

An Lâm: "..."

An Lâm lại hỏi: "Đúng rồi, đại ca Hải Dương, bây giờ ngươi có bận chuyện gì không?"

An Lâm hoàn toàn không hiểu, nói:" Bang Bổ Thiên đã thực hiện được Bổ Thiên giai đoạn thứ ba rồi, tại sao các ngươi vẫn chưa ngăn cản Nữ Oa?"

Hẳn là xem tình thế mà hành sự cơ đấy.

"Ơ thế bây giờ ngươi lại đi hỏi ta chuyện này, thế có khác gì tự vả không?" - Thiên Thần Hải Dương cười nói.

"Ý trên mặt chữ." An Lâm hướng dẫn từng bước cho Thiên Thần Hải Dương

"..." An Lâm lúng túng

"Để ta cắn một miếng thịt của ngươi đi! Ăn thịt ngươi thì ta sẽ trở nên mạnh mẽ, mất một miếng thịt bé tẹo nưng đổi lại ngươi sẽ có một đồng đội mạnh hơn."

"Cái gì mà bận với chả không bận? Muốn gì thì nói thẳng ra, nếu ta giúp được thì ta sẽ tận lực giúp ngươi." Thiên Thần Hải Dương không thích vòng vèo, nói thẳng luôn.

Tim Thiên Thần Hải Dương ngừng một nhịp, run rẩy hỏi: "Ý...ý ngươi là gì?"

Thiên Thần Hải Dương nói lí nhí: "Nhưng mà ta thật sự đang bị thương, nếu lại làm tổn hại căn nguyên nữa chẳng khác nào lấy nửa mạng sống của ta, thậm chí ảnh hưởng đến việc ta làm hoàn chỉnh thiên đạo sau này, cho nên...ta rất xin lỗi ngươi."

Thiên Thần Hải Dương khẽ ho hai tiếng nói: "Nguyên lý để thực lực trở nên mạnh hơn thì ta biết sơ sơ, có phải là hấp thu căn nguyên của Thiên Thần quyền uy chí cao để làm thuốc dẫn giải phóng năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể không?"

An Lâm hơi sững sờ.

Thiên Thần Hải Dương ngây ra mất mười mấy giây.

Nếu đã diễn thì phải diễn sao cho chân thực.

Đúng vậy, điều kiện để An Lâm thăng cấp Hợp Đạo chính là ăn một miếng thịt của Thiên Thần quyền uy chí cao. Điều kiện này có vẻ rất khó thực hiện, nhưng hắn lại có một người anh em là Thiên Thần Hải Dương, cũng chính là Thiên Thần quyền uy chí cao.

An Lâm ngước lên nhìn trời, tâm trạng phức tạp.

Hai bên ngắt liên lạc.

Đương nhiên An Lâm biết rõ điều này, gật đầu đáp ứng.

An Lâm sốt ruột nói: "Đã là anh em rồi thì để ta cắn một miếng đi!"

Câu này nghe quen quen?

"Ờm...bây giờ kế hoạch của ta tiến triển một chút rồi, liên lạc với ngươi sau nhé!"

"Ta có thể mượn cớ bị phản phệ cần phải chữa thương để không cần ra tay, nhưng thuộc hạ của ta lại muốn chiến đấu, ngươi bảo Lam Tiểu Nghê phái một đội quân đi chiến đấu với quân của Tây Thiên Môn với ta, nếu cứ hoà bình mãi thì quá giả tạo rồi." Thiên Thần Hải Dương nói.

Mắt An Lâm chớp chớp, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.

"Không sao đâu, sau trận chiến này, ta sẽ mang thịt của Thiên Thần quyền uy chí cao khác về cho ngươi." Thiên Thần Hải Dương trịnh trọng bảo đảm với An Lâm.

Chuyện như vậy vốn là phải ngươi tình ta nguyện, Thiên Thần Hải Dương không tình nguyện, An Lâm cũng không thể ép nó.

"Vậy à? Thôi được rồi." An Lâm rất thất vọng nhưng cũng không làm gì được.

Vốn dĩ hắn chỉ là người bình thường, chỉ muốn trải qua một đời an ổn.

Nhưng không biết từ lúc nào đã rơi vào vòng xoáy tranh đoạt này, cho dù hắn đã hết sức tránh khỏi nó. Đôi khi có những chuyện ngươi không thể nào tự quyết định.

Hắn bị ràng buộc với quá nhiều người, cũng có nhiều người tiến vào trong lòng hắn, đều là những người hắn muốn bảo vệ.

Thiên Thần muốn diệt trừ Nhân tộc, muốn giết anh em bạn bè của hắn, hắn có thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Đương nhiên hắn không thể ngồi nhìn bọn họ bị hại được.

Nếu đã như vậy thì phải bước vào trung tâm vòng xoáy, chiến đấu với quân địch mạnh nhất, đánh đến long trời lở đất.

An Lâm suy nghĩ thông suốt, ánh mắt càng thêm kiên định.

"An Lâm, ăn cơm thôi! Hôm nay em làm những món anh thích ăn đó."

Ngoài cửa truyền tới thanh âm trong trẻo dễ nghe của thiếu nữ.

"Anh tới đây!" An Lâm khẽ cười, đi nhanh ra ngoài.

Dù Hứa Tiểu Lan biến thành thiếu nữ nhưng sở thích nấu ăn của cô vẫn không thay đổi, luôn thích nấu đồ ăn ngon cho An Lâm.

Mấy ngày nay bọn họ đi thử đồ ngon khắp thần trấn Nguyệt Đồng, linh cảm nấu món ngon của Hứa Tiểu Lan cũng nhiều thêm mấy lần, không nhịn được lấy An Lâm làm vật thí nghiệm.

Hứa Tiểu Lan cười dịu dàng, ân cần bưng chén thuốc xanh đậm bón vào miệng An Lâm.

"Đây là canh Lục Vũ Thảo, có thể giảm bớt căng thẳng mệt mỏi, hạ hoả, lại còn có tác dụng dưỡng da nữa."

"An Lâm, tới lúc anh phải uống thuốc rồi."

An Lâm co rút khoé miệng, đây đâu phải là kết tinh linh cảm, đây là linh cảm bùn đất thì đúng hơn.

Trên bàn ăn tràn ngập màu xanh đậm.

Các lại cải xanh kết hợp cùng linh thảo toả ra ánh sáng màu xanh lục vô cùng nhức mắt, trong mắt An Lam toàn là màu xanh của núi xanh nước biếc, có vẻ rất thân thiện với môi trường.

Lõi củ cải xanh, Bảo Hải Chương Yêu, cỏ xanh Cửu Trọng Thiên, Lục Mao Hà Mã, mộc nhĩ xanh Bảo Linh,...

Từng món ăn nhìn rất ngon miệng nhưng đều là màu xanh lá cây, đặt chung một chỗ tạo thành cảnh tượng vô cùng kỳ dị, hai chân An Lâm như nhũn ra.

Cả một bàn đầy đồ ăn ngon màu xanh lá cây chói mắt, ngươi có tưởng tượng được không?

Giọng An Lâm run rẩy: "Mấy món này hình như hơi bị xanh quá rồi."

Hứa Tiểu Lan chớp mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt cằm nói: "Không sao đâu, màu xanh lá cây là biểu tượng thân thiện với môi trường và sức khoẻ, cũng là một loại đặc biệt mà."

An Lâm vội vàng nói: "Có phải em bị chuyện gì kích thích đúng không?"

Hứa Tiểu Lan khẽ cười nói: "Làm gì có, là do lần trước cả người em biến thành màu xanh, đột nhiên lại hiểu ra, cảm thấy em có thể tạo ra những thứ màu xanh mà em thích, đây chính là kết tinh linh cảm đó."

" Đây là linh cảm nấu nướng em thu được, quyết định làm thành món ngon cho anh ăn đó." Hứa Tiểu Lan cười dịu dàng.

"Đây..đây là món gì vậy?" An Lâm trọn to hai mắt.

An Lâm mong chờ nhìn một bàn toàn món ngon, đột nhiên đơ người.

An Lâm cũng vui vẻ tình nguyện làm vật thí nghiệm, dù gì Hứa Tiểu Lan cũng có năng khiếu nấu ăn, bất kể cô nấu bằng cách nào, hình dáng món ăn như thế nào thì chắc chắn vẫn là đồ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận