Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2070: Người đàn ông khiến cô trưởng thành

"Bốn vị thiên thần đều bị trấn áp rồi ư?"

"Không thể nào... Đây tuyệt đối là chuyển không thể xảy ra, chỉ dựa vào Lam Tiểu Nghê và Lăng Cổ Ma Tôn, làm sao có thể đồng thời hàng phục bốn vị thiên thần của chúng ta?"

Liên quân hơn sáu ngàn vạn Thiên Nhân tộc cũng nghe được lời Lam Tiểu Nghê nói, bọn họ không thể nào tin nổi đây là sự thật, căn bản là bọn họ không hề nghĩ tới rằng sẽ xảy đến tình huống như hôm nay.

Song, Thủy Long vạn trượng tiếp tục đánh về phía một nguyên soái khác, thoạt nhìn muốn ăn thêm một nguyên soái tiếp theo. Lăng Cổ Ma Tôn cũng bắt đầu động thủ, tàn sát điên cuồng ở trong đại quân Thiên Nhân tộc, cổ động tru diệt, không có thiên thần hạn chế, hắn liền là vô địch.

Lam Tiểu Nghê và Lăng Cổ Ma Tôn, đều bày ra chiến lực vô địch của bọn hắn ở trên chiến trường, lúc này, các thiên thần ở chỗ nào? Đó, chính là hiện thực tàn khốc.

Bất kể liên quân Thiên Nhân tộc có cảm thấy khó tin đến mức nào, nhưng chiến trường trước mắt, đều đã nói cho bọn hắn biết một sự thật, đó chính là các thiên thần đã bị giết chết thật rồi!

Rõ ràng là đại quân Thiên Nhân tộc vẫn còn chiếm ưu thế, thế mà lúc này trận chiến đấu lại dần dần xuất hiện dấu hiệu tan tác.

Đây chính là ảnh hưởng của chiến lực cao nhất đối chiến trận khổng lồ, trên chiến trường căn bản là không có tồn tại nào có thể ngăn được Lam Tiểu Nghê và Lăng Cổ Ma Tôn, từng đợt thương vong lớn bắt đầu xuất hiện, ngay cả các nguyên soái cũng cảm thấy bất an, nếu như vẫn cứ tiếp tục diễn ra như thế này, thì căn bản là không có cách nào đánh tiếp nữa! Hơn nữa, bốn vị thiên thần bị giết chết, cũng ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của cả đội quân, một số Thiên Nhân tộc đã bắt đầu có ý định rút lui.

Trên Tây Hải. Đại quân hơn hai ngàn vạn binh sĩ đuổi đánh đại quân hơn sáu ngàn vạn binh sĩ, trở thành một cảnh tượng cực kỳ lạ lùng ở Tây Hải.

Lam Tiên Dương không khỏi cảm thán một hồi, sau đó lại thấy đau lòng.

"Giết!!!"

Ông nhìn bóng lưng con gái đang hăng hái chiến đấu phía trước nhất, chiến lực vô song, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giống như mặt trời vĩnh sẽ không rơi xuống Tây Hải.

Đại quân Thiên Nhân tộc bắt đầu rút lui giống như thủy triều!

Một cô nhóc thích khóc, sao có thể thay đổi nhiều đến thế, rốt cuộc là cái gì vẫn luôn chống đỡ cô, giúp cô không gục ngã? Lam Tiên Dương cảm thấy, hết thảy đều lên quan đến người đàn ông kia.

Rốt cuộc, ở lúc một vị nguyên soái Thiên Nhân tộc lại bị Thủy Long ăn hết, còn có một vị nguyên soái Thiên Nhân tộc bị Lăng Cổ Ma Tôn nổ chết, ý chí chiến đấu trong lòng binh sĩ của đại quân Thiên Nhân tộc đã hoàn toàn sụp đổ.

Ông biết rõ vì sao Lam Tiểu Nghê lại có thể trở nên mạnh mẽ được đến mức này.

"Không được bỏ qua cho bọn chúng!"

"Toàn quân nghe lệnh, rút lui!!!" Một vị nguyên soái Thiên Nhân tộc nâng kiếm hét lớn.

Lam Tiên Dương thao túng A Ma Da truy kích đại quân, mỗi một lần cầm đinh ba vàng trong tay vung lên, đều có thể nhấc lên sóng biển ngập trời và cơn lốc vô địch, tạo thành thương vong cho hơn vạn binh sĩ của đại quân Thiên Nhân tộc.

Nếu như không phải bởi vì Thiên Tước Thần Nữ, có lẽ Lam Tiên Dương cũng muốn đích thân tới cửa hỏi người đàn ông kia một chút, xem có thể để cho con gái của ông từ tiểu đệ biến thành người phụ nữ của hắn không...

Đội quân liên minh Tây Hải tràn đầy khí thế, đuổi theo ở phía sau đại quân Thiên Nhân tộc, điên cuồng thu gặt lấy tính mạng kẻ địch, lúc này chính là thời khắc thu hoạch tốt nhất.

Lam Tiên Dương không kiềm chế được phải liếc mắt nhìn về phía đông.

Đứa con gái này, ở trong khoảng thời gian một trăm năm ngắn ngủn, trưởng thành nhanh đến mức có thể dùng hai chữ "đáng sợ" để hình dung. Từ một cô bé nhu nhược thích khóc, biến thành một vị minh chủ thống ngự Tây Hải, đay là phải lột xác biết bao nhiêu lần mới được như thế này? Đằng sau đó không chỉ là vất vả cực nhọc, mà còn có không biết sợ hãi, áp lực kinh khủng đến từ kẻ địch, áp lực đến từ sự thiếu tín nhiệm của quân lính binh sĩ, cùng với mỗi một lần lượt trắc trở và những trận chiến đấu sinh tử...

Liên quan đến cái người đàn ông đã từng ức hiếp Lam Tiểu Nghê, lừa bịp tất cả cường giả Tây Hải, sau đó liền tùy hứng rời đi, thậm chí còn vô trách nhiệm giả chết cả trăm năm.

Có một đoàn hắc ám, nó rất là bắt mắt, giống như chính là người dẫn đường trong đêm tối.

Rồi thoáng cái màn đêm đã kéo đến.

Thiên Thần Đại Địa khiếp sợ nhìn chàng trai trước mắt xuất kiếm ra với hắn.

Mặt trời chậm rãi hạ xuống.

Phụt phụt phụt!

Cũng không biết, bây giờ người đàn ông kia, đang làm cái gì.

Thiên Thần Đại Địa rút lui, thấy một màn như vậy sắc mặt lại khó coi hơn mấy phần.

An Lâm xoay cổ tay, kiếm Thắng Tà hóa thành tàn ảnh hắc ám, trong nháy mắt đã chém hết tất cả mũi kiếm kim sắc thành hư vô, không phải là chém tan một cách đơn giản, mà là chém thành hình thái phân tử, ngay tiếp theo chất lỏng màu trắng ngà cũng bị lau sạch.

Chất lỏng màu trắng ngà bẩn, hóa thành vô số mũi kiếm kim sắc, đâm tới ngực An Lâm.

Trên bầu trời có một luồng hào quang vàng kim mang theo ráng chiều tà chiếu xuống.

Vốn tưởng rằng, chàng trai trước mắt không thể hoàn toàn giải phóng quyền hành hắc ám, căn bản là không thể nào là đối thủ của hắn, suy cho cùng song phương đều là chí cao, mà hắn lại là quyền hành. chí cao đầy đủ.

Song vào thời khắc này, xem ra, cái ý nghĩ đó rất là buồn cười.

Hắn không để ý đến một điểm rất quan trọng, đó là áp chế của ý thức Thiên Đạo bây giờ, áp chế đối với hắn, và áp chế đối An Lâm, hoàn toàn là không giống nhau...

Tại chiến trường trung tâm của đại lục Thái Sơ.

"Này... Thế này là quá mau..."

Cái thiếu niên bị thương này, chính là Thiên Thần Đại Địa khiến cho toàn bộ đại lục đều phải sợ hãi, quyền hành Thiên Đạo chí cao, tồn tại chí cường của Thiên Nhân tộc, cũng là một trong những kẻ địch cường đại nhất của cả Nhân tộc.

Một thiếu niên đội thần hoàn màu xanh vàng trên đỉnh đầu, thân hình là ảo ảnh màu hổ phách, phần ngực có lỗ hổng màu đen, giống như không thể nào khép lại, sớm muộn gì cũng sẽ cắn nuốt toàn bộ thân thể hắn hắn.

"Vật chất độc nguyên cũng không làm gì được ngươi sao... Thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể phát huy đặc tính của quyền hành hắc ám đến loại mức độ này..."

An Lâm không nói gì, mà là lẳng lặng nhìn Thiên Thần Đại Địa.

Hắn như thay đổi thành một người khác, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm, hết thảy đều không sao cả, hết thảy đều không để ý, ngay cả làm bộ làm dáng cũng không có hứng thú, ý niệm duy nhất trong đầu chính là hủy diệt Thiên Thần Đại Địa.

An Lâm đi từng bước về phía Thiên Thần Đại Địa, chẳng biết từ lúc nào, mặt đất và bầu trời phía sau, cũng biến thành hắc ám thuần túy, tối đen đến mức làm cho các thiên thần cũng cảm giác được có chút sợ hãi.

Đối với Thiên Thần Đại Địa, giờ phút này, An Lâm mới giống như thiên thần chân chính, cao ngạo lạnh nhạt hững hờ, thần uy ngập trời, thần bí khó hiểu, thay mặt trời thi hành ý chí tối cao.

"Này... Đây mới là An Lâm thật sự ư?" Giọng của Thiên Thần Âm Dương cũng có chút run rẩy.

Hắn khống chế âm dương, theo lý mà nói thì hắc ám cũng có liên quan đến thuộc tính âm, nhưng hắn chẳng bao giờ nhìn thấy loại hắc ám này, cái loại hắc ám khiến cho kẻ am hiểu âm dương nhất là hắn cũng không thể lý giải. Rất rõ ràng, hắc ám trước mắt đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn. Nó quá mức thuần túy!

Vừa đại diện cho hư vô hủy diệt, cũng đại diện cho yên tĩnh vĩnh hằng.

Điều này làm cho một thiên thần như hắn, cũng cảm nhận được một cảm giác luồng.

"Thiên Thần Hải Dương đại nhân... hiên tại An Lâm cũng đã bày ra bộ dáng này rồi, ngài còn không ra tay sao?" Thiên Thần Âm Dương hết sức khẩn trương nói.

Thiên Thần Hải Dương vẫn còn ngẩn người, nghe nói như thế thì mới lấy lại tinh thần.

"Ra tay? Thiên Thần Đại Địa còn chưa bảo ta ra tay đâu, quấy rầy hắn chiến đấu, không phải là chuyện tốt." Thiên Thần Hải Dương nghiêm túc nói, trong lòng lại bổ sung một câu, cho dù hắn gọi ta ra tay, ta cũng sẽ không ra tay.

Chuyện này thật sự vượt quá dự đoán của hắn.

Chẳng qua không sao, đối với hắn mà nói, đây là chuyện tốt, không phải sao?

Cũng tại lúc này.

An Lâm vừa động bước chân, lần nữa tấn công tới phía Thiên Thần Đại Địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận