Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1042: Ý nghĩa của tôi khi ở đây

Bức tượng Tây Hải Tử lại mở miệng nói: "Chúc mừng hai người hữu duyên, thành công vượt quả thử thách quang cầu màu xanh, mong hai người có thể dùng bảo vật chấn hưng chủng tộc của các ngươi!"

An Lâm vỗ ngực bảo đảm nói: "Yên tâm đi, tiền bối, tôi nhất định sẽ làm thế!"

Lại lời nói quen tai này...

Lam Tiểu Nghê muốn sụp đổ luôn, thật sự muốn há miệng hét lên một câu, Đại Tế Ti người bị mù à! Hậu bối của ngài ở chỗ này, tôi mới là hậu nhân tương lai của tộc Nhân Ngư!

Giờ ngài lại giao bảo vật cho một tên nhân loại!!

Tây Hải Tử yên lặng mở hai tay, quang cầu một lần nữa xuất hiện trước mặt An Lâm và Lam Tiểu Nghê.

Theo thứ tự là đen, trắng, lam, hồng.

An Lâm lựa chọn màu đỏ.

Màu đổ của quang cầu tỏa ra.

Nhưng bộ xương này có hình dạng khác nhau, kích thước cũng không giống nhau, chắc chắn là những xương cốt của sinh linh khác nhau chất chồng lên nhau. Có khung xương tương đối nhỏ, giống như khung xương của con chó, còn bộ xương lại là hài cốt của mãnh thú to lớn, chỉ mỗi khớp xương đã dài tới vài trăm thậm chí vài nghìn mét.

Trước mặt cô không phải là Đại Ti Tế giả chứ.

Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đã dịch chuyển tới một bình nguyên khắp nơi đều là xương cốt.

An Lâm kinh ngạc, vật này còn đưa ra gợi ý về chuyện tình cảm được luôn? Thật sự thông minh như thế sao?

Cho đến khi có một bộ xương khô chó sói đánh về phía An Lâm, An Lâm mới phát hiện sự xuất hiện của các khu vực khác nhau.

Lam Tiểu Nghê không có lựa chọn nào khác ngoài chọn màu đỏ.

An Lâm đi về phía trước, Lam Tiểu Nghê theo phía sau.

Lâm Tiểu Nghê ôm ngực, không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này.

Vẻ mặt Tây Hải Tử vui vẻ nở nụ cười: Thực sự là một đôi ăn ý hòa hợp, không cần bàn bạc gì cả, cùng chung thần giao cách cảm! Nhưng mà, bên trai cũng nên khoan dung nhiều cho bên gái nhé, khiến con gái nhà người ta khóc lóc như thế không phải chuyện tốt đâu."

Lại là cảm giác đất chời chuyển động.

Chó sói hung dữ cắn trúng cổ An Lâm, dự định trực tiếp kéo đầu hắn xuống.

Đại Ti Tế, người mà có hình tượng to lớn vừa quanh minh vừa chính đại, đều bị bức tượng máu chó này phá hủy rồi!

"Răng rắc!" Có âm thanh gãy kèm theo, hàm răng của con sói vỡ ra.

Việc này giống như đã thành một loại ăn ý.

Chó sói hung dữ không có trở ngại gì, cắn một cái về phía đầu An Lâm!

"Thực ra cô cũng có thể cùng tôi đánh boss, tranh bảo vật, tôi không ngại." An Lâm an ủi.

Lam Tiểu Nghê không tỏ vẻ gì, mặt cố gắng nặn ra bộ dạng tươi cười: "Ha ha... Tôi giúp anh đánh quái vật, sau đó anh nhặt bảo vật ư?"

Lam Tiểu Nghê ngẩn ra, ngừng khóc, đôi mắt xanh lam mở to, trên mặt lộ ra những vệt nước mắt trong suốt, lẩm bẩm nói: "Đúng thế, vì sao tôi không quay về? Giờ tôi về đây!"

Hắn đưa mắt nhìn sang Lam Tiểu Nghê, hiếu kì hỏi: "Sao cô lại không đánh?"

An Lâm nghiêm túc nói: "Không, cô không thể quay về! Tôi biết được cô tới đây có ý nghĩa gì rồi?"

An Lâm hừ lạnh một tiếng, chân nguyên cường đại chấn động, các khớp xương và đầu của con chó sói văng tung tóe, trong nháy mắt bị tan thành tro bụi.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Sau khi cô đi, tôi cũng sẽ bị cổ mộ coi là kẻ địch, sở dĩ cô nên tiếp tục ở chỗ này, không khiến cho cổ mổ tức giận, giúp tôi thu thập được càng nhiều bảo vật!" mă An Lâm kích động nói.

"Là... là gì?" Lam Tiểu Nghê có chút mong chờ hỏi.

Dựa theo những lần trước, thì đây không phải là lúc Lam Tiểu Nghê thể hiện giá trị của bản thân sao?

"Bốp!"

Đôi vai tuyết trắng của Lam Tiểu Nghê bị đôi tay của An Lâm đè xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

An Lâm: "..."

"Cô nói cũng đúng." An Lâm gật đầu, "Như vậy, sao cô còn ở đây, sao không quay về?"

"Tôi tới đây chả có chút ý nghĩa nào! Chỉ có thể ngây ngốc đi theo sau anh, giương mắt nhìn anh nhặt bảo vật, không làm được gì. Tôi thực sự đến cổ mộ là vì cái gì!" Công chúa nhân ngư khóc lóc, khóc đến mức lê hoa đẫm mưa.

Lam Tiểu Nghê đưa hai tay ôm lấy đầu, mặt lộ vẻ tuyệt vọng nói: "Làm sao có thể tranh vơi anh! Một mình anh có thể đập chết tôi, tôi dựa vào đâu mà tranh với anh, hu hu hu... "

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Lam Tiểu Nghê đột nhiên cười ảm đảm: "Để tôi chết là được rồi!"

"Đừng như thế!" An Lâm vội vàng ngăn lại, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghĩ cách làm sao có thể ổn định lại cô nàng không hề có ý chí chiến đấu này, thầm nghĩ cũng đến chịu cô nàng chúa nhân ngư này.

Viền mắt Lam Tiểu Nghê hồng hồng, gò má tròn trịa tràn đầy nước mắt, còn không có khóc thành tiếng, đại khái đạt đến đẳng cấp giai nhân khóc không thành tiếng.

An Lâm buồn muốn chết, cái cô Lam Tiểu Nghê này sao vậy, sao dễ khóc thế?

Khóc cũng coi như bỏ qua, nước mắt chảy ào ạt, lại còn có thể khóc liên tục nữa.

Nếu cô muốn từ bỏ, An Lâm sẽ bị cổ mộ nhắm vào, mặc kệ cô nàng công chúa nhân ngư nghĩ gì, cứ để cô ấy bên cạnh là tốt.

Đưa cho cô thứ mong muốn, làm dấy lên ý chí chiến đấu...

Có rồi!

Bọn họ cứ thế tiến về phía trước, đến nơi có tử khí nồng nặc nhất.

Đàn em tích cực như vậy, ai mà không thích.

An Lâm mỉm cười gật đầu, thỉng thoảng bình luận vài câu.

Dùng câu nói của Lam Tiểu Nghê mà nói, giết những con quái vật này chỉ để luyện tập làm nóng người, để làm tốt công tác chuẩn bị sau cùng giết boss.

Lam Tiểu Nghê thể hiện hết ra phong thái kiêu ngạo cả đời của mình, gặp quái giết quái, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Ối... Một đám cặn bã, các ngươi cùng lên đi!"

"Đừng nghĩ có thể dùng mỹ ngư kế, trộm sờ mó tôi!" An Lâm đẩy cô nàng xinh đẹp mềm mại trong ngực ra, nghiêm túc nói: "Cách xa tôi một chút, mùi hài sản của cô quá nồng!"

Lam Tiểu Nghê tức giận đến nỗi ngực run lên, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt.

Nhưng cuối cùng, sự túc giận của cô vẫn bị tâm trạng mừng rỡ kích động đánh tan. Cô quyết định không so đo với người như thế, nên chiến đấu vì tương lai của tộc Nhân Ngư, nỗ lực tranh đoạt bảo vật!

Mùi thơm cơ thể của Lam Tiểu Nghê cực kì rất thơm, thanh nhẹ, đạm nhạt, lại mang đến một ý vị khác, giống như mùi hoa của hải đảo bay tới.

Sở dĩ An Lâm nói là mùi hải sản, chủ yếu vẫn vì đuôi cáccủa Lam Tiểu Nghê, khiến hắn sinh ra các liên tưởng không cần thiết lắm.

Hai người tiếp tục đi trước.

Lam Tiểu Nghê trở nên vô cùng nhiệt tình, hứng khí bừng bừng đối phó với các tiểu yêu quái, sung sướng thực hiện trọng trách của một đàn em.

"An Lâm đạo hữu, không cần anh ra tay, để tôi!"

"Xích cốt cự ngạc, không nên đánh anh ấy, đối thủ của ngươi là ta!"

An Lâm không kịp đề phòng bị chiếm tiện nghi, thân thể Lam Tiểu Nghê đặc biệt mềm mại, giống như không có xương vậy, bộ ngực lớn bất ngờ mạnh mẽ lao vào ngực An Lâm, mang tới sự mềm mại, khiến khí huyết An Lâm sôi trào.

"Thật tốt quá, cám ơn anh đã cho tôi cơ hội!" Lam Tiểu Nghê kích động ôm lấy An Lâm.

An Lâm trịnh trọng gật đầu: "Lấy danh dự của tôi ra đảm bảo!"

"Thực... sự?" Lam Tiểu Nghê hít sâu một hơi, có chút khó tin nhìn An Lâm.

"Khụ khụ, như vậy đi, tôi đồng ý với cô, lúc gặp quái vật giữ bảo vật, trước tiên sẽ không ra tay. Chờ sau một phút, tôi mới ra tay. Cho cô cơ hội đánh bại quái vật, thế nào?" An Lâm mở miệng nói.

Hai mắt An Lâm sáng ngời.

Hai người họ cũng không ý thức được, bức tranh của họ cũng dần dần không còn hình dáng...

Rốt cuộc sau một thời gian ngắn.

Lam Tiểu Nghê đã gặp được quái vật mà cô tha thiết mong ước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận