Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 381: Chuyện gì xảy ra vậy?

"Mạnh quá, từ từ đã, để tao kéo dài đã... "

"Ừ, độ mạnh vừa phải này, đúng là rất thoải mái!"

Tay An Lâm không ngừng hấp thụ sức mạnh lôi kiếp, cơ thể Kỳ Lân Kim Hư Lôi bị hắn áp bức gầy đi một vòng.

Đan thú trong cơ thể chậm rãi hóa lỏng, chảy vào kinh mạch, khiến kinh mạch tăng cường hoạt tính, chậm rãi chuyển hóa thành kim mạch cứng cáp, thần hồn bắt đầu dần dần khuyếch đại ngưng thực, khơi thông linh khí trời đất...

Tất cả đều đã chứng minh, An Lâm đang dần dần độ kiếp.

Đúng vậy, rất chậm! Bởi vì nếu nhanh sẽ rất đau!

Mọi người vây xem, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, cho tới bây giờ vẫn mơ hồ.

Thanh niên mặc bào đỏ, đứng phía trên đỉnh núi, bàn tay phải bỏ vào miệng Kỳ Lân Kim Hư Lôi cao vài chục trượng, giống như sứ giả vô cùng thân thiết với sấm sét, vĩ đại và đấy ý nghĩa.

Chủ nhiệm lớp, Lăng Tiêu Kiếm Tiên thở dài nhẹ nhõm, trên mặt dần hiện lên vẻ ngạc nhiên, cảm thán nói: "Tôi càng ngày càng không hiểu được sinh viên này, lôi kiếp độ hóa cũng có thể độ thành như vậy..."

Cơ thể của Kỳ Lân Kim Hư Lôi đã co lại một nửa, còn hơi thở của An Lâm, cũng đã cao hơn một bậc.

Tiểu Sửu: "???"

Bọn họ thông qua tiên thuật và kính viễn vọng, đã biết được người đang chịu độ kiếp chính là An Lâm, cho nên bọn họ đều mang tâm tình kích động, lợi hại có thể đoán trước được, suýt chút nữa đã lập tức xông lên đỉnh núi Vọng Nguyệt rồi.

"Tôi cảm thấy anh An rất may mắn, chị cả Hồng, chị thấy thế nào?" Đôi mắt của Tiểu Sửu như hai bóng đèn, lôi quang chói mắt, vừa kinh sợ vừa khao khát.

Cơ thể của An Lâm, vốn đang bị năng lượng Kim Hư Lôi tấn công, có cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên đi cảnh ngạc nhiên này, mười dặm mây đen bắt đầu khởi động, ánh sáng kim lôi uy nghiêm cuồn cuộn, còn thiếu niên tên An Lâm, đang dạy dỗ lôi kiếp Kim Hư!

Kim Hư Lôi theo bàn tay chảy vào, không ngừng rèn giũa cơ thể hắn.

"Ngay cả Lôi Kỳ Lân chủ nhân cũng không buông tha, khẩu vị ngày càng nặng, a a a a..." Tiểu Hồng nũng nịu nói.

"Em Ba, cậu thấy thế nào, gâu gâu!" Đại Bạch ngơ ngác mở miệng nói.

Dưới chân núi Vọng Nguyệt, nơi đây tụ tập hơn một nghìn sinh viên.

"Đến nào, mạnh hơn một chút, chưa ăn cơm sao?"

Đại Bạch: "... "

Hắn không ngừng gia tăng tốc độc, hét lớn với Kỳ Lân Kim Hư Lôi.

Khí thế cuồn cuộn đã bị một màn ánh sáng màu vàng bao phủ, hoàn toàn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết chắc chắn thú đan còn chưa hòa tan hoàn toàn.

Nhưng theo thời gian trồi qua, sức mạnh của hắn trở nên lớn hơn, năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn, cảm giác đau đớn vô cùng ngày càng yếu đi.

Nhìn thấy mây đen bắt đầu tiên tan.

Hắn nhìn hai tay của mình, cảm nhận sức mạnh một chút, xác nhận sức mạnh đã tăng vọt.

Không ngờ trong lúc biểu hiện, hắn nhìn thấy kim quang vô tận, ngay sau đó thần hồn giống như bị hút vào, khí huyết cả người cuồn cuộn.

An Lâm ngẩng đầu lên, nhìn mây đen dần tiêu tan trên bầu trời, có chút chưa thỏa mãn.

Sinh Mệnh thể đều bình thường, nguyên khí vận chuyển hỗn loạn, nguyên nhân không rõ...

Sau một phút, cuối cùng Kỳ Lân Kim Hư Lôi đã biến mất giữa trời đất.

"Trong bụng? Trong bụng không có gì cả." Lăng Tiêu Kiếm Tiên cau mày, hoang mang nói.

Đúng lúc này, An Lâm đau đớn ôm bụng kêu to: "Đau, đau quá... Cuối cùng là có cái gì trong bụng tôi vậy?"

Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng đưa ngón tay đặt lên trán An Lâm tiến hành kiểm tra, nhưng mấy giây qua đi, trên mặt của hắn cũng hiện lên vẻ hoang mang, tất nhiên cũng không tra được kết quả gì.

Toàn bộ mọi chuyện xảy ra đều vượt quá một giấc mộng, quá mức kỳ lạ, thậm chí cho tới bây giờ, hắn còn có chút không thể tin được đã độ kiếp thành công. Lôi kiếp kỳ Hóa Thần kết thúc như vậy sao? Hiện tại hắn đã là kỳ Hóa Thần rồi ư?

Hắn bất ngờ quỳ rạp xuống đấy, dường như trong bụng có cái gì đó xuất hiện vậy.

Mọi nhìn thấy cảnh này, giật nảy người.

"An Lâm, cậu làm sao vậy!" Hứa Tiểu Lan hét lên một tiếng, lập tức chạy đến, đỡ cánh tay An Lâm, dùng tiên pháp kiểm tra tình hình trong cơ thể của hắn.

"Ha ha, anh An thành công đột phá thành kỳ Hóa Thần rồi! Gâu gâu!"

An Lâm mỉm cười, bắt đầu biểu hiện hơi thở mênh mông.

Đám người Hiên Viên Thành lòng đầy vui mừng bay về phía An Lâm, muốn chúc mừng hắn.

Đại Bạch hưng phấn kêu to.

Tất cả mọi người vô cùng lo lắng, nhìn bộ dạng chết đi sống lại của An Lâm, cảm giác so với lúc độ kiếp, còn đau đớn hơn mười lần!

Hứa Tiểu Lan không biết nên làm gì, chỉ có thể dùng bàn tay ngọc, vỗ nhẹ sau lưng An Lâm.

Không ngờ vỗ vài cái, lại thật sự có hiệu quả.

Cơ thể An Lâm bỗng nhiên cong lại, đầu cúi xuống: "Oẹ!"

"Phù phù!"

Một thứ gì đó lấp lánh sắc vàng bị hắn nôn ra.

"Hu hu hu... Hu hu... " Tiếng khóc trong trẻo bắt đầu vang lên.

Mọi người nhìn thứ trên mặt đất đó, đồng loạt hít vào một hơi.

Hứa Tiểu Lan trừng đôi mắt đẹp, trong đầu nổ vang một trận.

Trong con ngươi dịu dàng như nước của cô hiện lên một tia sáng lạ, đưa đứa trẻ sơ sinh cho An Lâm, dịu dàng nói.

Hứa Tiểu Lan không hổ là người đi theo bên cạnh An Lâm nhiều năm, rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu đi đến trước đứa trẻ sơ sinh, cẩn thật tỉ mỉ bế lên.

Bọn họ đang nhìn thấy gì vậy? Có phải không nên tới sớm như thế không?

Các giáo sư đang xem trận chiến từ xa cũng đều bay tới đỉnh núi, muốn chúc mừng sinh viên năm nhất đầu tiên của trường Hóa Thần thành công, sau đó họ nhìn thấy cảnh này trên đỉnh núi, không hẹn mà cũng rơi vào trầm mặc.

An Lâm hô lớn một tiếng, hai mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa là hôn mê.

"Giải thích hợp lý cái rắm!"

Ngay cả nhân vật chính là An Lâm, cũng đang yên lặng nhìn đứa trẻ sơ sinh trên mặt đất, vẻ mặt dại ra, còn nảy sinh nghi ngờ với thế giới này.

Hắn là ai?

Hắn đang ở đâu?

Vì sao hắn lại nôn ra đứa trẻ này?

Không ai dự đoán được, người đầu tiên lên tiếng lại là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nũng nịu nói: "Thường đi bên mép sông, sao có thể không ướt giày. Chủ nhân, đây là đứa con của ngài và Lôi Kỳ Lân sinh ra, đúng không!"

Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng, lời nói của Tiểu Hồng giống như sét đánh, nổ vang trong lòng mọi người.

Mọi người giật mình.

Đúng rồi, điều này giải thích hợp lý đó!

Toàn trường rơi vào sự im lặng quỷ dị, chỉ có tiếng trẻ con kêu khóc, liên tục vang đội trong không gian.

Đứa trẻ sơ sinh chỉ lớn bằng cái chén nhỏ, khuôn mặt thanh thú, con ngươi màu vàng đẫm lệ mông lung, tay chân ngắn ngủn không ngừng vung lên.

Xuất hiện trước mặt mọi người, một đứa trẻ sơ sinh cả người tắm trong kim lôi, vật thể phát sáng ánh vàng rực rỡ.

"Hu hu hu... Hu hu... " Tiếng khóc trong trẻo không hề ngừng lại.

Sau đó, nụ cười của ông đông cứng trên mặt, khóe miệng hơi run rẩy, rất vất vả mới khôi phục được tinh thần, lập tức nổi lên sóng lớn. Chết tiệt, hắn nôn ra cái gì vậy?

"Ha ha ha... Chúc mừng sinh viên An Lâm đã độ kiếp thành công!" Một cửa không gian vừa mở ra, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa mày rậm mắt to từ trong bước ra, vừa khéo lại nhìn thấy cảnh An Lâm nôn mửa.

"An Lâm, đứa trẻ này là con của cậu và Kỳ Lân Kim Hư Lôi kết hợp mà sinh ra, không bằng gọi là An Kỳ Lân đi?"

"An Kỳ Lân sao? Tên rất hay đó!"

"Nhất định nó sẽ giống như anh An vậy, trở thành một nhân vật nổi tiếng danh chấn đại lục."

"An Kỳ Lân, vừa nghe tên đã biết tiền đồ vô hạn, tuyệt đối là một Kỳ Lân con.''

Mọi người đều phụ họa theo, phát hiểu suy nghĩ của mình.

Ngay cả Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng gật đầu khen ngợi, khen Hứa Tiểu Lan đặt cái tên này rất hay.

Hứa Tiểu Lan cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng như trăng rằm, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, đắc ý nhìn An Lâm, rồi hỏi: "Sao nào, trình độ đặt tên của tôi cho đứa trẻ cũng không tệ đúng không?"

Trình độ đặt tên? An Kỳ Lân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận