Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1503: Trường Sinh Đại Đế liều chết bảo vệ

Ba vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp mạnh mẽ phá vỡ đại trận của thành Nam Triều.

Bi Tinh Đại Đế là một quả cầu tròn bên ngoài đầy gai nhọn hoắt, những gai nhọn kia liên tục duỗi dài rồi lại rút ngắn, đã thế còn thay đổi vị trí. Thần quang đen kịt luân chuyển lúc sáng lúc tối, tựa như những ngôi sao nhọn đang lóe sáng.

Thân hình rộng hơn trăm trượng khẽ rung một cái, tiếng cười biến ảo khôn lường lại ẩn chứa cả sự điên cuồng vặn vẹo không diễn tả thành lời: "Khà khà khà...Trường Sinh Đại Đế! Lão bất tử nhà ngươi! Hôm nay, ba chúng ta cùng hợp lại vây giết ngươi, xem ngươi trốn như thế nào?"

Trường Sinh Đại Đế không nói một lời, vẻ mặt già nua tràn đầy quả quyết, dùng hết sức lực để vá lại đại trận.

Mượn sức mạnh của đại trận, ông hoàn toàn có thể phát huy tất cả sức mạnh của bản thân. Nhưng cho đi cũng phải nhận lại, một khi đại trận bị công kích, ông cũng sẽ bị thương, tựa như một mục tiêu sống.

Vào lúc đại trận bao trùm toàn bộ thành trì bị chấn động, vô số hạt màu vàng từ mặt đất nổi lên, sau đó hội tụ trên không trung, ngưng lại thành một luồng thần quang nổi bật, thần kiếm màu vàng uy năng cuồn cuộn!

"Đi." Trường Sinh Đại Đế đứng lên trên tường thành, ngự kiếm chém về phía Bi Tinh Đại Đế.

Thần kiếm vàng óng hóa thành một đường sáng bay tới, trong nháy mắt, hư không bị vỡ thành hai.

Bọn họ bị chính tiếng la khóc của Bi Tinh Đại Đế ăn mòn mà chết.

Thanh kiếm vang lên một tiếng.

Không chỉ có vậy, tiếng kêu khóc còn xuyên thấu một phần đại trận của Trường Sinh Đại Đế, tác động trực tiếp lên người của những tu sĩ trên tường thành. Trong nháy mắt, có hơn vạn tu sĩ hai mắt vằn lên tia máu, khóe miệng chảy nước bọt, hai tay bịt chặt lỗ tai, kêu gào thảm thiết. Sự đau đớn và tuyệt vọng này gần như khiến bọ họ phát điên.

Coong!

Tiếng khóc bi thương phẫn nộ, tựa như sự gào thét tuyệt vọng, tựa như tội ác ở tận cùng vực thẳm.

Nhưng đúng lúc này, Hắc Y Nhân cũng thừa dịp đại trận bị Bi Tinh Đại Đế công kích, điên cuồng đánh lên lớp màn chắn của trận pháp.

Nụ cười của Bi Tinh Đại Đế còn chưa kịp thu về, thần kiếm cũng đã xông đến trước mặt!

Thần kiếm đã xé rách sức mạnh tiếng khóc của Bi Tinh Đại Đế, đồng thời đâm trúng gai nhọn trên thân thể ông ta.

Sóng âm màu đen kịt, vọt thẳng tới trước mặt thần kiếm, khiến cho thế tới của thần kiếm màu vàng bị chậm lại.

"Lưu Tinh Khốc Hảm!" Viên cầu Bi Tinh Đại Đế đột nhiên há miệng, sau đó tiếng la khóc kinh thiên địa xuất hiện: "A...!!"

Trường Sinh Đại Đế giận giữ quát một tiếng, thanh kiếm màu vàng phát ra những ánh sáng đủ để chiếu sáng cả đất trời, đại trận điên cuống cấp thêm năng lượng lên trên thần kiếm.

Đại trận lại bị phá!

Một giây sau, mạng sống của hơn vạn tu sĩ chấm dứt.

Biển máu sôi trào đổ về phía tường thành, khiến tường thành bị rạn nứt, biển máu màu đỏ ồ ạt như hồng thủy vỡ đê, tràn tới tường thành với khí thế ngút trời.

"Ah ah ah ah..." Bi Tinh Đại Đế kêu thảm khi thần kiếm chém một nhát bay hơn vạn thước, trên người còn chảy ra một dòng máu đen.

Ầm!

Ầm! Đại pháo nổ vang!

Mà ngay lúc đó, tay áo màu đen của Hắc Y Nhân Đại Đế cũng bắt đầu phá vỡ đại trận.

Trong lúc đó, toàn thân đại pháo đen nhánh hóa đỏ, phát ra luồng sáng cực kỳ khủng bố.

Cư dân của thành Nam Triều đã rút khỏi đây từ sớm nhưng vẫn có người không kịp chạy trốn, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị biển máu hòa tan hoàn toàn.

Năng lượng màu đỏ chói mắt tựa như ánh sáng mặt trời, đốt sạch hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Hơn hai vạn tu sĩ bị biển máu nuốt chửng.

Thân ảnh màu đen chạy lùi về phía sau tránh năng lượng xé rách bốn phía.

Trưởng lão Chu Du của Tử Tinh các đứng trên tường thành, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, cười nhạt một tiếng: "Chinh chiến mấy chục năm, cô còn chưa có tư cách giật đồ khỏi tay Tử Tinh Các đâu, nếu đã muốn vậy, tặng cô một đại pháo tự nổ là được..."

Pháo xoáy ion bị hủy, hư không sụp đổ, hệt như cảnh tượng ở mạt thế.

"Hèn hạ! Có gì cứ nhắm vào ta đây này!" Trường Sinh Đại Đế tức giận mắng một tiếng, lập tức ra sức điều động năng lượng để tu sửa lỗ hổng của đại trận.

Một cảm giác nguy cơ khó nói thành lời ngay lập tức bao phủ Hắc Y Nhân Đại Đế.

Hai con ngươi của cô ta ngừng lại, đúng lúc này, đại pháo đã nổ vang.

Ầm!!

Tay áo đen tựa như một con rồng đang bơi, tàn sát bừa bãi khắp tường thành, bất cứ tu sĩ nào bị cuốn đi không một ai còn máu mà trực tiếp trở thành xác khô.

"Ố? Đây là pháo xoáy ion của Tứ Cửu Tiên Tông?" Hắc Y Nhân Đại Đế dùng tay áo đưa đại pháo ra trước mặt, quan sát tỉ mỉ rồi cười nói: "Là đồ tốt!"

Trong nháy mắt tay áo kia đã giết chết tu sĩ điều khiển pháo trên tường thành, cuốn theo một đại pháo đen nhánh.

Đạn pháo màu vàng nổ trúng tay áo đang tàn sát, không gian sụp đổ vặn vẹo, tay áo cũng theo đó mà run lên, có dấu hiệu bị hỏng nhưng sau một khắc lại bắt đầu khôi phục như ban đầu.

Cả người Hắc Y Nhân Đại Đế chật vật, sắc mặt cô ta âm trầm nhìn Chu Du: "Thứ ta muốn, chưa một ai có thể ngăn cản."

Khí thế của cấp bậc Hợp Đạo bùng nổ, trong nháy mắt xông đến đấu đá.

Chu Du cảm thấy một áp lực đáng sợ thấy trước giờ chưa từng có, nhưng hắn vẫn đứng thẳng trên tường thành. Quyết định gia nhập liên quân Cửu Châu, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết trên sa trường!

Bi Tinh Đại Đế dùng gai nhọn hoắt xé rách thân kiếm vàng, quay đầu trở lại. Vết thương trên người bắt đầu ngọ ngậy, hồi phục nhanh chóng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Công kích của Y Đăng Đại Đế càng thêm mãnh liệt.

Khóe miệng của Trường Sinh Đại Đế rỉ máu tươi, nhưng vẫn gồng sức vận chuyển duy trì trận pháp, đại trận lại một lần nữa ngưng tụ thần kiếm để chuẩn bị phản kháng.

"Khà khà khà... Giãy giụa như thế thì cũng chỉ vô dụng thôi, cho dù ông đây bị hao tổn thì cũng có thể mài chết ngươi. Hôm nay kết cục của các ngươi chỉ có một, đó chính là bị tiêu diệt!" Bi Tinh Đại Đế cười sung sướng, giọng nói kỳ dị xuyên thấu qua trận pháp, sóng dao động khuếch tán hơn ngàn dặm, truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ, hệt như âm thanh của ma quỷ khiến ý chí chiến đấu của họ giảm đi.

Lúc này, đại quân Huyết tộc và đại quân Hư Linh tộc đã tràn đến thành tường.

Trường Sinh Đại Đế không thể vừa điều khiển đại trận lại vừa cản trở xung kích của nhiều người, ông chỉ có thể đủ sức ngăn lại lực lượng không phá hủy thành trì. Còn lại chỉ có thể giao cho các tu sĩ thủ thành.!

Cuộc huyết chiến cực kỳ thảm khốc cuối cùng cũng đã bùng nổ.

Liên quân phe địch từ hai nghìn vạn giảm xuống còn một nghìn bảy trăm vạn, mà liên quân Cửu Châu từ năm trăm vạn giảm xuống còn bốn trăm vạn. Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ quân địch chết nhiều hơn không ít, nhưng họ cũng biết đó là ưu thế của đại trận và địa hình phòng thủ.

Chiến đấu thảm khốc thật sự bắt đầu, liên quân Cửu Châu chết các lúc càng nhanh.

Nguyên một đám địch không bay ở bên trên thì cũng leo lên tường thành, các tu sĩ của liên quân Cửu Châu chuyển từ công kích tầm xa đã rút vũ khí, đánh giáp lá cà với kẻ địch. Huyết chiến bắt đầu, máu tươi nhuộm đỏ ngàn dặm tường thành.

Nguyên một nhóm đại năng cấp bậc Phản Hư đều cố tránh quân đội bạn, bay về phía tròi cao chạm chán nhau, uy năng hủy diệt bùng nổ trên trời cao, tựa như muốn đập nát cả một vùng trời.

Tại chiến trường của cấp Phản Hư, liên quân Cửu Châu dường như đang chiếm ưu thế.

Hơn hai trăm Thiên Nhân tộc cảnh giới Động Thần, hơn hai mươi đại năng Phản Hư của Huyết tộc, mười đại năng Phản Hư của Hư Linh tộc đối chọi với hơn tám mươi đại năng Phản Hư của liên quân Cửu Châu, thế mà lại bị đè ép hơn hẳn. Không bởi nguyên nhân nào khác ngoài việc Huyết các của Tứ Cửu tiên tông quá mạnh!

Hơn mười Thánh đồ, thực lực mỗi người cũng ít nhất là Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, một người có thể đối phó với nhiều kẻ địch, đây chính là nghiền nát cấp Phản Hư!

Hắc Y Nhân Đại Đế đang muốn tham dự vây quét Trường Sinh Đại Đế.

Ba thân hình xinh đẹp tạo thành đại trận tam giác vây quanh Hắc Y Nhân Đại Đế.

Sau khi Hắc Y Nhân Đại Đế thấy ba người các cô thì lại thêm mấy phần hoảng hốt và phiền muộn.

Tam đại Phản Hư đỉnh phong của Huyết các, Ngả Đạt, Kim Linh, Kim Yêu cùng chủ nhân trước của các cô, chính thức đối mặt!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận