Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 548: Chiến đoàn hùng mạnh của An Lâm

"Tiểu Na, Tiểu Na, cô không sao chứ?" An Lâm gấp gáp hỏi.

Đề Na không trả lời mà chỉ ôm ngực, bộ ngực nhỏ không ngừng nhấp nhô, thở dốc mạnh.

Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân và Tuyết Trảm Thiên vây xung quanh, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

"Trái tim của thế giới còn có thể dung nhập vào cơ thể? Đây là việc gì?"

Mạch Luân trừng to hai mắt, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Ba mươi ml máu tươi của tôi, không còn nữa..." Khả Khả Tư Đế mặt mũi tràn đầy vẻ cực kỳ bi ai.

"Toái Thiên Đại Thánh cuối cùng phải đi đến bước đường đó rồi sao?" Tuyết Trảm Thiên vẻ mặt trịnh trọng mở miệng nói.

Ánh sáng màu trắng dần dần trở nên ảm đạm, hơi thở của Đề Na cũng từ từ trở nên nhẹ nhàng hơn, xem bộ dạng chắc hẳn đã không còn đau nữa.

Lá chắn phòng ngự của ngọn tháp cao không bị phá vỡ, nên họ cũng không để ý đến một điểm, đó chính là biến cố chính là xảy ra từ bên trong tháp...

Đinh Phá Giới hóa thành sợi dây máu đánh tan trận pháp phòng hộ của tòa tháp màu đen.

Thần sắc lão già cao gầy mờ mịt, xoay người nhìn về phía ngọn tháp cao, trong ánh mắt hiện lên sự ngỡ ngàng và không thể tin.

Trận pháp màu đỏ ngòm trên mặt đất cũng bắt đầu trở nên ảm đạm, ánh sáng từ từ tản đi, chỉ có âm thanh của u hồn vẫn còn quanh quẩn khắp nơi, giống như lúc trước, không hề ngừng nghỉ.

Bên ngoài ngọn tháp cao màu đen, cột ánh sáng màu trắng từ trong tháp phóng lên tận trời cao đột nhiên tiêu tán.

Họ không phải là kẻ ngu xuẩn, sau khi liếc mắt nhìn quanh bốn phía một chút thì đại khái hiểu rõ tình thế, do đó vẻ mặt cũng hiện ra thần sắc khác nhau.

Cô ấy mở to đôi mắt màu xanh ngọc bích còn lấp lánh nước mắt ra, co tròn hai chân lại trong lòng An Lâm, thì thào khóc nức nở nói: "An Lâm Cự Nhân... Tôi... có phải tôi lại gây họa rồi không?"

Từng bóng người lần lượt bay ra từ trong tòa tháp đen, An Lâm, Đề Na, Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, còn có Tuyết Trảm Thiên đang dùng pháp thuật ngậm ba người Tần Thịnh, Mễ Á và Tháp Bá.

Thân thể của lão già mập lùn mặc áo đỏ đang muốn sử dụng một chiêu sát âm để giết chết hai Tuyết Nữa kia bỗng dưng cứng đờ lại, có chút khó khăn xoay người lại, vẻ mặt đột nhiên giống như thất bại không thôi: "Đã xảy ra chuyện gì... Thất bại rồi sao? Không đúng, là khí tức của trái tim thế giới biến mất rồi..."

An Lâm cười, vuốt ve đầu Đề Na: "Cô không sao thì tốt rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này trước đi!"

Bầu trời bắt đầu vỡ vụn, giống như pha lê không còn sức mạnh chống đỡ, bắt đầu sụp đổ, sau cùng tiêu tán trong hư không, lộ ra bầu trời sao vô hạn ở phía đằng xa.

Tháp Bá thì lại cười ha ha: "Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, làm tốt lắm! Không chỉ cứu được tôi, còn thành công bắt được hai tên đại năng của thế lực đối địch. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ bẩm báo với Y Đăng Đại Đế, để ông ấy trọng thưởng cho các người!"

Biến cố này phát sinh quá mức đột ngột, cho nên cả hai người đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

Tầm mắt Mễ Á rũ xuống, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía An Lâm, trên mặt hiện ra thần sắc suy tư.

Mảnh vỡ trái tim của thế giới bị Đề Na nuốt rồi. Huyễn cảnh đáng sợ kia dường như tự sụp đổ, ba vị đại năng cảnh giới Phản Hư chìm vào ảo cảnh kia cũng lần lượt thức tỉnh.

"Được cứu rồi à... Không, đây không hẳn là được cứu..." Tần Thịnh, đại năng Phản Hư của Bạch Vũ tộc nhìn hai người của Huyết tộc bên cạnh có thể tự do hoạt động, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Cuối cùng cô là ai? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây?" Lão già mập lùn khí thế hung hăng mở miệng nói.

Ban đầu hắn sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn sang Đề Na. Còn An Lâm, hắn đã sớm tự động không để ý đến rồi. Một tu sĩ Kỳ Hóa Thần thì có thể làm nên chuyện gì chứ? Chẳng lẽ nói... tinh linh này mới thật sự là người làm nên chuyện của đội ngũ này?

Những người còn lại đều giữ yên lặng, chuyện này có quỷ mới dám thừa nhận đấy!

"Khả Khả Tư Đế, mau giúp tôi diệt trừ đám dây leo màu đen đáng ghét này đi." Tháp Bá mở miệng ra lệnh.

Khóe miệng Lữ Động Tân vẫn còn dính máu, bị nắm đấm của lão già cao gầy đánh đến đầu óc quay cuồng, giờ phút này hắn nhìn thấy An Lâm bị hai tên Huyết tộc kẹp ở giữa, không khỏi giận tím mặt, phẫn nộ quát: "Khốn khiếp! Mau thả An Lâm, nếu không tôi sẽ dùng kiếm chém chết!"

Đám dây leo Ám Giới quấn quanh cơ thể họ có sức mạnh phong ấn cực kỳ đáng sợ, thế nên trước mắt họ vẫn trong trạng thái đánh mất năng lực chiến đấu, muốn có được sự tự do, e rằng chỉ còn cách nhờ vào ngoại lực để giải trừ đám dây leo Ám Giới này.

Khả Khả Tư Đế: "..."

"Còn có cô nữa!" Lữ Động Tân lại chỉ kiếm về phía Khả Khả Tư Đế.

Mạch Luân hơi sửng sốt, chỉ chỉ chính mình: "Nói tôi sao?"

Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là Khả Khả Tư Đế lại ngoảnh mặt làm ngơ trước mệnh lệnh của hắn.

Nếu như thật sự thừa nhận thì không phải chính là nói với hai lão già kia "Mau đến giết tôi đi!" sao, đó đúng là một trò cười lộ liễu mà!

Cho nên vào lúc này, giả ngu ngơ đùn đẩy trách nhiệm mới là lựa chọn thông minh!

May mắn nhờ có sự xuất hiiện của đám người An Lâm, hai Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư kia mới có thời gian thở dốc, có thể xoay sở để giữ lại tính mạng.

Tháp Bá đang muốn nói chuyện với Đề Na thì lúc này hai lão già mặc áo đỏ ở phía xa đã đồng thời tập trung ánh mắt vào người của Đề Na, toàn thân cuồn cuộn bộc phát ra khí thế giết chóc cùng cực!

"Tôi nhìn rõ hơn một chút, hình như là trong lúc không gian bị xé rách, rơi vào trong đống hỗn độn rồi." Khả Khả Tư Đế cũng nghiêm trang mở miệng nói theo

"Không biết đâu... trái tim của thế giới đột nhiên biến mất rồi." An Lâm làm ra điệu bộ ngỡ ngàng mở miệng nói.

"Mảnh vỡ trái tim của thế giới đâu?!" Lão già cao gầy nằm chặt hai nắm tay, dễ dàng nhận thấy thái độ mất bình tĩnh của lão ta.

"Yên tâm đi, An Lâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu." Trên mặt của Lữ Động Tân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ấm áp, dường như muốn làm cho An Lâm yên tâm.

"Ây... Lữ tiền bối, thật ra đều là người một nhà cả." An Lâm thật sự sợ Lữ Động Tân sẽ xông đến trảm em trai của chính mình nên lập tức mở miệng giải thích.

"Cậu nói cái gì?" Lữ Động Tân khẽ giật mình

"Ừm... Như anh thấy đấy, họ là người hầu của tôi." An Lâm mở miệng nói.

Xung quanh thoáng chốc chìm vào yên lặng.

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân lại rất nghiêm túc gật đầu và mở miệng nói: "An Lâm là chủ nhân của chúng tôi, chúng ta đều là người một nhà!"

Lữ Động Tân: "..."

Đột nhiên thân thể hắn hơi chao đảo một chút, lấy tay vuốt vuốt đầu, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Huyễn cảnh thật đáng sợ, tôi trúng chiêu lúc nào vậy..."

"Oa! Người khổng lồ An Lâm lợi hại quá, hai anh chị này đều trở thành người hầu của anh rồi à." Đề Na nghe xong thì thích thú, trên mặt hiện ra vẻ hân hoan rất đáng yêu, dựa vào bờ vai An Lâm, giống như chú chim nhỏ dựa vào người.

Ngoại trừ hai lão già áo đỏ ra, những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía An Lâm, hít vào vô số ngụm khí lạnh.

Tình thế bây giờ rất rõ ràng rồi, An Lâm mới là đạo diễn chính của đội ngũ này!

"Thì ra hắn chính là An Lâm trong một trận chiến ở Chu Tước tông à? Quả nhiên thâm sâu khó lường..." Tô Tĩnh Hương có chút kính nể nhìn qua chàng trai với gương mặt thanh tú cách đó không xa, nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Chỉ riêng thần thái lạnh lùng đỉnh đạc khi hắn đối diện với lão già cao gầy kia cũng đủ khiến người ta khâm phục rồi." Yến Hoa cũng mở miệng tiếp lời.

Thật ra còn có một câu mà cô ấy chưa nói ra, đó chính là... nếu không phải An Lâm kịp thời dẫn đám người của hắn trốn thoát khỏi ngọn tháp đen, nói không chừng các cô ấy đã phải mất mạng ở nơi này rồi. Từ góc độ nào để nói thì An Lâm cũng là người đã cứu các cô ấy.

Người kinh hãi nhất lúc này chính là Tháp Bá, hắn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc biến thành một đống bột nhão.

Trên mảnh đất Hắc Trạch oai phong một cõi, Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân nhận được sự kính ngưỡng của vô số dân chúng Huyết tộc, bây giờ lại trở thành người hầu của một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần? Mẹ kiếp ngay cả huyễn cảnh cũng không cần khoa trương tới vậy chứ?!

Sau cùng, Tháp Bá đưa mắt nhìn sang An Lâm, bờ môi nhúc nhích, nhưng lại không biết nên nói gì.

Ngược lại Tần Thịnh lại khẽ thở dài một hơi, Nhân tộc và Bạch Vũ tộc có mối giao hảo tốt, lần này hắn chắc chắn là mình được cứu ra rồi.

Đúng như dự đoán, Đề Na giống như nhận được truyền âm của An Lâm, nhẹ nhàng gật đầu, một tay vỗ một cái, ánh sáng màu trắng mang theo sức mạnh hủy diệt liền từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài, trực tiếp phá hủy đám dây leo Ám Giới quấn quanh người họ thành tro bụi.

Tần Thịnh, đội trưởng của tiểu đội Phản Hư thuộc Bạch Vũ tộc thoát khỏi sự trói buộc, lấy lại được tự do!

Đây chính là biểu hiện rõ ràng nhất rồi, An Lâm đích thực chính là người lãnh đạo của đội ngũ này!

Ngay chính trong lúc mọi người ở đây tâm trạng kích động, hai lão già mặc áo đỏ đã bắt đầu hành động, nhưng mục tiêu của họ lần này lại chính là nòng cốt của nhóm người này – An Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận