Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1898: Tranh giành thánh đạo

Bên trong tâm nguyên Thanh Long, còn có một thế giới.

Thanh Long lão tổ và Thanh Nguyên Giới Long chiến đấu ở trong cái thế giới kia.

Đáng tiếc, An Lâm không cách nào cảm giác được tọa độ của Thanh Long giới, thế nên ngay cả làm cái quần chúng ăn dưa cũng không thể.

Bọn họ chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đây, đợi kết quả chiến đấu cuối cùng.

"An Lâm, lúc trước anh đau bụng, là bởi vì con Tiểu Hắc... Thanh Long lão tổ ở trong bụng của anh?" Hứa Tiểu Lan tò mò hỏi.

"Không phải là trong bụng, mà là trong khí hải." An Lâm sửa lời Hứa Tiểu Lan, "Nó muốn ra nhưng không ra được, nên mới làm cho anh có cảm giác đau vì khó sinh. Sau lại mượn lực lượng tâm nguyên Thanh Long, thoáng cái nó đã đi được ra ngoài, vậy cũng đỡ khiến anh chịu nỗi đau da thịt."

Trên mặt Hứa Tiểu Lan có vẻ ngạc nhiên khó có thể che dấu: "Trong khí hải của anh... thật là cái gì cũng có thể chứa nhỉ... Vốn là chỉ có thể chứa một ít năng lượng vật chất gì đó, không nghĩ tới ngay cả Thanh Long lão tổ cũng bị anh cất trong đó..."

Trên mặt An Lâm cũng đầy phiền muộn: "Vốn dĩ lúc trước Thanh Long vẫn còn là một quả trứng, nhưng sau khi trứng bị ấp nở, lại trở thành một con Thanh Long thật, anh cũng rất tuyệt vọng ấy..."

"Ông nội..."

"Bà nội!"

Thư Thanh Long: "Ông nội!"

Hứa Tiểu Lan không nhịn được "Phụt" cười ra tiếng.

Trong lúc An Lâm không biết bọn chúng đang suy nghĩ gì, thì hai con Tiểu Thanh Long trực tiếp nhào tới trước mặt của hắn.

Hứa Tiểu Lan không cười được nữa...

"Ấp trứng?" Thanh Long đực nghe vậy thì kinh ngạc hô lên.

"Bà nội!"

Hùng Thanh Long: "Ông nội!"

"Thanh Long thật?" Thanh Long cái chớp chớp mắt to, như có điều suy nghĩ.

An Lâm: "???"

"Sao ta lại thành ông nội của các ngươi? Ta và ba ba các ngươi hoàn toàn không có quan hệ gì hết!" An Lâm giận dữ.

"Ông nội!"

"Sao lại không chứ, là ông nội sinh quả trứng, ấp nở ba ba mà." Thanh Long đực nói, "Ở bộ tộc Thanh Long chúng ta, ai sinh ra rồi đản, thì chính là cha mẹ của quả trứng kia."

Hai Tiểu Thanh Long lại thân mật quay sang gọi Hứa Tiểu Lan.

Hai con Tiểu Thanh Long bị ngu hat? Chẳng lẽ là sau khi sinh, không có con rồng nào dạy chúng nó đọc sách hả?

An Lâm hứa là sẽ ra tay giúp chúng nó, chuyện này làm cho đám rồng Bách Tuyết tự tin hơn không ít, hai Tiểu Thanh Long gọi ông nội lại càng thêm nhiệt tình.

Trong khi An Lâm đang suy nghĩ lung tung, Hứa Tiểu Lan ở một bên đã bắt đầu tổ chức bố trí trận pháp vây giết cỡ lớn cùng đám Chân Long.

"Thật sự không được, ta liền bóp nát tín vật thần thủ hộ, dẫn dắt lực lượng Long Tuyền tinh cùng với lực lượng ở trong cơ thể sinh linh bộ tộc Thanh Long, đánh một kích cuối cùng." Bách Tuyết nói bằng giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết.

An Lâm tuyệt vọng, lười cãi cọ với đối phương, dù sao hắn làm ông nội cũng không lỗ lã.

Cô cảm giác mình còn trâu bò hơn Xích Vũ và Bách Tuyết một chút, thế nên sau khi cô bóp nát tín vật đạt được lực lượng, hẳn là cũng sẽ lợi hại hơn thần linh Sáng Thế bình thường...

Thanh Long cái ở một bên không ngừng gật đầu, nói: "Ba ba của ba ba gọi là ông nội, ma ma của ba ba gọi là bà nội..."

Thời gian trôi qua.

Nếu như thật sự không được, còn có An Lâm ở đây nữa...

Ba tồn tại cấp bậc thần linh Sáng Thế, dù sao có thể đánh chết Thanh Nguyên Giới Long chứ?

Chỉ không biết, Thanh Long lão tổ biết con của mình gọi An Lâm là ông nội thì sẽ có cảm tưởng như thế nào, phải chăng là nó sẽ mừng phát khóc? Đột nhiên có một người cha trâu bò như thế, nọ cũng không thiệt ấy chứ!

Hứa Tiểu Lan nghe xong cũng biến sắc.

Trở thành thần thủ hộ, sẽ đạt được tín vật chúc phúc của Long Tuyền tinh, đây là thứ chỉ dùng được một lần, nếu như thần thủ hộ bóp nát vật này, có thể mượn lực lượng của Long Tuyền tinh cùng với lực lượng của hàng ngàn hàng vạn sinh linh bộ tộc Thanh Long ở trong một thời gian ngắn. Như vậy, Xích Vũ và Bách Tuyết cũng có thể có được lực lượng của thần linh Sáng Thế ở trong khoảng thời gian ngắn, đây chính là sức mạnh của bộ tộc Thanh Long!

Dĩ nhiên, Hứa Tiểu Lan bây giờ cũng là thần thủ hộ rồi, nàng cũng có thể bóp nát tín vật, đạt được lực lượng.

Bọn họ muốn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu như là Thanh Nguyên Giới Long giành được thắng lợi, như vậy bọn họ chỉ có thể tìm cách giết chết Thanh Nguyên Giới Long, hoặc là bị Thanh Nguyên Giới Long giết chết.

Sát trận do Hứa Tiểu Lan, Côn Cổ, Thánh Kim, hai Tiểu Thanh Long, cùng với hai đại thần thủ hộ Xích Vũ và Bách Tuyết liên hiệp bố trí, đã chuẩn bị sẵn sàng. Cái sát trận này dùng nhiều loại thần khí cùng với vật phẩm thần cấp, ngay cả bảo vật mà thần thủ hộ ẩn giấu cũng đặt ở phía trên, nói riêng về uy năng có thể bộc phát ra trong thời gian ngắn, thậm chí còn có thể làm cho đại lão cấp bậc Sáng Thế bị thương nặng.

Một ngày sau.

Thời gian từ từ trôi qua.

Lại một ngày nữa qua đi.

Trận chiến đấu vẫn không có kết quả.

Bách Tuyết và Xích Vũ, lấy thân phận thần thủ hộ, thông qua lực lượng của hành tinh, truyền đạt tới bộ tộc Thanh Long và tất cả Hợp Đạo Chân Long, chuyện Thanh Long lão tổ đã trở về và chuyện Thanh Nguyên Giới Long phản bội mưu sát, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ tạm thời giữ bí mật. Giữ bí mật là vì không để cho kẻ địch biết chuyện này, tránh cho kẻ địch cháy nhà hôi của.

Về phần Hợp Đạo Chân Long, đều là tồn tại trải qua vô số thử thách, căn bản bọn chúng sẽ không làm chuyện có lỗi với bộ tộc Thanh Long, nếu không không chỉ đạo tâm sẽ bị hao tổn, mà ngay cả huyết mạch Long tộc cũng sẽ bị phá hỏng, tu vi mất hết, suy cho cùng không phải là mỗi một Chân Long đều biến thái giống như Thanh Nguyên Giới Long.

Chuyện này đã gây nên trận náo động rất lớn ở trong giới cầm quyền của bộ tộc Thanh Long.

Trong phút chốc, trời cao có kim lôi gầm thét, gió cuốn mây trôi, lửa đốt xuyên trời, kiếm khí vù vù.

Một Chân Long Hợp Đạo có hơi thở cường hãn bay tới phía đám người An Lâm.

Trừ một số thật sự không đi được, phải canh giữ ở chiến tuyến ra, thời gian một ngày chưa đầy, đã có hai mươi Chân Long Hợp Đạo tới đây trợ giúp Thanh Long lão tổ.

An Lâm nhìn thấy đội hình hoành tráng như thế, không khỏi lần nữa cảm thán về địa vị của Tiểu Hắc Long ở bộ tộc Thanh Long, có thể dùng hai chữ tối cao để hình dung. Cho dù thánh vị không còn, thì nó vẫn là thần linh duy nhất của bộ tộc Thanh Long, cho dù vì nó, toàn bộ thành viên chịu chết cũng sẽ không tiếc.

Đại quân bộ tộc Thanh Long mài đao soàn soạt, tản ra ở xung quanh.

Không khí nghiêm trọng tựa như mây đen bao phủ cả Long Tuyền tinh.

Đây là trận đánh quyết định vận mệnh của bộ tộc, gần như không có cường giả nào lùi bước.

Bách Tuyết nhìn không khí xơ xác tiêu điều gần như muốn ngưng đọng hư không đầytrời, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: "Đây là cuộc tranh giành thánh đạo mà bộ tộc Thanh Long trước nay chưa từng có, ai có thể đạt được thánh vị, liền phải xem trận chiến này. Tốt nhất là Thanh Long lão tổ chiến thắng, nếu như không phải... chỉ sợ bộ tộc Thanh Long chúng ta sẽ thật sự rơi vào nguy cơ diệt tộc..."

Nếu như là Thanh Nguyên Giới Long chiến thắng, cho dù toàn tộc bọn họ hợp lực giết chết Thanh Nguyên Giới Long, thì chủng tộc bọn họ vẫn sẽ gặp phải nguy cơ vong tộc. Bộ tộc Thanh Long không có Thần Long Sáng Thế trấn giữ, tuyệt đối sẽ biến thành món bánh trái thơm ngon trong mắt các thế lực khác. Rất dễ bị phân chia ăn sạch.

Thế nên, bộ tộc Thanh Long coi người thắng làm vua, để cho người thắng tiếp tục thống trị tộc đàn, hình như mới là quyết định sáng suốt nhất, ít nhất có thể tránh thoát nguy cơ diệt tộc. Giết chết Thanh Nguyên Giới Long là cách làm rất ngu xuẩn, nhưng gần như tất cả cường giả, đều lựa chọn cái cách làm ngu xuẩn này.

Lại một ngày nữa đi qua.

Thời gian hai vị đại lão tiến vào Thanh Long giới đánh nhau, đã qua ba ngày ba đêm.

An Lâm đang gặm tiên quả, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt híp lại: "Đến rồi!"

"Răng rắc..."

Một cái khe màu xanh vô cùng khổng lồ nối từ vòm trời xuống biển Lôi Đình.

"Graooooo!!!" Tiếng rồng gầm thét rung trời động đất.

Một cái bóng dáng to lớn vô cùng, xé mở cái khe, xuất hiện ở giữa trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận